Đợi Vương Thúy lần nữa tạ ơn lui ra, Lý Định Quốc mới nghi ngờ hỏi: “ Không phải huyện tôn nói năm nay sẽ không có chiến sự sao, quân của ta còn đang huấn luyện, e là khó nhận trọng trách lớn.”Vân Chiêu phất tay:” Chỉnh đốn quân kỷ thôi, chưa tới mức xuất hiện binh biến, chính biến, dù cần phòng vệ, Tiền Thiểu Thiểu và Vân Dương thích hợp hơn các ngươi.”Lý Định Quốc vỗ mạnh bàn giơ ly rượu lên:” Huyện tôn, sau này nếu có yêu cầu gì, cứ nói thẳng như hôm nay, luận tới lên trận giết địch, mở mang bờ cõi, huyện tôn cứ thoái mái dùng Lý mỗ này, cho dù có tử chiến sa trường cũng không một lời oán trách.
Nhưng mấy chuyện đối nội, thực sự không làm được.”Vân Chiêu lạnh lùng nói:” Nếu một ngày ngươi vì kiêu ngạo không tuân theo quân pháp bị xử tử, ta sẽ để ngươi chết toàn thây.”Lý Định Quốc cười ha hả:” Vậy giao hẹn như thế.”Vân Chiêu uống hết chén rượu rời chỗ ngồi nói với Trương Quốc Phượng:” Ta phải đi rồi.”Trương Quốc Phượng đi tiễn đội ngựa của Vân Chiêu rời khỏi viện tử nhà mình, sau đó quay về phòng, tức mình trách: “ Ta đã nói với ngươi rồi, đừng thăm dò huyện tôn, sao ngươi không chịu nghe? Huyện tôn lòng dạ to lớn thế nào, chẳng lẽ tới nay ngươi còn chưa hiểu?Lý Định Quốc mân mê chén rượu, hắn có cái lý của hắn :” Chúng ta đều nửa chừng gia nhập quân Lam Điền, cứ phải nói cho rõ ràng trước, khi chiến đấu mới hết sức được, lần này Vân Chiêu đã hứa rồi, sau này ta không nói tới chuyện này nữa.”Trương Quốc Phượng bực tức: “ Huyện tôn hứa cho ngươi chết toàn thấy, đó cũng tính là lời hứa sao?”Lý Định Quốc thở dài: “ Đúng vậy đấy, đó là một lời hứa rất lớn, ân tình đó ta nhận.”Trong suốt một tháng liền Vân Chiêu ngựa không ngừng vó đi hội kiến toàn bộ quan viên và tướng lĩnh trọng yếu của huyện Lam Điền, sau khi nói chuyện riêng với tất cả họ, đại hội ôn lại quá khứ gian khổ triển khai oanh oanh liệt liệt.Tất cả người trưởng thành trong huyện Lam Điền gần như đều đã trải qua thời kỳ Đại Minh thống trị, nhiều người thậm chí không dám nhớ lại cuộc sống mười năm trước.Giờ trong chuyện chính thức tiến hành hoạt động ôn lại chuyện cũ, mọi người tạm bỏ qua phồn hoa trước mắt, hồi ức năm tháng thê thảm đó.Không so sánh không biết, so sánh một cái liền giật mình, thế là không ít những đứa bé gặp nạn, đi học về làm nũng đòi cha mẹ mua cho đồ ăn vặt, ai ngờ bị một trận đòn đau nhớ đời, kể lại cho chúng nghe cái cuộc sống không ai muốn nhớ lại ấy, để chúng biết cuộc sống bây giờ có được không dễ dàng.Làn sóng đó cứ vậy lan rộng đi, trở thành đề tài lúc trà dư tửu hậu, những tiếng thở dài truyền khắp huyện Lam Điền, không ít khách thương bên ngoài tới hoảng sợ, không hiểu mảnh đất lành hiếm có ở nhân gian này xảy ra chuyện khủng khiếp gì.Vân Chiêu cũng tự mình tham dự vài đại hội của dân gian, nghe cụ già miệng đã móm mép, răng còn lưa thưa vẫn hùng hồn cố cáo quan viên vạn ác thời Vạn Lịch, những năm Thiên Khải thái giám lộng hành khiến người người phẫn nộ án oan khắp nơi, rồi Sùng Trinh lại thiên tai liên miên ...!có vài câu chuyện đến Vân Chiêu cũng phải rợn người.Bản tính con người tham lam, đã được sống ngày tháng tốt đẹp, quay về lại năm tháng như ác mộng đó, là điều không ai muốn.Vì thế lần đầu tiên bách tính huyện Lam Điền đồng thanh phát ra tiếng nói của mình....!Kẻ nào muốn phá hoại cuộc sống tốt đẹp của người Lam Điền, bọn ta sẽ sống mái tới cùng với kẻ đó!Khi người dân huyện Lam Điền rầm rộ triển khai hoạt động tự cảnh tỉnh thì Tào Hóa Thuần dẫn hơn một nghìn cung nga tới huyện Lam Điền.Nghênh đón Tào Hóa Thuần là Phùng Anh bụng đã to lên rõ ràng, cùng với Tiền Đa Đa chưa có gì thay đổi ngoài mỗi ngày một tham ăn, theo cùng hai nàng còn có đông đảo quý phụ có vai vế địa vị ở Quan Trung.Đội xe của Tào Hóa Thuần vừa mới tới Bá Kiều, ông ta đã không còn lòng tin mạnh mẽ vào kế hoạch của mình nữa.Lúc này độ cuối xuân, trên Bá Kiều dương liễu rậm rài, Bá Hà nước sông êm đềm chảy, trong thấy tận đáy, người đi đường qua lại như mắc cửi, mặc dù tò mò nhìn vô số những cái đầu xinh đẹp thò ra từ những chiếc xe ngựa lớn, song chẳng ai vây quanh xem, chỉ nhìn một cái rồi tản đi, ai nấy đều bận bịu công việc của mình.Đám ca cơ của Minh Nguyệt Lâu sớm biết có lượng lớn mỹ nhân tới huyện Lam Điền, bởi thế sinh lòng ghen tỵ, cố tình rời Tây An, mặc những loại trang phục đẹp nhất ca múa cho đám nhà quê kinh sư trận đả kích đầu tiên.Tiền Đa Đa đứng giữa đám quý phụ tất nhiên là như hạc giữa bầy gà, nếu như chẳng phải bên cạnh có tọa giá của Phùng Anh nay đã lộ rõ bụng bầu càng có rất nhiều phó phụ hầu hạ, có lẽ người ta quên mất Vân Chiêu có hai vị phu nhân.Bất kể là những diễm phụ trang điểm lộng lẫy của Minh Nguyệt Lâu, hay đoàn quý phụ cao ngạo xa hoa của Phùng Anh, Tiền Đa Đa, bọn họ vừa xuất hiện đủ khiến đám cung nga quen cuộc sống kham khổ trong cung phải tự ti mặc cảm.Tào Hóa Thuần tuyên cáo ý chỉ của hoàng hậu cho cung nga rời khỏi Tử Cẩm Thành xong, Tiền Đa Đa khẽ vỗ tay, liền có đoàn tiểu lại bê từng chiếc khay chứa đồng bạc huyện Lam Điền, xuất hiện trước xe ngựa.Mỗi cung nga ký văn thư xong sẽ được 5 đồng bạc, hai ngày nghỉ, kết thúc kỳ nghỉ bọn họ phải tự động tới huyện nha đăng ký hộ tịch, sau đó dựa theo yêu cầu trong văn thư tới xưởng thủ công nữ trong huyện, lúc đó là một người dân huyện Lam Điền chân chính.Tào Hóa Thuần là một nô tài đã cáo lão, Vân Chiêu tất nhiên chẳng chủ động đi đón, ông ta cũng không hi vọng có thể gặp được Vân Chiêu ở Bá Kiều.Sau khi được đưa tới dịch quán trong huyện thành Trường An, ông ta cầm chén trà hồi lâu không nói.Viên Mẫn đã thấy quen sự phồn hoa của huyện Lam Điền, cho nên không quá để ý, uống tới chén trà thứ ba mà Tào Hóa Thuần vẫn chưa nói lời nào, lên tiếng trước: “ Xưởng công, Vân Chiêu để đám cung nga đó toàn bộ nhập dân tịch.”Tào Hòa Thuần sực tỉnh, câu đầu tiên chẳng hề liên quan: “ Nơi này phồn hoa hơn cả kinh thành.”“ Đó là xưởng công còn chưa tới phố thương nghiệp dài hai mươi dặm thôi, nơi ngài đi qua chưa là gì.”“ Cái gì, nơi ta thấy chưa phồn hoa nhất à?”Viên Mẫn cười đắng nghét:” Hai chữ phồn hoa chưa đủ miêu tả hết huyện Lam Điền, còn tùy xưởng công coi thế nào là phồn hoa, là đồng ruộng mênh mông, kênh mương ngang dọc, là thương cổ đông đảo, thị tập tấp nấp hay là nho sinh khắp phố, trẻ nhỏ đọc sách, là bách tính an cư, già trẻ vui vầy … thực sự hai chữ phồn hoa cũng khó nói hết.
“Những cảnh tượng đó Tào Hóa Thuần đều thấy phần nào suốt quãng đường từ Đồng Quan tới đây, lẩm bẩm:” Ta đã tận lực đánh giá cao Vân Chiêu, vậy mà vẫn đánh giá thấp y sao?”“ Một lời khó nói.” Viên Mẫn vẫn câu nói đó, như hắn đã nói, hắn thấy hết mà chưa thấy gì, cảnh báo:” Xưởng công, những phiên tử mà thuộc hạ đưa từ kinh sư tới huyện Lam Điền đều thất thủ rồi, cho dù là kẻ trung thành nhất ở nơi này thời gian dài cũng rời xa chúng ta, hiện lực lượng Cẩm Y Vệ nơi này không dùng được nữa.”“ Ngươi cho rằng những cung nga kia cũng sẽ bị huyện Lam Điền nuốt chửng như những Cẩm Y Vệ kia?”“ Huyện Lam Điền là nơi ăn thịt người không nhả xương.”Tào Hóa Thuần đặt chén trà xuống, đột nhiên mỉm cười:” Mai ngươi dẫn ta đi một vòng quanh huyện Lam Điền, xem xem cái nơi được người ta thần thoại hóa quá mức này có phải trong ngoài như một không?”Viên Mẫn ngạc nhiên: “ Xưởng công ...!Hình như rất hứng trí?”“ Đúng thế, dù sao đây cũng là quốc thổ của Đại Minh, bách tính của Đại Minh, thịnh cảnh này cũng là của Đại Minh, ta tất nhiên là có hứng trí xem rồi.”....Hôm nay dừng ở đây..