Lão Hồi Hột họ Mã, tên không rõ, có lẽ ông ta không có tên, mà càng có khả năng là ông ta không muốn nói.
Chuyện này cũng thường thấy trong đám tạo phản thôi, Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung thời mới tạo phản cũng dùng phỉ hiệu, chỉ đến khi thực lực cường đại mới dùng tên thật, hoặc là đặt cho mình một cái tên nho nhã có văn hóa hơn.
Lão Hồi Hột không làm như thế, cho dù ẩn cư ở Phục Ngưu Sơn, ông ta vẫn kiên trì tín ngưỡng của mình, tên cũng vẫn là Lão Hồi Hột, có điều ở Đại Minh, mọi người cứ thấy người Hồi là gọi như thế, cho nên cũng không gây chú ý.
Khi Lý Định Quốc, Trương Quốc Phượng cùng với những hộ vệ tới phủ Lão Hồi Hột thì đang lúc giữa trưa, cái trang viên không lớn, cũng chẳng đẹp, cơ hồ là quần thể kiến trúc do cỏ tranh, gạch mộc xây lên, quay lại bằng bức tường chỗ đất chỗ đá chỗ cắm lưa thưa vài thanh củi gọi là có, cổng làm bằng củi nốt.
Trước cửa có dóng suối nhỏ, đối diện với suối nhỏ là trăm mẫu ruộng, từ lương thực sinh trưởng lưa thưa trong ruộng thì có thể nhìn ra đất đai ở đây chẳng phải là tốt, chắc là do khai hoang chưa lâu, muốn biến thành ruộng ruộng tốt thì phải cần nhiều năm bốn phân, dày công chăm đất mới được.
Liên tục nhiều ngày bôn ba, cho dù là Lý Định Quốc cũng có chút mệt mỏi, mười mấy người rửa mặt bên suối, ngồi dưới tán cây lớn như cái ô, đợi người ta mở cửa ra chào khách.
Không bao lâu sau một đại hán râu xồm đẩy cửa củi ra, gầy mà cao, hai tay cảm giác đặc biệt dài, áo cộc, chân đất, không có vũ khí vẫn chẳng hề sợ hãi tới thẳng trước mặt Lý Định Quốc được mười mấy hộ vệ vũ khí đầy đủ vây quanh:” Tiểu Úy Trì, Bát đại vương lệnh ngươi tới lấy mạng ta sao?”Lý Định Quốc ngạc nhiên, không nghĩ mấy năm mới gặp Lão Hồi Hột lại hỏi cây này:” Vì sao ông lại nghĩ thế?”Lão Hồi Hột hừ một tiếng:” Vân Chi Nhi tới đây một lần hơn tháng trước, bị ta đánh chạy rồi.
”“ Ngả Năng Kỳ tìm ông làm gì?”“ Còn làm gì nữa, muốn chiêu lãm cựu bộ, quay lại dưới trướng Bát đại vương, bán mạng cho ông ấy.
”Trương Quốc Phượng xen mồm vào:” Sao không đi, ông muốn tự lập à?”Lão Hồi Hột trừng mắt lên:” Phi Thiên Diêu Tử, ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện với ta.
”Lý Định Quốc cười ha hả:” Nói thế tức là ông chuẩn bị chết già ở đây sao?”“ Thì sao nào, nữ đại vương trên núi là người không tệ, đòi cống nạp rất ít lương thực, nếu như ở lại đây có thể sống được, cần gì phải triệu tập nhi lang đi nạp mạng.
Tiểu Úy Trì, ngươi là người tốt hiếm có dưới trướng của Bát đại vương, ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ta không theo Bát đại vương nữa đâu, ngươi giết ta đi, đừng làm hại người khác.
“ Lão Hồi Hột nhìn hộ vệ dũng mãnh bên Lý Định Quốc, không hề tỏ ra sợ hãi, ông ta sống đủ rồi:Lý Định Quốc nghe ông ta nói chuyện như thế thì tò mò lắm:” Đã bao lâu ông không xuống núi rồi?”“ Trong núi không có tháng năm.
” Lão Hồi Hột nhẩm tính một hồi mà không ra liền hỏi lại:” Lần cuối gặp ngươi là bao giờ thế? Ta từ khi tới đây không màng chuyện bên ngoài nữa, khai hoang trồng cấy, ba năm chưa?”“ Gần bốn năm rồi.
” Lý Định Quốc lắc đầu liên tục, đã có quá nhiều chuyện xảy ra trong thời gian đó, một lời khó nói hết: “ Thôi, giết dê đi, làm cho ta chậu thịt dê, trên đường chưa kịp ăn, chúng ta thong thả nói chuyện.
”“ Muốn có dê cũng được thôi, nhưng nói trước, muốn ta về chỗ Bát đại vương là không xong đâu.
”“ Không phải chuyện đó, có người ý đồ với Ninh Hạ, ông mà không xuất sơn, đồng tộc của ông sẽ chết thảm lắm, ông có muốn tiếp tục thờ thần của ông, sợ là cũng không còn cơ hội.
”Lão Hồi Hột cười nhạt:” Tộc ta an cư đã gần hai trăm năm, cũng thấy nhiều anh hùng hảo hán, ai làm được gì họ chứ?”Lý Định Quốc nói:” Vân Chiêu huyện Lam Điền thì sao?”“ Làm gì có chuyện đó, tuy ta không xuất sơn, nhưng cũng biết Vân thị giờ đã chiếm hữu cả Quan Trung, thành người giàu nhất thiên hạ rồi, đâu cần vùng biên tái nghèo khổ?” Lão Hồi Hột không tin:” Nếu muốn tiền tài hoặc lương thực, rời Đồng Quan là ra Hà Nam bao la bằng phẳng, y đi Thục đạo là tới thiên phủ chi quốc, y hướng nam tới Hồ Nam là quê hương cá thóc, chứ lên bắc làm gì?”“ Ài, xem ra ông đúng là chẳng biết gì chuyện ngoài kia nữa rồi, thôi, không gấp, không gấp, cứ mời ta bữa thịt đi, ta kể cho ông nghe.
”Lão Hồi Hột biết con người Lý Định Quốc, nếu hắn tới đây tìm mình không phải bắt mình hay giết mình thì là không làm thế, gọi người bên trong không cần đề phòng nữa, kéo con dê trong chuồng ra, thoáng cái đã giết thịt lột da sạch sẽ.
Thịt dê ném cả tảng lớn vào nồi luộc, Lão Hồi Hột tự mình chẻ củi, nhét dưới đáy nồi, nhìn ngọn lửa nhảy nhót ngây ra nghĩ tới chuyện xưa.
Năm xưa nếu mà Đại Minh để cho bọn họ miếng cơm để ăn thì ai tạo phản làm gì, tạo phản rồi cũng không nên theo Trương Bình Trung làm bậy mới đúng, đến nỗi người ta phản rồi lại hàng, ông ta tự nhận anh hùng hảo hán, không chịu nổi cái nhục đó, nói một chữ không bị Trương Bỉnh Trung tát trước mặt bao người.
Từ đó dẫn người còn lại trong tộc bỏ mà đi, tới nơi này thấy đất đai không thiếu, cây cối tốt tươi, nước non có đủ, lại có núi trùng điệp vây quanh, muốn định an cư lâu dài kệ thiên hạ, không ngờ trước có Ngả Năng Kỳ, sau Có Lý Định Quốc, e dù qua được lần này thì về sau cũng không yên lành nữa.
Chẳng bao lâu sau thịt chín rồi, Lão Hồi Hột xé cái chân dê, đưa Lý Định Quốc:” Nơi này thiếu thốn, chẳng làm được mấy món cầu kỳ, ăn tạm bữa đi, no bụng rồi nói chuyện sống chết sau, dù hết, ta cũng phải chết no mới được.
”Đến khi xương dê chất thành đống, mấy con chó trong thôn cũng được một bữa no nên thì Lý Định Quốc cũng đã kể xong chuyện mình bị Trương Bình Trung bán cho Vân Chiêu với giá hai vạn lượng, còn tặng kèm luôn Trương Quốc Phượng.
Lý Định Quốc chốt lại một câu chuyện dài:” Chuyện bây giờ là như thế đấy, Vân Chiêu sai ta cầm quân chém giết kẻ bất tuân ở Ninh Hạ.
”Lão Hồi Hột tay run một cái, xé một miếng thịt dê lớn, nhồm nhồm nhoàm một lúc nuốt đánh ực:” Không tránh được nữa sao?”“ Hai năm trước Vân Chiêu đã bắt đầu bố trí chuyện này rồi, lần này chẳng qua là tới thu hoạch thành quả thôi, không cách nào xoay chuyển được nữa đâu, ông đừng ôm hi vọng hão huyền nữa, huyện Lam Điền chí ở thiên hạ, sẽ không vì khó khăn nào đó mà chùn bước, càng không để lợi ích nào làm chệch khỏi mục tiêu.
”Lý Định Quốc thấy Lão Hồi Hột nắm chặt tay, mặt mày hung dữ, xem chừng là còn muốn dùng vũ lực phản kháng một hồi mới chịu.
Điều đó cũng hiển nhiên thôi, người ta năm xưa cũng từng là thủ lĩnh nghĩa quân, trong tay có mấy vạn người cơ mà, nếu đơn giản vài câu nói đã khuất phục được thì buồn cười quá rồi.
Nhưng đại thế thiên hạ đã khác, Vân thị cũng không còn là cái Vân thị bốn năm trước trước trong ấn tượng của Lão Hồi Hột.
Ở vùng tây bắc này, Vân Chiêu đã là bá chủ không thể tranh cãi.
Vì thế Lý Định Quốc hết lòng khuyên nhủ:” Cách đây không lâu Vân Chiêu ở thành Quy Hóa, nay là thành Lam Điền, cùng người Kiến Châu huyết chiến một trận, kết quả bất luận ai chết nhiều hơn ai thì một thực tế là người Kiến Châu phải cay đắng rút quân nhìn thành Lam Điền rơi vào tay y, giờ đứng sừng sững ở tái thượng, không ai lay chuyển nổi nữa.
”“ Người của ông có nhiều bằng, có mạnh bằng Kiến Châu không? Lão Hồi Hột, nếu ông một lòng muốn về Ninh Vệ tổ chức nhi lang kháng cự lại Vân Chiêu thì phải sẵn sàng cho việc bị diệt tộc đi.
Chúng ta là vì bần cùng bất đắc dĩ mới làm tặc khấu, Vân thị là cái nhà cường đạo mấy trăm năm, không biết thương xót gì đâu.
”“ Ông nghĩ cho kỹ rồi hẵng quyết định.
”.