Ngày 18 tháng 7 năm Sùng Trinh thứ 11 chắc chắn là một ngày lành, không cần biết ngoài kia thiên hạ thế nào, ở Quan Trung này nó chắc chắn là ngày vô cùng tốt lành, điều người ta bàn tán không phải là binh tai, không phải nạn châu chấu, không phải vụ mùa, mà là một hôn lễ.Huyện tôn tám tuổi vô tiền khoáng hậu, đồng tri phủ Tây An, càng được bách tính Quan Trung thân thiết gọi là “huyện tôn nhà ta” sẽ thành hôn, hơn thế nữa còn cưới liền hai thê tử.Bởi thế không chỉ thành Ngọc Sơn mới có cảnh tượng tưng bừng đèn hoa giăng giăng khắp chốn, mà nhiều người biết không thể vào được thành cũng tổ chức tiệc ở nhà, mời thân bằng hào hữu tới, nâng chén chúc mừng, khắp nơi náo nhiệt chặt kém gì năm mói.Tiệc mở suốt từ sáng sớm, ăn xuyên qua trưa, tới khi mặt trời dần ngả về phía tây pháo đốt vang lừng, đây mới thực sự là giờ lành.
Vân Dương đi vào đại viện của Vân gia báo đã tới lúc rồi, tên này gặp họa ở thành Lam Điền, giờ gầy tọp hẳn đi, biết sao dù có là đại anh hùng đại hảo hán cũng chẳng chịu nổi cả tháng tiêu chảy.May hôm nay khí sắc tốt hơn không ít.“ Có chịu được không?” Vân Chiêu đợi tới sốt ruột lắm rồi, dậy từ lúc trời chưa sáng mà phải đợi tới trời gần tối mới được đi rước dâu, chỉ nhìn Vân Dương mặc bộ giáp sắt đen xì hơi lo lắng:“ Bây giờ ta có thể đánh chết cả con hổ.” Vân Dương giơ hai nắm đấm to như bát thể hiện mình vẫn cường tráng, cái đầu trọc lóc giúp hắn trông uy dũng hơn không ít, chỉ là không cài hoa được, đành cài vào tai, cũng mặc áo hỉ đỏ sậm, chỉ là trông thế nào cũng rất giống d@m tặc. D@m tặc thì d@m tặc, huynh đệ của mình mà, đành phải chấp nhận thôi.Lúc này thành Ngọc Sơn vô cùng náo nhiệt, bình thường nhân khẩu trong thành chừng bảy tám nghìn người, hôm nay số người vào thành quá hai vạn, sân phơi trước đại viện tưng bừng diễn ra các loại hoạt động xiếc, kịch, ca vũ, từ ngõ nhỏ tới sườn đồi đều đầy kín người nhón chân thật cao cố nhìn về phía đại môn xem hôn lễ diễn ra.Một đám trẻ con nhỏ hơn thì cứ nơi leo được là leo lên, nhiều đứa leo tới chỗ nguy hiểm đều bị ép xuống, hôm nay là ngày lành, không cho phép xảy ra chuyện không hay.Điều này hiển nhiên gây áp lực cực lớn lên công tác an ninh, dù điều kiện vào thành rất nghiêm ngặt, nhìn đâu cũng thấy quân sĩ mặc giáp đen nhưng không ai đảm bảo sẽ không có sai sót gì.Vân Chiêu đột nhiên nheo mắt quay sang Từ Ngũ Tưởng:” Các ngươi sẽ không lợi dụng hôn sự của ta để dụ thích khách tới chứ?”Từ Ngũ Tưởng lắc đầu: “ Không ạ, bọn ti chức chỉ muốn huyện tôn thành thân vui vẻ náo nhiệt, không có an bài gì hết.”“ Nếu có thì rút ngay đi, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu.” Vân Chiêu nói xong theo hỉ nương đã hết sức sốt ruột rời phòng ngủ, cưỡi lên con ngựa trắng, tới thư viện Ngọc Sơn đón hai tân nương.Vốn theo kế hoạch sẽ là con lợn rừng lớn đeo hoa đỏ kia cùng đàn con dẫn đầu đội ngũ đi lấy may, nhưng mà hôm nay nhiều đồ ăn ngon như thế, nó sớm ăn no nứt bụng lăn ra ngủ như … lợn chết rồi.Chặng đường suốt từ Vân thị trang tử tới Ngọc Sơn bị người dân huyện Lam Điền lấp đầy, ai nấy hớn hở, vui hơn mình cưới lão bà.Hai bên đường có vô số thương cổ hoa lệ, có thiếu nữ xinh đẹp váy áo rực rỡ đủ màu, trong mắt Vân Chiêu chỉ nhìn thấy lão tặc tuổi già sức yếu, thấy cường đạo què cụt thiếu mắt sứt tai ..
Bọn họ hoặc ngồi, hoặc được người khác cõng, hoặc đứng trên chỗ cao, ra sức vẫy tay, hi vọng Vân Chiêu có thể nhìn thấy.Nhà bọn họ ở hai bên con đường này, nơi có mảnh ruộng phì nhiêu nhất, tiện tươi tiêu, cũng tiện thu hoạch, phơi khô.Mười năm qua, không biết có bao nhiêu người đã ngã xuống vì sự phồn hoa của huyện Lam Điền, vì một mệnh lệnh của y.Thấy những người đó, thân thể Vân Chiêu thả lỏng còn hơn 200 giáp sĩ chia làm hai hàng đi bên cạnh bảo vệ, vì có họ, an toàn của y không cần phải lo lắng gì, vì ở đây y có một thứ mà sử gia thường gọi là lòng dân.Vân Chiêu muốn cưới viên minh châu trong lòng tiên sinh học sinh thư viện Ngọc Sơn, cho nên tất nhiên là không dễ dàng vào thư viện như thế, đám học sinh thư viện bày ra vô số quan ải, đủ cả đấu văn lẫn đấu vỏ, nào là làm thơ, làm đối, giải đố, tỷ vỏ, bắn cung … không thiếu gì hết.Đương nhiên nếu một mình Vân Chiêu mà giải quyết hết thứ này sao được, năm sau cũng chẳng xong, may mà dưới quyền y bây giờ không thiếu nhân tài, đấu văn có Từ Ngũ Tưởng đứng ba hạng đầu thư viện, đám nhóc con sao làm khó được.
Đấu võ thì có sức khỏe của Vân Dương, một mình hắn chống lại đám sư đệ sư muội nhỏ tuổi của Vân Chiêu, còn làm họ liên tiếp bại lui.Vân Chiêu xuống ngựa, Vân Dương bất cần biết ải văn hay võ, ỷ sức trâu vượt qua, đẩy lui được bao nhiêu, y tiến lên bấy nhiêu thi thoảng gặp phải kháng cự mạnh mẽ của đám tiểu vương bát đản, chúng bày đủ trò tai quái khiến y phải dừng lại.Tướng mạo lứa học sinh này khá lắm, không giống đám sứt môi lồi rốn năm xưa chạy ra ôm chân y gọi chủ nhân, sau đó xòe tay xin ăn.Bọn họ tự tôn hơn, cũng đẹp đẽ hơn.Từ Ngũ Tưởng ở bên ghen tỵ thấy Vân Chiêu gật gù tán thưởng thì làu bàu:” Người ta tất nhiên đẹp hơn rồi, vì không phải huyện tôn dùng ít kê mua về, toàn là học sinh đáng hoàng do cha mẹ bỏ tiền đưa tới học.
Song làm sao so được với đám huynh đệ tỷ muội thuộc hạ, chúng chỉ là đám khốn kiếp sinh ra trong an lạc, tương lai cũng chết trong an lạc mà thôi.”Vân Chiêu căn bản không nghe thấy Từ Ngũ Tưởng nói gì, bởi vì xuyên qua đám đông hỗn loạn, y đã nhìn thấy Tiền Đa Đa xinh đẹp rực rỡ đứng đó dưới sự thúc giục của hỉ nương nhà nam, bên nữ vờ không muốn đi, bên nam phải thúc giục ba bốn lần, bên nữ mới quyến luyến chia tay các tiên sinh thư viện hôm nay đảm nhận vai trò làm nhà mẹ đẻ của các nàng.Mặc dù Phùng Anh cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng chỉ cần Tiền Đa Đa đứng ở đâu, người ta thật khó lòng di chuyển ánh mắt đi nơi khác.Càng khỏi nói tới Phùng Anh rất quy củ đeo khăn chùm kín mặt, Tiền Đa Đa thì không, nàng kiêu ngạo mặc áo cưới đỏ rực thêu tơ vàng tựa như kim phượng hoàng giáng thế, đứng trước cổng học xá cùng đám học muội, mỉm cười nhìn Vân Chiêu gian nan chống lại đủ trò gây khó dễ đi về phía mình.Rốt cuộc Vân Chiêu vượt qua được chặng đường khó khăn nhất, vì phải tranh thủ về kịp nhà tổ chức hôn lễ vào lúc hoàng hôn, y chỉ khấu đầu với các vị tiên sinh, kính rượu một chén là được.
Tiểu Sở béo tròn không biết từ đâu xuất hiện, chen lấn đám trẻ con, mau mắn dùng tấm lụa đỏ buộc vào tay Vân Chiêu, y vừa giơ tay nhìn thấy đầu kia là Phùng Anh đang được Vân Hoa dìu đưa tới.Giờ không phải lúc tranh chấp gì nữa, Tiền Thiểu Thiểu khóe mắt hơi ướt đi tới trước mặt tỷ tỷ:” Để đệ cõng tỷ đi.”Vân Xuân cười hì hì lấy lụa đỏ buộc vào tay Vân Chiêu, đám trẻ con đáng ghét tản ra, sau đó lấy ra từng giỏ cánh hoa chuẩn bị trước, đi trước mặt ba người rải hoa tưng bừng.Thang Nhược Vọng quanh năm suốt tháng chỉ bộ áo đen xúi quẩy chắp tay nói:” Huyện tôn, chúc phúc cho hôn nhân của ngài, mặc dù ngài một lúc cưới hai không hợp với ý nguyện của Chúa, Chúa vẫn chúc phúc cho ngài.”Vân Chiêu vui vẻ lớn tiếng đáp: “ Cám ơn ông, cũng cám ơn cả Chúa nữa.”Đặng Ngọc Hàm tranh thủ nói:” Huyện tôn, nay là đại hôn của ngài, thời khắc hạnh phúc như thế, ngài không định đại xá Quan Trung sao, đám người tha hương chúng tôi chỉ muốn về cố quốc thôi mà.”“ Ông già rồi, không thể bôn ba đường xa nữa, thôi ở đây hưởng phúc đi, ta không muốn ông chết trên đường về đâu, thế thì không phải với cống hiến của ông.
“ Vân Chiêu cười ha hả đi xa dần:La Nhã Cốc chưa kịp lên tiếng thì Vân Chiêu đã đi rồi, chỉ biết làm dấu thánh: “ Chúa ơi, hãy thương người hầu của ngài, hãy ban cho tên lãnh chúa keo kiệt này một chút lòng nhân từ.”.