Minh Thiên Hạ

Chương 393: 393: Mở Màn Đại Chiến Trương Gia Khẩu 2





Tiếng la hét chém giết vang lên liên hồi, thậm chí có cả tiếng người quen nhận ra chửi bới hắn, Phạm Tam cúi đầu càng thấp, không dám nhìn linh tinh, tới tận khi dẫm lên một cái đầu người, thiếu chút nữa thì ngã lăn ra đất, đến khi đứng vững mới nhận ra cái đầu người kia là ai, la lên: “ Đây là đầu cự thương Hoàng Vĩnh Phát, thiếu gia, có cần thu lại không?”Lúc này Trương Gia Khẩu đã hoàn toàn biến thành địa ngục nhân gian, 800 kỵ binh của Lý Định Quốc tràn vào, chém giết không nương tay.

Bọn họ như cỗ máy giết chóc, mỗi kẻ chắn đường đều chỉ có một kết cục.

Vó ngựa tới đâu, máu thịt tung tóe.

Phạm Tam dần dần thích ứng, he hé mắt ngẩng đầu nhìn đám đại lão gia ngày thường vênh váo quỳ dưới đất cầu xin, nhìn thấy họ sợ tới ỉa đái tại chỗ, nhìn thấy trường đao chém rụng cái đầu, cứ mỗi cái đầu rụng xuống, hắn bớt sợ hãi đi một phần, còn có chút hưng phấn.

Cho nên hắn rút đao ra.

Đây là thanh đao tốt do Phạm lão gia đưa cho hắn, còn trịnh trọng nói, tới lúc hắn báo đáp lại ân dưỡng dục của Phạm thị rồi.

Lúc ấy hắn rất muốn tìm mẹ mình hỏi xem hắn họ gì? Hoặc là theo họ của người cha không đánh một gậy không phun ra cái rắm nào cũng được, hắn không muốn mang họ Phạm.

Tiền Thiểu Thiểu đi về phía kho lương, làm Phạm Tam thất vọng lắm.

Phạm Tam rất muốn tới đại trạch viện Phạm thị, nếu được, hắn xin Tiền Thiểu Thiểu thưởng lão bà của Phạm Tiêu Sơn cho hắn, hắn thèm nữ nhân đó lâu rồi.


Chém một đao rụng đầu tên chưởng quầy nhân sâm đồ da run bần bật, mũ rơi xuống phát hiện ra trên đầu tên đó có một cái bím tóc.

Đây là nơi phản kháng quyết liệt nhất, một tên hỏa kế đang quỳ dưới đất thình lình vọt người lên đâm vào cổ họng Tiền Thiểu Thiểu, đoản kiếm chưa tới đích thì bị song kiếm của Tiền Thiểu Thiểu chém bay đầu.

Thấy kế trá hàng không xong, đám hỏa kế hộ vệ quay đầu chạy vào trong kho lương đóng cửa lại, muốn dựa vào kho lương xây dựng vững trãi phản kháng.

Uỳnh! Một tiếng, cánh cửa gỗ lớn bị phá nát, cũng đánh nát ý đồ kháng cự của bọn chúng, hộ vệ của Tiền Thiểu Thiểu tràn vào, không ngờ một phụ nhân ăn mặc kiểu Kiến Châu giương cung bắn, hộ vệ chỉ kịp lách người, tên bắn trúng vai, hắn tức giác phi trường mâu xuyên thấu ngực ả.

Hán tử gầy gò cõng một đứa bé, bế một đứa bé cuống quít la hét với người trong viện tử.

Phạm Tam nhận ra, đó là tên hỏa kế câm của chưởng quầy nhân sâm, chỉ là lúc này đang bi phẫn tột độ chửi mắng, làm gì giống tên câm, hóa ra tên này cũng là người Kiến Châu, Phạm Tam chợt phát hiện, từ khi nào mà người Kiến Châu ở Trương Gia Khẩu nhiều như thế, gần như đâu cũng có.

Viện tử bên cạnh cũng có người, tên đó men theo tường đất chạy cực nhanh, nhưng chưa kịp leo lên nóc phòng một thanhh khoái đao chém đứt cả hai chân, tên Kiến Châu đó kêu thảm ngã xuống !.

Tiếng chém giết lan khắp toàn thành.

Hỏa kế Hằng Thông hiệu rất bận rộn, đám binh sĩ giáp đen rời khỏi viện tử nào liền có bốn tên hỏa kế đánh xe ngựa tới, kiểm tra hàng hóa, lựa chọn chất lên xe, rời đi, động tác vô cùng thuần thục, tựa hồ đã diễn luyện vô số lần.


Trong cái gùi của Phạm Tam trừ chứa cái đầu của Hoàng Vĩnh Phát thì không có gì nữa, nên hắn cố ý đi trước mặt Tiền Thiểu Thiểu, còn không ngừng xốc cái gùi lên.

Tiền Thiểu Thiểu dùng kiếm khều đ ĩnh bạc dính máu hất vào gùi của Phạm Tam, thế là tên này tích cực hơn hẳn, mắt đảo tứ tung giúp Tiền Thiểu Thiểu canh giác trông chừng địch.

“ Thiếu gia, rẽ qua lối kia là kho lương của Phạm thị, có điều chắc thiếu gia chưa biết, cái kho lương ấy có một nửa ở dưới đất, chính tiểu nhân chỉ huy nông phu đào tận nửa năm hơn 100 hầm, bên trong toàn lương thực, bên trên chỉ có ít lương thực thôi.

”Tiền Thiểu Thiểu dừng bước, nhìn hộ vệ không ngừng chém giết xung quanh:” Trong vòng ba ngày, chúng ta sẽ biến nơi này thành tòa thành trống, cha mẹ ngươi có ở trong thành không?”Phạm Tam lắc đầu:” Họ tuổi cao vô dụng, bị gia chủ đuổi ra ngoài thành làm ruộng rồi ạ.

”“ Tốt, ngươi có kinh nghiệm đào hầm lắm phải không?”“ Vâng ạ, tiểu nhân rất giỏi chuyện này.

”“ Thế thì tốt, ta cho ngươi một quân vụ, dẫn người đào cho ta một nghìn cái hố sâu ba thước trong thành.

”Tiền Thiểu Thiểu nói xong dẫn người tiếp tục đi về phía trước, bỏ lại Phạm Tam ngây ra tại chỗ, lát sau mới tát mạnh bản thân mấy cái, chạy vù ra thành môn kiếm người của mình.

Kỵ binh của Lý Định Quốc đã càn quét qua lại đường phố Trương Gia Khẩu ba lượt rồi, tới lượt thứ tư thì không còn ai dám phản kháng nữa.


Vì thế kỵ binh biến thành bộ binh, bắt đầu thanh lý môn hộ.

Đại trạch của Phạm thị ở trước mắt, một tiếng nổ phá tan cánh cổng, mười mấy mũi tên từ trong vun vút b ắn ra, đáp lại bằng hai quả thủ lôi lăn vào trong, sau tiếng nổ chỉ còn tiếng r3n rỉ.

“ Quân gia tha mạng.

” Theo cùng một loạt tiếng cầu xin, một người trung niên để râu ba chỏm rất tiên phong đạo cốt, thế nhưng lại bò lổm ngổm từ bên trong ra, quỳ trước mặt Lý Định Quốc:” Tướng quân, ngài muốn tiền thì Phạm thị có tiền, chỉ xin ngài lấy tiền rồi rồi tha cho cả nhà Phạm thị.

”Trương Quốc Phượng bước tới chĩa đao về phía mặt hắn:” Giết ngươi rồi bọn ta vẫn lấy được tiền tài.

”Người trung niên rối rít nói:” Gia tài của Phạm thị đều giấu đi rồi, tướng quân nếu như muốn tiền thì tha bọn ta một mạng, nếu không bọn ta thà cho một mồi lửa thiêu sạch.

”Lý Định Quốc cười gằn:” Vậy thì nói xem phải tha mạng thế nào?”“ Đại ca ta Phạm Tiêu Sơn sẽ ở lại, chỉ cần ngài thả con cháu Phạm thị ra, đại ca ta sẽ báo cho ngài biết nơi giấu tiền tài đầu tiên ở đâu, đợi con cháu trong nhà đã an toàn, tướng quân cũng cũng lấy được bảo tàng, đại ca ta sẽ nói ra những nơi khác cho tới khi toàn bộ người Phạm thị được thả, tướng quân thấy sao?”Trương Quốc Phượng muốn đồng ý, vì Phạm Tiêu Sơn có giao ra tiền tài cũng khó thoát khỏi cái chết.

Nhưng Lý Định Quốc lắc đầu:” Phạm Tiêu Sơn phản bội tộc ta, vậy phải xử nghiêm theo luật, khiến hắn chết tâm phục khẩu phục, làm lời cảnh báo kẻ sau.

Huyện tôn muốn diệt tộc Phạm thị, các ngươi phải chết, dù bỏ chút tiền tài cũng không sao.

”Người trung niên lớn tiếng nói: “ Tướng quân soi xét, Phạm thị chẳng qua là giới thương cổ, mua bán xuất nhập đâu có gì sai, cớ gì mà mang tội diệt môn, như thế thiên hạ chỉ có oán hận, làm sao tâm phục khẩu phục cho được.


”Lý Định Quốc nheo mắt hỏi: “ Ngươi tên là gì?”Người trung niên ưỡn ngực chắp tay:- Tại hạ Phạm Tiêu Ương.

Trương Quốc Phượng lấy trong giáp ra một cuốn sổ, đọc: “ Phạm Tiêu Ương, Đại Thanh Nội Hoằng viện bác sĩ, soạn thảo sắc thư văn võ các quan, cùng văn tế miếu dụ, không sai chứ?”Phạm Tiêu Ương nghe thế đại kinh, muốn xoay người bỏ chạy nhưng quá muộn rồi, trường đao của Trương Quốc Phượng đặt lên cổ hắn, cứa một phát, máu tuôn xối xả.

Lý Định Quốc sai người chặt lấy cái đầu đó ném vào sọt riêng, đầu những kẻ này sẽ truyền tới cửu biên, có tác dụng lớn.

Cùng lúc này Tiền Thiểu Thiểu tìm tới cổng nhà Vương Đăng Khố, các nhóm quân khác cũng dựa theo danh sách mình được giao, xử lý từng mục tiêu.

Chém giết diễn ra rất đúng trình tự.

Khi Tiền Thiểu Thiểu rời khỏi nhà Vương Đăng Khố thì y phục đã nhuộm đỏ, chỉ có khuôn mặt tuấn tú là vẫn được y giữ sạch sẽ không dính một giọt máu, đám hộ vệ tay xách đầu người theo sau.

Mười hỏa kế áo xanh đã đánh xe ngựa chờ sẵn, Tiền Thiểu Thiểu vừa đi là họ vào kiểm kê vận chuyển tiền bạc.

Đồ thành phải là công tác có hệ thống chứ không thể thả cho quân tốt tùy ý giết người rồi lại tranh cướp nhau tài sản, lương thảo, nữ nhân được, mà người huyện Lam Điền trải qua nhiều lần thanh trừ trại tặc khấu đã vô cùng quen thuộc quy trình dọn dẹp, nhất là biết đại quân của Nhạc Thác chỉ còn cách 300 dặm, công tác của bọn họ tiến triển rất nhanh.

Đồ sát, kiểm kê, đếm đầu người, vận chuyển lương thực, mỗi công đoạn lại có người chuyên môn lo liệu.

.