Vân Chiêu nghe Từ Ngũ Tưởng báo lên Trương Quốc Phượng xin thành hôn, nếu nói tới mật điệp của huyện Lam Điền thì Trương Quốc Phượng chắc chắn là một trong mật điệp thành công nhất, công lao lớn nhất, tới này chưa được tưởng thưởng xứng đáng, nếu chỉ cưới khuê nữ nông gia thì phụ hắn rồi:” Hỏi hắn lần nữa xem, giờ hắn không cần kín tiếng thế nữa, có thể cưới muội tử của ta.”Từ Ngũ Tưởng lắc đầu:” Ti chức hỏi rồi, hắn nói không muốn cưới công chúa về thờ.
Còn nói khuê nữ họ Vương rất tốt, thúc giục ti chức mau thẩm tra, hắn còn chuẩn bị hôn sự.”“ Muội tử ta sao lại thành công chúa?”“ Thì huyện tôn cứ nhìn cuộc sống của Cao Kiệt hiện giờ là hiểu thôi, hắn vốn là người phóng khoáng hào hùng là vậy, lão bà của thượng cấp còn dám kéo lên giường, từ ngày thành thân đừng nói đi thanh lâu, ăn nhậu với đám huynh đệ cũng phải dặn phó dịch tới giờ nhắc còn về, chả khác nào cưới công chúa.
Làm gì có hảo hán nào muốn cuộc sống như thế?”“ Tên đó tính tùy tiện, được tỷ tỷ ta quản là may đấy, rồi đến một ngày các ngươi sẽ hiểu thế nào mới là cưới công chúa.”Vân Chiêu không thèm nói nữa, đám này vẫn mang nặng tư tưởng nam nhân là trời, đợi tới thời đại đó, chúng sẽ biết ai mới là trời thực sự, cảnh báo:” Công tác tình báo không được sơ xuất.”“ Cô nương ấy tên Vương Thúy, nhà nhiều đời ở huyện Bắc Xuyên, cha Vương Huệ Đông là thư lại trong huyện, mẹ Vương Lưu Thị, huynh trưởng Vương Viễn Đồ, đại hỏa kế của thương đội 17 đi Vân Nam, còn có một muội muội, đang học ở thư viện Ngọc Sơn.” Từ Ngũ Tưởng chắp tay:” Nếu huyện tôn thấy nhà như thế còn có vấn đề, xin soạn văn thư, ti chức sẽ bắt cả nhà Vương Tuệ Đông chém đầu thị chúng.”Nếu không phải tên này được việc, Vân Chiêu rất muốn đạp vào mặt của hắn, chấm mực viết hai chữ "đồng ý" lên văn thư xin kết hôn của Trương Quốc Phượng, đóng dấu lên đó.Trong nhà còn có tám muội tử đang đợi gả đi, bọn chúng suốt ngày kết bạn cưỡi ngựa đi săn, chơi bời vô tư lự, không biết Vân Chiêu lo nát lòng, nhìn khắp huyện Lam Điền, chẳng nhà nào khấm khá chút muốn cưới chúng.Ngược lại kẻ chả ra sao, ví như Tần vương, bố chính sứ, rồi tri phủ Tây An, thậm chí ngự sự Nam Kinh, thương cổ đông nam thì liên tục tỏ ý với Vân Nương, muốn cưới Vân thị nữ.Vân Chiêu lại lần nữa thở dài ........!.....Mùa thu đã qua lâu lắm rồi, Lô Tượng Thăng chưa bị chặt đầu, Hàn Lăng Sơn tất nhiên cũng chưa bị tùng xẻo.Điều này làm Lô Tượng Thăng thất vọng biết bao.Mỗi lần có quan viên tới chiếu ngục, Lô Tượng Thăng đều cho rằng thời khắc cuối cùng của mình đã tới, tâm tình ông ta vô cùng ổn định, thậm chí có chút khát vọng.Con người ấy mà, trải qua thất vọng hết lần này tới lần khác cuối cùng sẽ sa sút.Lô Tượng Thăng cũng thế, xử trảm mùa thu không có tên ông ta, mùa đông liên tục có phạm nhân vì đói lạnh bệnh mà chết, chuyện tốt ấy cũng không rơi lên người ông ta.Ông ta muốn tuyệt thực mà chết.Kết quả chẳng biết từ khi nào mà ông ta đã thành cứu tinh của các phạm quan khác, vì khẩu lương của tội tù trong nhà lao căn cứ vào lượng ăn của ông ta xác định.Nếu như ông ta không ăn miếng nào, vậy thì tù phạm trong nhà lao cũng không có cái ăn, ngược lại ông ta ăn hai bát thì những người khác cũng có hai bát cơm.Mới đầu Lô Tượng Thăng không để ý, cho rằng đám Cẩm Y Vệ chỉ dọa mình, kết quả sau ba ngày ông ta tuyệt thực, đám ngục tốt lôi đi bốn cái xác chết đói.Nghe tiếng những phạm nhân khác trong nhà lao gào khóc cầu xin, Lô Tượng Thăng đành phải cầm đũa lên ...Vì thế ngục tốt mỗi ngày thấy Lô Tượng Thăng ăn cơm với vẻ mặt đầy bi phẫn.Cho nên mùa đông dài đằng đẵng qua đi, vì ăn uống đầy đủ Lô Tượng Thăng chẳng những không gầy đi mà còn béo lên không ít, sắc mặt hồng hào, giọng nói vang vang.Thời gian dài bị giam trong nhà lao, ông ta cho rằng người đời quên mất mình rồi.Hàn Lăng Sơn ở phòng gian bên cạnh cả ngày viết lách, Lô Tượng Thăng chẳng muốn để ý tới tên đó, cho tới một ngày hình như hắn đã viết xong rồi, vứt bút đi, nhảy nhót như khỉ trong phòng, trông giống vui mừng lắm.Trong nhà lao buồn chán, vì thế Lô Tượng Thăng không nhịn được hỏi:” Ngươi viết cái gì thế?”Hàn Lăng Sơn nheo mắt nhìn ánh mắt trời, mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc:” Đây là tâm huyết năm năm qua của ta, ta đi khắp Quan Trung rồi theo thương đội tới kinh sư, trong sách viết lại tất cả điều ta nhìn thấy, nghe thấy cùng suy nghĩ.
Ta muốn đi khắp thiên hạ để làm rõ vì sao quốc gia to lớn luân lạc tới mức ai ai cũng có thể ức hiếp, dân chúng lầm than, rốt cuộc vì sao, thiên tai hay nhân họa là nguyên nhân cuối cùng.
Con đường để thoát ly biển khổ ở đâu ?”Lô Tượng Thăng lẩm bẩm: “ Ta cũng rất muốn biết.”“ Giờ xong việc rồi, mai ta rời khỏi đây, tiếp tục hành trình của mình, ta sẽ lấy thân phận học giả tới Kiến Châu, xem xem người Kiến Châu vì sao mấy chục năm ngắn ngủi vì sao lại cường đại như thế?”“ Đúng đúng, đây là chuyện cần phải làm, Lô mỗ cũng muốn làm lâu rồi, chỉ tiếc thân phận không cho phép, phái người đi thì tin tức thu nhặt được hạn chế, không đủ nhìn ra chân tướng.
Ngươi lên đường phải cẩn thận, Kiến Nô hung tàn, chưa chắc sẽ cho ngươi vào đất đai của chúng.”Hàn Lăng Sơn hết sức tự tin: “ Không hề gì, ta tự có cách, Lô công, hôm nay Bình Răng Hô mang rượu tới, chúng ta uống một bữa, coi như ngài tiễn chân ta.”Lô Tượng Thăng hết sức cô độc: “ Ngươi thật may mắn còn có thể làm chuyện quan trọng như thế, ta thì muốn sống không được, muốn chết chẳng xong.”Hàn Lăng Sơn cẩn thật sắp xếp đống bản thảo dày cho vào trong một cái gió trúc, sau đó đưa qua chấn song tới phòng giam Lô Tượng Thăng, chắp tay một cái: “ Xin Lô công chỉ điểm.”“ Ta có thể xem sao?”“ Ngài là người có tư cách xem nhất.
“ Lô Tượng Thăng chẳng để ý tới khách sáo nữa, rửa tay lau khô, mới cẩn thận nhận giỏ trúc, lấy bản thảo xem hết sức chăm chú.Qua bản thảo này, ông ta tiếp xúc với một thế giới chưa bao giờ thấy, vì bản thảo này Hàn Lăng Sơn viết từ lúc huyện Lam Điền bắt đầu gây dựng lên thế nào...Đọc phần Vân Chiêu lập đài cao đốt giấy vay nợ thề chấn hưng huyện Lam Điền, ông ta vỗ đùi khen hay ...!Đọc thấy bách tính một lòng đào kênh mương, xây hồ chứa, gánh băng tuyết đổ vào ruộng, ông ta gật gù tán thưởng.Khi ông ta đọc tới Vân Chiêu suất lĩnh cường đạo Vân thị tước vũ trang đạo phỉ bốn xung quanh, thanh trừng cường hào ác bá, răng nghiến ken két, hận không thể tự mình tham dự hành động oanh liệt đó ...“ … Hảo hán ru rú ở nhà đâu coi là bản lĩnh, ta sẽ cầm kiếm ba thước, một mình một ngựa tung hoành ngoại vực, cướp thức ăn từ miệng địch, phát tài từ người địch, chinh phục kẻ địch, vung roi dài múa long thương, tung hoành thiên hạ mới không uống chí nam nhi.: Đọc tới đó Lô Tượng Thăng bất giác đọc thành tiếng, người lắc lư như say rượu:” Đây mới là chí nam nhi.”Chu Quốc Bình không biết tới từ bao giờ, nghe được đoạn ấy nhỏ giọng nói với Hàn Lăng Sơn:” Huyện tôn có bao giờ nói mấy câu văn vẻ thế, xưa nay huyện tôn chỉ thích nói chuyện kiểu tán gẫu thôi.”Hàn Lăng Sơn uống một ngụm rượu:” Nghệ thuật tới từ cuộc sống, nhất định phải cao hơn cuộc sống, ta cho rằng huyện tôn nhất định đã nói những lời chấn động cả người điếc đó.”Chu Quốc Bình không tranh luận dù sao cũng là chuyện có lợi cho huyện tôn:” Mai ngươi đi, ông ta tự sát thì sao?”“ Nếu chúng ta đã làm tới mức này rồi mà chưa thúc đẩy được h@m muốn sống của ông ta thì cứ để ông ta đi, với một vài người mà nói, sống chưa chắc đã là hạnh phúc.”.