Minh Thiên Hạ

Chương 470: 470: Hoàng Hà Bách Hại Chỉ Lợi Mỗi Sáo 1





Vị Thủy tung hoành Quan Trung, cuối cùng nhập vào Hoàng Hà, nếu so về mức độ nguy hiểm, thậm chí Vị Thủy còn gây ra nguy hiểm lớn hơn, và nơi gặp thiên tai nặng nhất chính là thành Tây An.

Nay gần như Tây An đã biến thành tòa thành ngập trong nước, thành hòn cô dảo giữa biển nước mênh mông.

Nước trong thành không thoát ra được, mấy con sông chạy qua Tây An thì đang chảy ngược.

Khi Vân Chiêu ngồi bè gỗ đi qua thành Tây An thì cổng thành ngập sâu hơn hai xích rồi, nói ra thật hết sức mỉa mai, trên đầu là mặt trời gay gắt nung nóng mặt đất, mặt đất thì biến thành đại dương mênh mông.

Khắp nơi là nước mà mọi người phải sống trong sơn khát.

Toàn thể tiên sinh học sinh thư viện Ngọc Sơn xuống núi tỏa đi khắp nơi, gặp ai cũng kiên nhẫn giảng giải vì sao không được uống nước bẩn, khát tới mấy cũng không được uống.

Cứ nhìn khắp nơi nổi lềnh phềnh xác bò dê chó lợn chết trương phình, Vân Chiêu sởn gai ốc, sau đại tai là đại dịch, câu đó không phải đùa, cần kiên quyết chặn mầm mống này từ trong trứng nước.

Lần này lũ lút, vì các lý trưởng hành động đắc lực, cho nên không tổn thất nhân mạng nhiều, song tổn thất gia súc thì hết sức nghiêm trọng.

Khắp nơi là quân tốt chống bè gỗ, kéo thi thể gia súc chết tới bên bờ sông nước chảy siết, sau đó vứt xuống để nước sông mang nguồn bệnh đi.


Đây là chuyện chẳng đặng đừng, những thi thể gia súc không gần sông thì đành tưới dầu hỏa thiêu rồi chôn, rải vôi bột, còn gần sông thì phải làm cách này cho tiết kiệm thôi.

Mặt trời quá gắt, nước lũ trên mặt đất rút cũng nhanh, đây chính là đặc điểm của lũ lụt Quan Trung, chỉ là khắp nơi ướt sũng, hơi nước bốc lên hết sức khó chịu.

Thành Ngọc Sơn ở nơi có địa thế cao, mưa ngừng một cái là xong, mặc dù đường phố toàn là đất bùn, đá, cành cây bị lũ cuốn xuống, nhưng mà không coi là nghiêm trọng.

Có điều một tảng đá cao hai trượng bịt từ núi lăn xuống thiếu chút nữa là lấp luôn đại môn Vân thị.

Từ tiên sinh ngắm nghía tảng đá này, lau sạch tảng đá, cầm bút lông chấm đẫm chu sa, viết năm chữ lớn rồng bay phượng múa "Đá Ngọc Sơn can đảm.

"“ Tiên sinh, vì sao không chuyển tảng đá này đi?” Vân Chiêu nhìn tảng đá lớn cách đại môn hơn mười bước rất chướng mắt, hỏi:“ Lần trước địa long chuyển mình, lần này lũ lụt, ta đi ra ngoài kia đã nghe thấy có dư luận đồn đại đổ chuyện này lên đầu ngươi nên vội vàng quay về, nếu không kiếm chút điểm lành, hào quang trên người ngươi sẽ phai quá nửa.

Tảng đá này rất tốt, địa long mang nó lên khỏi mặt đất, thủy long đưa tới trước nhà ngươi, thế nào là thiên ý?” Từ tiên sinh hài lòng nhìn tác phẩm của mình, ung dung nói:” Đây chính là thiên ý.

”Vân Chiêu trố mắt: “ Vậy là ông trời làm ra động tĩnh lớn như thế chỉ vì mang một tảng đá tới trước nhà học sinh à?”“ Đúng thế, huyện Lam Điền hai lần liên tiếp gặp tai họa, nhưng tổn thất không đáng kể, đó là nhờ trời mang tảng đá lớn này xuống trấn áp tà ma, ngăn cản tai nạn, ngươi có ý kiến gì không?”“ Không ạ.

” Vân Chiêu vái Từ tiên sinh một cái:” Tiên sinh kế mưu không thua Gia Cát Lượng.


”Từ tiên sinh cười dài vuốt râu mà đi.

Vân Chiêu quay về đại thư phòng, không kịp nghỉ ngơi, gọi Dương Hùng mang tư liệu cùng bản đồ Hà Sáo tới.

Trong đê tổn thất lấy ngoài đê bù vào là một chính sách bình thường, không vì ý nguyện chủ quan của người thống trị mà thay đổi được.

Khi chỉ đại diện cho cá nhân thì có thể lương thiện, ôn hòa, cùng lắm là chịu chút khổ cực, cắn răng một cái là qua.

Còn khi ngươi chỉ huy cả vạn người, nhu cầu của bọn họ sẽ là phương hướng ngươi tiến tới, chứ không phải ý muốn cá nhân của ngươi.

Nơi giàu có luôn xuất hiện hiện tượng nhân khẩu tăng vọt, nhất là vùng Quan Trung, nơi rất thích hợp cho trẻ nhỏ lại càng như thế.

Người bên ngoài không ngừng tràn vào Quan Trung, bách tính bản địa Quan Trung sau khi giải quyết được vấn đề ấm no thì trẻ con được sinh ra từng đống từng đống, từ lúc cất tiếng khóc oe oe chào đời, huyện Lam Điền đã chuẩn bị cho đứa bé đó đất đai, lương thực và trường học.

Trước kia trẻ con sinh ra ở Quan Trung, cứ 10 đứa thì 3 đứa không thể sống tớ lúc trưởng thành.


Từ khi tri thức vệ sinh đi vào cuộc sống, trẻ con chết yểu thành chuyện hiếm hoi.

Vì có lượng lớn nhân khẩu ngoại lai tràn vào, hòa trộn huyết mạch, trẻ con sinh ra cũng ít xuất hiện đứa ngốc do hôn nhân cận huyết mà ra.

Trẻ con nhiều là dấu hiệu của sự hưng vượng.

Người nhiều lên thì đất đai không đủ dùng, người thời Minh rõ ràng cần nhiều đất hơn một người thời sau mới tồn tại được, muốn sống tốt, cần có càng nhiều đất hơn.

Giờ nhân khẩu đã nhiều hơn, đất đai Quan Trung đã không thể chứa hết, Vân Chiêu thu thuế của bách tính, vậy thì phải có trách nhiệm tìm kiếm thêm nhiều đất đai hơn cho bách tính.

Đất chẳng thể trộm, vậy chỉ có thể cướp.

Vùng Hà Sáo vốn là Sóc Phương thời cổ, từ xưa vốn là chỗ binh gia phải đoạt được.

Từ sau khi đám tặc khấu Dương Lục, Xạ Tháp Thiên nghe Vân Chiêu khuyên bảo dẫn một đám tặc khấu tới Ninh Hạ vệ, nơi này liền hoàn toàn hỗn loạn.

Có hai tên tặc khấu này đem bảy tám vạn người Hán tiến vào Ninh Hạ toàn là người Hồi Hột cư trú, mặc dù bị dân bản địa chủ yếu là Hồi Hột kháng cực kịch liệt, cuối cùng họ không phải đối thủ của Dương Lục, Xạ Tháp Thiên được tập đoàn Vân thị chống lưng.

Quan binh Ninh Hạ vệ sau khi hai vị tổng binh Hổ Thần, Vương Thế Long qua đời, cơ bản đã biến thành nông phu.


Nay Ninh Hải vệ, bách tính chia năm xẻ bảy sống ở mảnh đất màu mỡ này, gây ra bất lợi lớn cho cả sản xuất lẫn sinh hoạt.

Vân Chiêu không phải thủ lĩnh tối cao của Thiểm Tây Lộ, nhưng y tự nhận mình có quyền phát ngôn với Ninh Hạ vệ thuộc sự tiết chế của Thiểm Tây Lộ, nhất là đối với sự phát triển của nó, huyện Lam Điền phải chú ý.

Nói thẳng ra, Vân Chiêu thèm Ninh Hạ lâu rồi.

Dương Lục và Xạ Tháp Thiên đã hoàn thành nhiệm vụ của họ khi vào Ninh Hạ, bây giờ trọng trách thâm canh vùng Giang Nam của tái thượng này nên giao cho huyện Lam Điền rồi.

Nhân tuyển tốt nhất tới Ninh Hạ tất nhiên là Lý Định Quốc và Trương Quốc Phượng, cho nên Vân Chiêu lại phải lần nữa bày tiệc, gọi hai người tới bàn chuyện gây dựng vùng Hà Sáo.

“ Chúng ta tới thì Dương Lục với Xạ Tháp Thiên phải làm sao?” Lý Định Quốc hỏi:“ Nửa năm trước đại lý trưởng của Ninh Hạ là Đoàn Quốc Nhân cho rằng hai người này có ý gạt bỏ chúng ta một mình xây dựng Thụ Hàng thành, nên sai người hạ độc chết họ, đầu người đưa tới vào tháng 2.

Đoàn Quốc Nhân thấy chuyện này không nên để người ngoài biết nên phải giữ bí mật để thanh trừ tâm phúc hai kẻ đó.

” Vân Chiêu giải thích:” Vốn ta chuẩn bị cho họ tám tháng để vỗ về những kẻ kia, đáng tiếc huyện Lam Điền hết động đất rồi lại lũ lụt, ảnh hưởng tới sản xuất, thêm vào đường xá bị hủy hoại, tình trạng thương mại năm sau sẽ rất kém, vì thế chúng ta phải tính xa, kiếm cho huyện Lam Điền một vùng tài nguyên mới để k1ch thích sản xuất thương nghiệp.

”“ Sau khi cân nhắc, ta thấy Hà Sáo là nơi không tệ, nơi ấy mưa thuận gió hòa đã nhiều năm, dân gian có tích góp rất nhiều tài phú, nhưng không tận dụng được hữu hiệu, phân phối không cân bằng, thế lực dị tộc quá lớn, không có lợi cho sự thống trị của chúng ta.

”“ Các ngươi tới đó phải phá vỡ loại hàng rào này, hỗ trợ cho Đoàn Quốc Nhân cải cách chia đều ruộng đất, san xẻ tài phú ! ”Lý Định Quốc nghe chuyện nội chính là đau đầu, uống ngụm rượu xua tay quy kết lại vào phạm vi hắn có thể hiểu: “ Nói tóm lại dùng võ lực đả kích thổ hào sĩ thân chứ gì?”.