“ Ta hận nhất chính là loại phẩm đức không thể chỉ trích, nhưng dựa vào tạo phúc cho nhóm nhỏ người, thu gom danh vọng của mình, khiến càng nhiều người bị tổn hại.
” Vân Chiêu thở hắt ra một hơi, như muốn trút ra ngoài khó chịu trong lòng: “ Giả sử ông ta là loại tham lam ngu dốt không rõ hậu quả đã đành, nhưng ông ta hiểu rất mà vẫn lấy danh nghĩa cao đẹp để làm.
Cho nên cổ nhân nói rất hay, cố ý làm việc thiện, tuy thiện nhưng không đáng được khen ngợi, vô tâm làm việc ác, tuy là ác nhưng không đáng phạt.
Vương Văn Trinh thì chính là loại cố ý làm ác, không khác gì loại Dương Tự Xương, Tả Lương Ngọc, chính là thứ gây đại hại cho quốc gia mà vẫn giữ tiếng tốt cho mình, cực kỳ đáng hận.
”“ Thì ra là thế, ta hiểu rồi.
” Vân Dương gật gù lại nhét thêm miếng khoai nữa vào mồm, nói là hiểu nhưng chẳng có vẻ gì là vui mừng vì thu nhận thêm kiến thức:Vân Chiêu trừng mắt:” Lần sau dùng loại thủ đoạn giả ngốc này vỗ mông ta thì phải làm cho khéo vào, đừng có thô thiển như thế, ta mất hứng lắm.
”Vân Dương cười ha hả không phủ nhận:” Kỳ thực điều ta muốn hỏi nhất là, vì sao ngươi lại không giết Tả Mộng Canh mà lại giết khuê nữ của Tả Lương Ngọc?”“ Í, câu hỏi này khá là thông minh đấy, nếu ngươi đã xem tình báo về Tả Lương Ngọc vậy ngươi không chú ý khuê nữ của ông ta đã 24 mà chưa xuất giá à?”“ Chắc là xấu quá, không thì cũng béo quá không gả đi được.
”Tên này lại lười suy nghĩ rồi, hắn vốn không ngốc, nhưng càng ngày càng lười dùng cái đầu, Vân Chiêu tức giận:” Nghĩ cho kỹ đi, chỉ cần là khuê nữ của Tả Lương Ngọc, chẳng lẽ còn không gả đi được sao? Hán tử cưới loại khuê nữ này, căn bản không nhắm vào tướng mạo, Tả Lương Ngọc sở dĩ phát triển nhanh như thế là nhờ công khuê nữ của ông ta, một tướng lĩnh dẫn dắt quan quân còn hung ác hơn thổ phỉ, bao năm qua không phải chịu quá nhiều khiển trách, ngược lại còn từng bước đi lên.
”“ Cuối cùng còn bắc nối được quan hệ với loại đệ tử Nho gia như Dương Tự Xương, Vương Văn Trinh, công thần lớn nhất là khuê nữ ông ta, còn về phần tên nhi tử Tả Mộng Canh chẳng qua là tên ngu xuẩn.
”“ Nếu như Tả Lương Ngọc sớm muộn gì cũng thành kẻ địch của chúng ta, chúng ta không chọn kẻ thông minh để giết, chẳng lẽ giết kẻ ngốc để kẻ thông minh lại bày kế hại chúng ta?”Vân Dương ăn xong miếng khoai lang cuối cùng, còn thư thái bủm một phát rắm, tiếp tục nói chuyện:” Chuyện này đủ lớn để tới chỗ hoàng đế rồi đấy.
”Thành quy trình rồi, giống người ta hút thuốc thì phải nhà khói ấy, nên Vân Chiêu thấy Vân Dương ăn xong là rút khăn tay che mũi khỏi phải ngửi rắm:” Đương nhiên là sẽ có vô số tấu chương dâng lên hoàng đế, vấn đề là hoàng đế không tin đâu.
”Vân Dương trợn mắt trâu:” Sao lại không tin, nhất là nhà Dương Tự Xương ở trong ngõ giữa kinh sư, chúng ta ác chiến tới nửa canh giờ, Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng không biết mới là lạ, người chết nằm đó cả đống kìa.
”Vân Chiêu mỉm cười:” Chết người thì đúng là có thật, vấn đề là hoàng đế sẽ nghĩ, làm sao lại chết người? Nếu là vì phân tranh giữa huyện Lam Điền và Dương Tự Xương, hoàng đế sẽ lập tức gọi hộ bố tới, hỏi huyện Lam Điền năm nay có nộp thuế không?”“ Khi đó hắn phát hiện, chúng ta giống mọi năm, hoàn thành chỉ tiêu thuế trước thời hạn, còn đóng cả các loại phụ thu.
Hỏi tới Cẩm Y Vệ thì lực lượng chính của Vân thị vẫn ở một dải thành Quy Hóa hoạt động còn giúp Lô Tượng Thăng giết Kiến nô.
”“ Ngươi đừng nghĩ hoàng đế không biết đám người Dương Tự Xương, Vương Văn Trinh, Tả Lương Ngọc thèm khát huyện Lam Điền do đâu.
”Chuyện này quá rõ ràng ra đó, nếu như huyện Lam Điền ở trong tay Vân thị, Sùng Trinh mỗi năm sẽ thu được phú thuế không nhỏ, trong tay có tiền, tiếng nói của hắn cũng sẽ có uy hơn.
Nếu như giao vào tay đám người Dương Tự Xương, Vương Văn Trinh, Tả Lương Ngọc thì xong hết rồi, ai cũng đoán ra, sau này muốn thu thuế từ huyện Lam Điền à, không có đâu, tiền sẽ chảy vào túi người khác chứ không phải quốc khố.
Lần này Vân Chiêu ra tay khốc liệt như vậy là cho hoàng đế xem, Vân thị đắc tội với ba trọng thần, trong đó người nắm binh quyền, người tiếng nói trong giới sĩ phu, sau này muốn bình an phải ôm chân hoàng đế.
Nếu Vân thị lợi dụng quan hệ với quan viên trên triều để hóa giải chuyện này, Sùng Trinh nhất định là ngày đêm lo ngại, còn bây giờ Vân thị giết người sẽ thành cô thần một lòng muốn làm việc.
Lý Hồng Cơ thất thế, Trương Bỉnh Trung đầu hàng, tặc khấu thiên hạ cũng phải im tiếng, huyện Lam Điền dù có lòng tạo phản cũng không dám hành động vào lúc này, đó là lối suy nghĩ bình thường của tất cả mọi người, ba nhà Dương, Vương, Tả cũng nghĩ thế nên mới mưu tính huyện Lam Điền.
Sùng Trinh đã nhịn cả Trương Bình Trung, vậy có gì không bỏ qua được huyện Lam Điền luôn trung thành với hắn?Huống hồ phương thức làm việc của huyện Lam Điền rõ ràng là của đám mãng phu nhiệt huyết.
Sùng Trinh có gì mà không yên tâm?Đúng thế, thiên hạ đã thái bình rồi, bao nhiêu nhà đang ăn mừng, kinh sư đốt pháo tưng bằng như Tết, thế nên một vài nhà buồn thì ai mà thèm quan tâm chứ, thậm chí còn chướng mắt vì ảnh hưởng niềm vui của người khác.
Ở huyện Lam Điền cũng thế, nên Lý Định Quốc một mình ngồi trên đình núi trọc, mặt mày dữ tợn, phát ti3t tức giận của mình với trời đất.
Một còn lợn rừng cái to béo dẫn theo sáu đứa con u oán nhìn hắn, nhưng không dám tới tranh đoạt tảng đá lớn quen thuộc của mình.
Lý Định Quốc cúi đầu nhìn con lợn rừng mẹ: “ Gia gia vốn được người ta báo giá 10 vạn lượng bạc, giờ nghĩa phụ ta chỉ cần 2 vạn lượng là có thể bán ta cho Vân thị, ngươi nói xem, sao ông ta có thể làm cái chuyện tự hạ giá như thế?”Cái mõm hồng hồng của lợn rừng mẹ khụt khịt, thể hiện sự khinh bỉ của mình.
“ Ngươi nói đúng, chuyện này không thể nhẫn nhịn được, ta gọi ông ta là nghĩa phụ 7 năm, vì ông ta mà đổ máu, chinh chiến thiên hạ, vào sinh ra tử, cuối cùng bị bán với giá hai vạn lượng.
”Lợn rừng mẹ đi tới một bước nữa, nó rất muốn nằm trên tảng đá xanh quen thuộc kia, nhưng Lý Định Quốc ngồi nửa ngày trời không có ý nhường chỗ, xem ra hôm nay không thể phơi nắng đủ một canh giờ rồi.
Rốt cuộc Lý Định Quốc vẫn còn biết đối nhân xử thế, nhích mông sang bên, lợn rừng mẹ leo lên tảng đá, chuyên môn xoay cái bụng về phía hắn.
Sáu con lợn rừng nhỏ cố sức bò lên tảng đá, kêu ủn ỉn tìm bát cơm của mình, sau đó bù chùn chụt.
Lý Định Quốc hâm mộ nhìn đám lợn nhỏ đang bú sửa, ngửa mặt kêu lớn đầy phẫn uất:” Lão tử sống không bằng con lợn.
”Một nữ đồng song xách giỏ của thư viện đi qua bên tảng đá xanh, thấy Lý Định Quốc si mê nhìn vú lợn rừng, cố ý sầm mặt dậm chân thật mạnh mà đi.
Lý Định Quốc nhìn nữ đồng song, thấy nàng không đẹp bằng lợn rừng, thế là ánh mắt quay lại đàn lợn rừng đang bú, thế là hồi ức lại tuổi thơ xa xôi của mình.
Bất kể là hắn nỗ lực thế nào cũng không nhớ ra nồi hình ảnh mình bú sữa khi còn nhỏ, chỉ nhớ một gương mặt phụ nhân vàng vọt, rất vàng.
Ký ức sâu sắc nhất về tuổi thơ của hắn là những cơn đói triền miên, là niềm vui khi tìm thấy thức ăn, còn gương mặt của cha mẹ thì luôn mờ đi trước thức ăn.
Hắn nhìn toàn bộ quá trình lợn rừng mẹ cho con bú, cũng tận mắt nhìn lợn rừng con ăn no xong lười biếng nằm ườn đó, cũng nhìn thấy lợn rừng mẹ khép hờ mắt ngủ, có vẻ hạnh phúc lắm, cảnh tượng đó làm lòng hắn cũng dần lắng dịu ….
.