Đại pháo có thể bắn vào tường bao thành trại, chứng tỏ đại pháo của địch cách góc tây bắc không quá ba dặm, mà ở hướng đó chỉ có đỉnh Mã An Sơn cao nhất, đừng từ trên đó nhìn xuống có thể thấy trọn vẹn doanh trại Mãn Thanh.
Lúc mới cắm trại, Nhạc Thác từng phái 500 kỵ binh đóng quân trên đó, vài ngày trước Lô Tượng Thăng tăng cường cường độ quấy nhiễu, thám báo nơi đó tổn thất nặng nề, không đợi Nhạc Thác chi viện, nơi đó đã bị đám người mặc áo đen công phá.
Nhạc Thác còn chuẩn bị đoạt lại ngọn núi đó trước khi trời tối, không ngờ địch kéo cả hỏa pháo lên rồi.
Người đánh lén Mã An Sơn là Lý Định Quốc, hắn nhân lúc tối trời lén lút leo lên Mãn An Sơn, đến khi trời sắp sáng đột kích cứ điểm của Kiến Nô, sau đó vận chuyển đại pháo lên, không đợi Kiến Nô kịp phản ứng liền nổ pháo tấn công.
Hỏa pháo từ lúc bắt đầu oanh kích là chưa từng dừng lại, tới khi nòng pháo đỏ lên mới thôi, làm như vậy là để kẻ địch hiểu lầm rằng số lượng hỏa pháo trên núi rất nhiều.
Hỏa pháo hạng nhẹ của huyện Lam Điền có thể liên tục b ắn ra 20 viên đạn ruột đặc, quá số đó, nòng pháo sẽ đỏ lên.
Dù là vậy mỗi lần bắn ba phát pháo, là phải dùng bàn chải lông lợn lớn và nước sạch rửa nóng pháo, hai khẩu pháo luân phiên oanh kích làm địch tưởng nơi này có ít nhất 5 khẩu hỏa pháo, 5 khẩu pháo chiếm cứ cao điểm là uy hiếp không nhỏ.
Địa điểm Nhạc Thác và Đỗ Độ chọn để căm trại không có sơ hở gì, một dựa vào Trương Gia Khẩu, một dựa vào Dương Hà, Mã An Sơn, chỉ có phía chính bắc là hoang nguyên bao la.
Dưới tình huống đó muốn dụ Kiến Nô ra không dễ, duy chỉ có dựa vào mồi hỏa pháo này mới được.
Quả nhiên khi hỏa pháo ngừng bắn để dội nước tản nhiệt, một đội bộ tốt từ danh trại tan hoang góc tây bắc chạy ra, hướng thẳng Mã An Sơn tấn công.
Lý Định Quốc nhìn bộ tốt Kiến Nô ùn ùn kéo tới, vui vẻ xoa tay:” Hôm nay là ngày tốt đây.
”Trương Quốc Phượng dặn dò:” Vẫn nên cẩn thận là hơn, sau khi giáng cho Kiến Nô một đòn đau là chúng ta chạy ngay, ta mang hỏa pháo tới ngọn núi đối diện chờ tướng quân.
”Lý Định Quốc cầm một cây hỏa súng chẳng nói chẳng rằng tiến tới trận địa, Trương Quốc Phượng lệnh pháo binh tháo khẩu pháo nặng 500 cân ra, đặt lên lưng hai con lạc đà đối liền nhau, men theo con đường nhỏ trên đỉnh núi, cẩn thận rút lui.
Trong đường hào cao bằng nửa người, Lý Định Quốc nhắm một tên Kiến Nô hung hãn đi đầu, ngứa tay bóp cò súng, đoàng một phát, chẳng có hiệu quả gì, địch vẫn cầm thuẫn bài leo núi.
Đám bộ hạ hai phía trái phải quay đầu nhìn về phía Lý Định Quốc, tìm kiếm xem thằng ngốc nào vừa nổ súng thừa thãi, làm hắn xấu hổ thu súng lại, quên mất cái này không bắn đồng loạt thì chẳng ích gì.
Tới khi Kiến Nô tới khoảng cách 150 bước, không thấy đội chính ra lệnh, Lý Định Quốc ngứa ngáy ném hỏa súng đi, lấy đại cung của mình ra, một phát hạ tên Kiến Nô hắn vừa bắn không chết khi nãy.
Đội chính trừng mắt với Lý Định Quốc, giơ cờ lên, các vị trí khác cũng giơ cờ, cờ vừa phất xuống, tiếng súng nổ như đỗ rang, khói bốc mù mịt lưng núi, xen lẫn là tiếng thủ lôi đùng đùng.
Kiến Nô vừa vào tầm bắn liền lũ lượt ngã xuống, cho dù có thuẫn da cũng không ngăn được đạn đặc sản của huyện Lam Điền, loại đạn vỏ sắt bọc chì này xuyên thuẫn da trâu đơn giản như xuyên qua giấy.
Chỉ là độ chuẩn xác vẫn là vấn đề lớn.
Hơn 200 người đồng loạt nổ súng vào lối đi không rộng, đúng là mưa đạn thật sự, bộ tốt Kiến Nô còn chưa kịp bắn một phát tên nào.
Bắn từ dưới lên phải tiến vào phạm vi 30 bước.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Ba tiếng động lướt qua đầu Lý Định Quốc, đó là ba chiếc nổ cực lớn, tiếp theo đó là những tiếng nổ không dứt bên tai, Lý Định Quốc phải tán thưởng đội chính cách chiến đấu trong chiến hào này.
Tiếng ù ù làm người ta rợn da đầu của nỏ vừa biến mất, Lý Định Quốc thấy tên đội chính kia không ra lệnh mọi người đứng dậy bắn mà là nhô ra cái que kỳ quái ở đầu que gắn miếng kính, tò mò ghé đầu nhìn, hóa ra cái kính lắp rất khéo ở trong chiến hào không cần nhô đầu lên cũng quan sát được chuyện xảy ra bên trên, tên đó lắc lư ngó trái ngó phải một lúc mới đứng dậy huýt sáo phất cờ.
Lại là một tràng đạn liên hồi không ai ngờ tới, địch gục hàng loạt, không kịp phản ứng.
Cứ như thế kẻ địch tiến công, hỏa thương thủ đứng dậy phản kích, địch lui về, nỏ thương bắn, mọi người nấp trong chiến hào, nỏ thương côn kích kết thúc, mọi người ghé vào chiến hào bắn.
Cứ thế lặp đi lặp lại tựa hồ không có điểm cuối.
Lý Định Quốc mới đầu còn thấy cách đánh này hay hay, sau ba bốn loạt đạn thì hắn không sao chịu nổi loại chiến thuật buồn chán này, thế này hoàn toàn chẳng giống đánh trận, chẳng có cảm giác đánh trận, hắn chẳng buồn biết kết quả cuộc chiến, miệng lẩm bẩm chửi tên nào nghĩ ra kiểu đánh vô vị này.
Kiến Nô sau mấy phen áp sát chỉ nạp mạng không được tác dụng gì liền chuyển sang dùng cự thuẫn từ từ tiến từng bước, nhưng bị thủ lôi nổ nghiêng ngả, muốn dùng tốc độ để đột phá, súng sẽ bắn liên tục, khi kẻ địch mang được nỏ thương tới tầm bắn để xạ kích, cả đám ngồi xuống chiến hào nhìn nỏ thương bay vùn vụt quá đầu, đối phương lắp nỏ thương thì thò đầu bắn.
Chiến tranh vào thời điểm này trong mắt Lý Định Quốc biến thành thứ trò chơi nực cười.
Kỳ thực tình trạng chiến đấu này thể hiện chính xác trình độ chiến thuật của Vân Chiêu, nhận thức của y với chiến tranh hoàn toàn là từ game mà ra.
Thế nên cuộc chiến dưới tư tưởng chỉ đạo đó biến thành cục diện cù cưa như bây giờ.
Nếu Tề Tề Cách ở phía đối diện không thay đổi chiến thuật, hoặc mang theo vũ khí công thành cỡ lớn như máy ném đá, bằng vào trang bị của đám Lý Định Quốc, bọn họ có thể cố thủ nơi này một năm.
Cuộc chiến kiểu này Tề Tề Cách chưa bao giờ gặp phải, chẳng những hắn, Lý Định Quốc cũng chưa tổng kết được mấy thông tin hữu ích.
Nhìn quân địch sau đợt tấn công nữa không hiệu quả liền mạnh ai nấy chạy, nếu Lý Định Quốc đang điều khiển kỵ binh nhất định tăng tốc kéo tới cuốn phăng đối phương như một dòng lũ, kể cả đối phương có dùng kế trá hàng, hắn cũng không sợ.
Nhưng đội chính ở nơi này ra lệnh từng binh sĩ kiểm tra lại đạn dược, sau đó lần lượt báo cáo lên, hoàn toàn không để ý tới địch bại thật hay bại giả.
Lý Định Quốc khẳng định là Tề Tề Cách đang dùng kế trá bại để dụ địch đuổi theo, sau đó bất ngờ quay đầu, hai quân sẽ quấn vào nhau, lúc đó phải đọ sức thực sự rồi.
Quả nhiên Tề Tề Cách bỏ chạy được 50 trượng, thấy trên núi im phăng phắc chẳng có tí phản ứng nào, quay đầu nhìn ngọn đồi đất không cao, dậm chân chỉ tay chửi mắng.
Quân Kiến Nô thu tập trung tái tổ chức đội ngũ, lần này bọn chúng mang theo tấm ván gỗ dầy, hoặc bàn lớn, bên trên phủ tấm chăn bông thấm nước, hoặc trét đất, lần nữa tấn công.
Cách thức tấn công này hiệu quả rõ ràng, đạn của quân Lam Điền không xuyên qua được bông ướt, cả thủ lôi dù nổ ngay sát bàn gỗ, nhiều lắm chỉ bong lớp bùn ướt trét lên trên.
Bọn họ nhanh chóng phải bỏ tuyến đường hào số một, lùi về tuyến đường hào số hai.
Lý Định Quốc cướp lấy cái que dài của viên đội chính, thông qua tấm kính đầu que, nhìn thấy hết cảnh tượng bên ngoài, hắn thấy ít nhất có thứ giải trí trong cuộc chiến buồn ngủ này.
Tề Cách Cách tiến vào tầm bắn hữu hiệu rồi, hắn mừng rỡ chuẩn bị ra lệnh tấn công thì thảm cỏ hai bên bị người ta xốc lên, tiếng súng dồn dập vang lên, người Kiến Châu bị hỏa thương tập kích bất ngờ từ hai phía, hoảng hốt rút lui.
.