Minh Thiên Hạ

Chương 438: 438: Cố Viêm Vũ Thế Thiên Hành Đạo 1





Tuyên bố hoang dâm vô đạo thế thôi chứ thực sự coi buổi chiều là buổi sáng thì tất nhiên là không ổn rồi, mặt trời đã lên trởi đỉnh đầu, bị sự kháng cự quyết liệt của Tiền Đa Đa, Vân Chiêu đành phải rời phòng ngủ.Nơi ở của ba người là đông khóa viện, nhìn bên ngoài không có gì đặt biệt, bên trong là thế giới khác, chẳng những rộng rãi u nhã, hoa viên và nhà ở hòa thành một thể thống nhất, ba mặt là dãy nhà mái ngói vểnh cao, giống như bướm đang cất cánh muốn bay, sân lát đá, ở giữa là giả sơn, bao anh là ao nước nhỏ nuôi cá, ngoài cùng trồng cây.Có gò, có khe, có sơn, có thủy cảnh vật tự nhiên, vừa phong tình Giang Nam, lại có cả sự rộng rãi khoáng đạt của phương bắc, không cần nói cũng biết là tâm huyết của Tiền Đa Đa.Được Phùng Anh hầu hạ rửa ráy, ăn sáng, rồi chuẩn bị tới thư phòng nghe Từ Ngũ Tưởng báo cáo chính vụ hôm nay.Khi ra khỏi cửa Vân Chiêu quay đầu nhìn cách ăn mặc kín cổng cao tường của Phùng Anh một lượt, áo xanh nhạt, vạt áo đuôi én bằng tơ nõn màu lục khâu chồng lên nhau, bên dưới váy dài che kín mắt cá, dây lưng to bản, khẽ thở dài đi tới cởi cúc áo cài tới tận cổ của nàng, thế này chẳng phải chết ngốt sao:” Gả cho ta rồi, nàng nên càng thêm tự do chứ đừng ước thúc bản thân, mấy thứ mẹ ta dạy đã lỗi thời quá rồi, nàng chỉ cần làm ứng phó với mẹ ta thôi, giống đám tỷ muội của ta ấy, ra khỏi cửa một cái đều thành nha đầu điên hết.


Nàng cứ làm chuyện nàng thích, ta là phu quân của nàng, ta sẽ ở sau ủng hộ vô điều kiện.”“ Thiếp biết rồi.” Phùng Anh cúi thấp đầu ghé tới gần Vân Chiêu hỏi:” Vậy người Phục Ngưu Sơn phải an bài ra sao?”Vân Chiêu bật cười, vuốt má nàng:” Nàng đã hứa cho họ một tương lai, vậy nên do nàng thực hiện lời hừa của mình chứ, ta đã nói rồi mà, sẽ ủng hộ nàng.”“ Hồng Nương Tử đi theo Lý Tín ở dưới trươngs Lý Hồng Cơ rất được trọng dụng, Lý Tín được Lý Hồng Cơ phong làm chế tướng quân phục vụ trung quân, Hồng Nương Tử làm phó tướng hậu quân, coi như chức cao quyền trọng ...” Phùng Anh vẫn còn một tâm sự nữa:“ Thời gian này cứ hưởng thụ cuộc sống mới của nàng đi, chớ nghĩ những chuyện đó nữa, nàng xem Đa Đa kìa, cô ấy rời đông nam là bỏ lại mọi chuyện rồi.

Yên tâm, chuyện trong quân của Lý Hồng Cơ, ta biết rất rõ, ta đi làm việc đây, nàng nghỉ ngơi nhé ...” Vân Chiêu nói xong đi thẳng tới thư phòng:Tiền Đa Đa ngáp lớn lười biếng từ trong phòng bên đi ra, thấy Phùng Anh nhìn theo bóng lưng Vân Chiêu, cười khúc khích: “ Đừng nhìn nữa, lúc này chàng ấy có muốn cũng chẳng còn sức đâu.”Phùng Anh bực tức lườm Tiền Đa Đa một cái, vẫn sai Vân Xuân đem đồ ăn đã chuẩn bị tới cho nàng:” Hai ngươi không thể cứ mãi tới trưa mới dậy như thế.”Tiền Đa Đa cắn một miếng bánh bao: “ Vừa rồi ta học được của A Chiêu một câu không tệ ...!Buổi sáng của ta bắt đầu từ buổi chiều.

Cho nên nếu ta muốn, buổi sáng có thể bắt đầu từ trưa, chiều hoặc tối, đây là ngày tháng hạnh phúc của ta, ta muốn sống thế nào kệ ta.”Vân Chiêu tất nhiên không nghe thấy hai lão bà đấu khẩu với nhau, lúc này tâm tình của y rất tệ.Có lẽ vì muốn cho y thấy rằng người đứng đầu chỉ cần tham hoa háo sắc là sẽ không có tin tức tốt, cho nên tin tức Từ Ngũ Tưởng báo cáo hôm nay chẳng có cái nào khiến người ta vui vẻ.“ Thiên Thủy dưới sự quản hạt của Vân Báo xuất hiện tham ô, để lại lỗ hổng rất lớn, theo như thống kê, có khoản tiền kiến thiết 8671 lượng bạc không rõ đi đâu.” Giọng Từ Ngũ Tưởng lạnh băng, không vì Vân Báo là thúc thúc của Vân Chiêu mà có chút nể nang nào:“ Báo thúc của ta có vấn đề sao? “ Vân Chiêu không khỏi lo lắng:“ Theo như tìm hiểu sơ bộ thì Vân Báo hai năm qua trừ trồng thuốc lá ở đất Lũng thì không tiêu tiền vào việc gì, ngoài ruộng đất ở thành Ngọc Sơn thì không có tài sản nào khác, vì thế đây là vấn đề năng lực của ông ấy chứ không phải do tham ô.”“ Bất kể chuyện này dính líu tới ai, ngươi lôi hết ra cho ta, ta phải biết chân tướng sự việc.”Từ Ngũ Tưởng đặt văn thư trước mặt Vân Chiêu:” Ti thức đã phải một tổ trường phòng đi ra xét sổ sách, tin rằng sẽ nhanh chóng có đáp án.


Ngoài ra tà giáo ở huyện Thanh Thủy đã có dấu hiệu phát triển trở lại, trên Bạch Gia Sơn xuất hiện một tòa miếu Vô Sinh Lão Mẫu, khi đám Phí Quốc Cường phát hiện ra tòa miếu này thì tro trong lư hương đã nặng tới mấy chục cân, đủ thấy hương hỏa thịnh vượng thế nào.”“ Bọn họ cho phá hủy miếu rồi, dân cư đương địa kéo tới khóc lóc rất đông.”Vân Chiêu cau mày:” Ai là người coi miếu?”“ Không phát hiện ra ạ, đám Phí Quốc Cường tra xét ba ngày, lại còn treo thưởng cực cao, không có manh mối gì cả.”Đây là ẩn họa lớn, huyện Lam Điền mới ở trong thời kỳ cây non thôi mà đã xuất hiện sâu hại rồi.Mà có vấn đề không chỉ ở Thiên Thủy và huyện Thanh Thủy, cùng với việc bia địa giới huyện Lam Điền không ngừng di chuyển, không phải ai cũng hoan nghênh bia địa giới này.Muốn thành người Lam Điền toàn là bách tính bình thường, hoặc là điền nông không có chút tài sản nào, còn những người giơ biển không hoan nghênh đương nhiên là những đại hộ địa phương.Bia địa giới đi càng xa, tác dụng thúc đẩy kinh tế càng không rõ ràng, khiến cho cái nhìn của mọi người về huyện Lam Điền cũng thay đổi.Nói ra thì, thổ hào sĩ thân địa phương mới thực sự là dân ý.Câu này nói ra có vẻ khó nghe, nhưng người nghèo không có quyền phát ngôn lại là sự thật tới không thể thật hơn được.Vân thị ngày đó đốt hết giấy nợ ba đời cùng với lực lượng võ trang tư nhân mạnh mẽ chính là cơ sở để thống trị huyện Lam Điền.Nhưng thế lực cũ của địa phương xa nhìn vào hành vi này liền coi Vân Chiêu là kẻ thù, vì nó dao động gốc rễ thống trị của bọn họ, chính sách ruộng đất mới huyện Lam Điền thi hành cũng không cái nào hữu hảo trong mắt bọn họ hết.“ Thanh thế của Lý Hồng Cơ cần lớn hơn một chút, Trương Bỉnh Trung cũng nên có hành động rồi, thế lực địa phương ở đất Thục là thâm căn cố đế nhất, bao gồm cả gia tộc của Tần soái, Thạch Trụ thổ ti không thể ở ngoài vòng pháp luật như vậy được.” Từ Ngũ Tưởng đem lời đã nhịn rất lâu trong lòng nói ra:Vân Chiêu cau mày y nhận ra tư tưởng manh động trong đội ngũ của mình đang thắng thế:” Làm vậy sẽ tử thương nghiêm trọng.”“ Ti chức không nghĩ vậy, với bách tính đã không còn gì để mất nữa, lưu khấu tới với họ mà nói là cơ hội quý giá để làm lại từ đầu, chứ không phải là tai họa.


Thềm vào lưu khấu giờ đã thông minh hơn mấy năm trước nhiều rồi, mục tiêu của chúng không còn là ép người bình thường đi theo mình nữa, chỉ nhắm vào người tài sản sung túc, đã biết vỗ về bách tính.” Từ Ngũ Tưởng giải thích cơ sở cho ý kiến của mình.” Trước kia ai cũng nghĩ lưu khấu quét qua đâu, nơi đó cỏ cây không sống nổi, kỳ thực không nghiêm trọng như thế, chẳng qua là tiếng nói nằm trong tay sĩ thân hào tộc, còn bách tính thích ngậm miệng phát tài, có lợi ích từ lưu khấu cũng không nói ra, vờ vịt nói những lời oán trách, trò khôn vặt này cuối cùng sẽ hại chết bọn họ.”“ Sau khi lưu khấu đi, quản phủ quay về, chuyện đầu tiên bọn họ làm không phải là ổn định sản xuất địa phương, phát triển sản xuất, mà là tiêu diệt những người từng giúp lưu khấu, thế là phát sinh lần giết chóc thứ hai, đây là nguyên nhân thực sự của câu lưu khấu đi qua đâu nơi đó cỏ cây không mọc nổi.”“ Khi lưu khấu đi qua nếu chúng ta tiếp quản địa phương thì tất nhiên sẽ không có đợt giết chóc thứ hai, lúc này bách tính đang bất an sẽ nghe lời nhất.”.