Minh Thiên Hạ

Chương 395: 395: Mở Màn Đại Chiến Trương Gia Khẩu 4





Cái tên này làm Tiền Thiểu Thiểu có nhiều cảm giác kỳ quái, lúc thì như tên lưu manh khôn vặt, lúc thì giống nông phu chất phác, đôi lúc cảm giác không thể giao việc lớn cho hắn.

Nhưng hắn làm việc khiến người ta rất yên tâm, nhìn thì ngu muội vô tri, song nói ra lời triết lý thâm trầm như tiên sinh thư viện Ngọc Sơn.

“ Tiếc là ngươi chưa đọc sách.

” Tiền Thiểu Thiểu cảm khái nói một câu, hắn quyết định rồi, khi Vân Chiêu tới, nhất định phải giới thiệu người này cho Vân Chiêu, ở phương diện này Vân Chiêu có một năng lực kỳ quái, hình như bất kỳ loại người nào, y cũng nghĩ ra cách dùng:Thi thể được các nông nô vận chuyển khỏi thành, cách đó không xa đào hố lớn, tất cả thi thể đều đổ vào đó rồi lấp đất lên.

Cho dù dùng lý do chính nghĩa tới mấy để đồ thành thì nó vẫn là hánh vi trái nhân tính, nên che dấu tội ác của mình bại lộ dưới ánh sáng là chuyện phải làm của mỗi người mang danh chính nghĩa.

Công tác xử lý hậu sự tiến hành suốt cả buổi tối, khi trời sáng tòa thành này tựa hồ đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.

Vết mấu trên mặt đất bị xúc đi, máu trên bậc thềm cánh cửa được rửa sạch, chỉ là mặt trời vừa xuất hiện, lũ ruồi đã bay vù vù trên không trung Trương Gia Khẩu, bọn chúng có thể phát hiện ra bất kỳ vết máu còn sót nào dù là trong ngóc ngách khó thấy, mà cái này chắc chắn còn rất nhiều.

Đợi Tiền Thiểu Thiểu Thiểu dẫn người rời khỏi Trương Gia Khẩu thì tòa thành này không còn một ai, chỉ có mấy con chó luyến nhà ngồi ở cửa phơi nắng, ánh mắt nhìn xa xăm.

Từ hôm nay trở đi, Trương Gia Khẩu không còn thương cổ nữa.

Tôn Quốc Tín cưỡi trên lưng lạc đà, quay đầu nhìn thành Quy Hóa xa dần ở đường chân trời lòng cảm khái vô cùng, mặt trời lên cao chiếu rọi thành Quy Hóa tựa ngọn lửa bốc lên trên đất bằng.


Đại lạt ma Mặc Nhĩ Căn ngồi trên con lạc đà trắng thấy Tôn Quốc Tín cứ ngoái đầu lưu luyến nhìn mãi thì mỉm cười:” Phải chăng còn chuyện chưa làm xong?”Tôn Quốc Tín lắc đầu:” Từ nay xin cắt tơ phiền, một lòng hầu hạ Phật gia.

”Mặc Nhĩ Căn mỉm cười:” Tới chỗ lạc đà trắng, lòng ngươi sẽ thanh tịnh.

”Tôn Quốc Tín nhảy lên lưng con lạc đà trắng cực lớn, khoanh chân ngồi lên bồ đoàn, nhắm mắt lại cùng đại lạt ma đọc ( Quá khứ nhân quả kinh).

Dao của đại lạt ma vô cùng sắc bén, khẽ chạm lên đầu Tôn Quốc Tín một cái, tóc đứt đoạn, theo gió bay về phương xa.

Kỳ thực hắn không bị cạo gọc, mà chỉ cạo mỗi phần đỉnh đầu, xung quanh còn để lại tóc dài một tấc, Mặc Nhĩ Căn đặt bày tay to lớn lê n đỉnh đầu hắn:” Hôm nay ta thụ giới cho ngươi.

”Liên tục ba lần như thế, Tôn Quốc Tín quỳ trước Mặt Nhĩ Căn:” Từ nay là Phật gia tử.

”“ Bỏ đi tơ ưu phiền, từ nay không có phân chia Mãn Hán, không có phân biệt Hán Mông, chỉ có đồng tử trước Phật, Mạc Nhật Căn.

” Mặc Nhĩ Căn nói lớn:Tôn Quốc Tín đã có linh cảm chuyện này lâu rồi, khép hai bàn tay bái lạy.

“ Từ nay không còn Tôn Quốc Tín, nhân gian chỉ có Mạc Nhật Căn.

”Những tăng lữ khác đồng loạt chắp tay đọc theo lời đại lạt ma:” Từ nay không còn Tôn Quốc Tín, nhân gian chỉ có Mạc Nhật Căn.

”Tôn Quốc Tín thi lễ với bốn phương:” Mạc Nhật Căn bái kiến các vị sư huynh.

”Đợi Tôn Quốc Tín quay về lạc đà của mình thì đã thành tiểu lạc ma người mặc tăng y đỏ, đầu đội mũ mào gà, lần này hắn không quay đầu nữa, cho tới tận khi thành Quy Hóa khuất hẳn dưới đường chân trời cũng không quay đầu.

Hắn ngồi ngay ngắn nghe tiếng chuông lạc đà du dương, mồm lẩm nhẩm đọc kinh văn dài dằng dặc tựa hồ không bao giờ kết thúc, mặt nhìn về phía mặt trời lên, cũng là nơi bóng đêm đen đặc nhất.

Miệng hắn đọc kinh văn, nhưng trong đầu có giọng nói khác không ngừng vang lên.

Sinh ra là con người, phải sống cuộc đời của con người.

Đó là quyền ông trời cho taTa có quyền vất vả lao động được ăn no bụngTa có quyền nuôi nằm dệt vải có áo ấm mặcTa có quyền học tập quản lý thế giới của taTa có quyền được sinh con đẻ cái ở cố thổ không bị bóc lộtNếu không thểTa phá vỡ thế giới cũ, lập nên thế giới mớiDù chết chẳng quay đầu.

….

….

Trác La Giáp Lạt hai mắt đỏ ngầu như cục than đang cháy, hắn đã lâu lắm rồi chưa nghỉ ngơi tử tế.


Thân ở trong vòng vây mười vạn người Minh, mỗi giây phút trôi qua với hắn là sự dày vò, tin tức Đa Lạp Nhĩ toàn quân bị diệt ở bãi Tiêu Diêu, Trác La Giáp Lạt như bị trúng một gậy vào đầu.

(Ba đồ lỗ: Danh hiệu dũng sĩ của Mãn Châu.

)Mặc dù ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng rất bội phục vị ba đồ lỗ vang danh khắp Đại Thanh này, một vị ba đồ lỗ như vậy mà lại chết một cách kỳ quái ở bãi Tiêu Diêu làm người ta ăn không ngon ngủ không yên.

Khi tới đây hắn mang theo 500 kỵ sĩ, cho rằng có thể dựa vào những dũng sĩ này để lập nên uy danh hiển hách cho Thạc Duệ thân vương, khiến đàm người Minh, người Mông Cổ ngoan ngoãn thần phục dưới vó ngựa.

Mặc dù bây giờ đại quân của hắn đi tới đâu, người Mông Cổ sẽ hiến lên cô nương đẹp nhất, người Minh hiến lên món ăn ngon nhất, rượu mạnh nhất.

Nhưng dũng sĩ dưới quyền chỉ huy của hắn lại ngày một ít.

Ở thành Quy Hóa này, dũng sĩ của hắn tựa hồ biến thành yếu ớt vô cùng, đi đái cũng bị sói tha, đi đường vấp cỏ ngã, đầu va đúng vào đá nhọn, cưỡi ngựa thịt chân xuống động hạn thát, gãy cổ mà chết.

Thậm chí khi ăn cơm cũng không may ăn phải nấm độc, biến thành ngớ ngẩn rồi tự gi ết chết bản thân.

Mỗi lần như thế Trác La giết hết những người có liên quan tới sự cố tình cờ ấy, nhưng càng giết người, càng diệt tộc, dũng sĩ của hắn gặp sự cố càng nhiều.

Bây giờ hắn chỉ còn 128 dũng sĩ nữa thôi.

Nghe tin đại quân của Nhạc Thác Bối Lặc chuẩn bị tới thành Quy Hóa, Trác La không cho bộ hạ của mình đơn độc rời khỏi doanh trướng nữa.

Hắn đem phẫn hận của mình với Bảo Thừa Tiên, Ba Đặc Nhĩ giấu sâu dưới đáy lòng, đợi Nhạc Thác Bối Lặc tới rồi tính toán một thể.

Bị người Minh bao vây rồi, đó là nhận thức của Trác La với hoàn cảnh của mình bây giờ, ở đây hắn không được Bảo Thừa Tiên cung cấp bất kỳ thông tin gì, hắn như một người mù, người điếc.


Hôm nay trăng rất thấp, rất sáng, cảnh rất đẹp, mí mắt Trác La giật liên hồi, hắn có cảm giác không lành, khi chén rượu trong tay gợn lên từng vòng sóng lan tỏa ra ngoài, hắn biết ngay điều này đại biểu cho cái gì.

Từ trên thảm đứng bật dậy, hú dài một tiếng, các dũng sĩ khác lần lượt từ trong lều chui ra.

“ Tác chiến.

” Trác La dùng tiếng Mãn hô một câu, nhảy lên chiến mã:Đều là những dũng sĩ kinh nghiệm trận mạc, không cần Trác La nói nhiều, một trận hình kỵ binh nhìn có vẻ lỏng lẻo nhanh chóng hình thành.

Rất nhanh có một đội kỵ binh từ trong bóng đêm chui ra, Trác La đã thúc ngựa chạy với tốc độ cao nhất mơ hồ nhìn thấy lá cờ của đội kỵ binh đó, khi đội ngũ tới gần hơn, hắn nhìn thấy cả tướng lĩnh cầm đầu.

Trác La thở phào, giảm tốc độ xuống, chuẩn bị nói chuyện với Ba Đặc Nhĩ, nhưng lập tức con ngươi hắn co lại nhanh chóng hét lên với đám bộ hạ cũng đã thả lỏng:“ Địch tập kích.

”Chưa đợi hắn tăng tốc trở lại, đại đội kỵ binh đối diện đã như cơn sóng thần cuốn đến, vùi dập nhúm nhỏ kỵ binh của hắn dưới đất.

Đợi đại đội kỵ binh đi xa, trên mặt đất chỉ còn lại đống xác người ngựa be bét, ngực Trác La lún sâu, đầu quay ngoặt ra sau, đôi mắt không còn đỏ ngầu nữa ! !.

Hôm nay dừng ở đây.

.