Minh Thiên Hạ

Chương 292: 292: Lý Định Quốc Tai Dơi Mặt Chuột 1





Lý Định Quốc há mồm phun hạt dưa ra ngoài cửa sổ, thuận tiện ngồi ở ban công, nhìn một đám người đuổi theo quả bóng tròn không ngừng ném vào cái sọt thủng đáy.

Nhắm cái sọt đó, dùng lực ném vỏ quả dưa hấu đi, vỏ dưa hấu vẽ đường cong ưu mỹ, cuối cùng thụp một phát va vào tấm bảng xanh, vỏ dưa hấu vỡ tan nát, bắn tung tóe, làm người phía dưới bị mảnh vỡ rơi đầy mặt, tức thì nổ tổ, chửi bới om sòm.

“ Thằng khốn nào thế hả? Có giỏi thì thò mặt ra đây xem nào?”“ Đứa nào vứt rác bừa bãi thế, không có giáo dưỡng.

”“ Quân vương bát đản, dám làm không dám nhận à?”Trước khi bị người ta phát hiện thì Lý Định Quốc đã nhanh nhẹn thụt đầu vào rồi, chỉ đám đông phẫn nộ mang không biết trút vào đâu, cười nhạo:” Bọn xấu xí hay lắm trò.

”Trương Quốc Phương nổi giận, Lý Định Quốc biết mình lỡ lời, vì Trương Quốc Phượng cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam.

“ Người nơi này đều do Vân Chiêu dùng 50 cân kê cứu về đấy, ngươi hi vọng bọn họ trông đẹp đẽ đến mấy được.

Hừ, ngươi biết sao được cùng do cha mẹ sinh ra, nhưng đứa nào xinh đẹp hơn sẽ có khả năng sống cao hơn, cho dù là lúc bán con kiếm ăn, cha mẹ cũng ưu tiên đem đứa xấu xí đi trao đổi, những đứa bé như ta, chính là đối tượng bị cha mẹ vứt bỏ đầu tiên.


”Lý Định Quốc hiểu ra:” Cho nên ngươi tới đây thấy nhiều người xấu xí như thế liền có cảm giác về nhà đúng không?”Trương Quốc Phượng gật đầu:” Đúng thế, ở nơi này ta thấy rất thoải mái, đi thôi, tới giờ lên lớp rồi đấy, hôm nay Hàn tiên sinh giảng bài, không thể đến muộn.

”“ Hôm nay giảng cái gì?”“ Đại Học, Hàn tiên sinh hôm nay sẽ kiểm tra lý giải với đoạn văn cổ chi dục minh minh đức vu thiên hạ giả, tiên trì kỳ quốc ; dục trì kỳ quốc giả, tiên tề kỳ gia ; dục tề kỳ gia giả, tiên tu kỳ thân ; dục tu kỳ thân giả, tiên chánh kỳ tâm ; dục chánh kỳ tâm giả, tiên thành kỳ ý ; dục thành kỳ ý giả, tiên trí kỳ tri ; trí tri tại cách vật.

Ngươi đã chuẩn bị chưa?”Lý Định Quốc ợ một hơi đầy mùi dưa hấu:” Toàn lời phế thải của đám hủ nho, ta chẳng thèm để ý.

”“ Vậy thì ngươi xong rồi, thước của Hàn tiên sinh vừa to vừa dày.

”“ Đánh tay đối với ta chỉ là chuyện nhỏ.

”Trương Quốc Phượng thở dài:” Ngươi không thể đi học bằng cách này được, thái độ của ngươi thế là không tốt.

”Lý Định Quốc hậm hực:” Gia gia từ khi gia nhập nghĩa quân tới nay chưa bao giờ phải chịu thua thiệt gì lớn, hai lần hao binh tổn tướng, nghĩa phụ còn không trách ta câu nào, tới nơi này mới nửa tháng thôi mà ta bị đánh đòn sáu lần, chẳng trách Hoàng Ngọc nói hắn bị đánh thành móng heo, giờ thì ta tin rồi.

”Trương Quốc Phương cười khùng khục:” Ta cứ nghĩ ngươi sẽ phản kháng, ấn tiên sinh đánh ngươi xuống đất, ẩu đả một trận.

”“ Ta cũng định làm thế, không biết sao nhìn bộ dạng căm phẫn thất vọng của tiên sinh đó, ta chợt có cảm giác đi học không chuẩn bị bài đúng là lỗi của ta.

Nghe ông ta đánh một cái, lại giáo huấn ta một câu, ta nhận ra, tiên sinh muốn tốt cho ta, nhưng mà muốn tốt cho ta vì sao lại đánh ta, ngươi nói xem.

”“ Chuyện này làm sao ta biết được, nhưng mà hình như tiên sinh đánh học sinh là quy củ từ cổ xưa truyền lại đấy.


”Cái nơi kỳ quái này làm Lý Định Quốc đau đầu vô cùng:” Gia gia ngay cả mộ tổ hoàng gia cũng dám đào, vậy mà không dám phản kháng lại một tiên sinh dạy học, quái thật đấy.

”Trương Quốc Trụ kéo Lý Định Quốc dậy, nhét một tờ giấy vào tay hắn:” Mau đi thôi, đợi chuông reo là không kịp đâu, nếu như tiên sinh hôm nay hỏi tới ngươi, ngươi dùng thứ trên tờ giấy này ứng phó, đó là đáp án do ta nghĩ ra, nếu không đúng cũng đừng trách ta.

”Lý Định Quốc thở dài sườn sượt, bất đắc dĩ ôm sách trên bàn, theo Trương Quốc Trụ vội vàng tới phòng học, cũng may, khi hai người vào lớp thì Hàn Độ tiên sinh còn chưa tới.

Ngồi phía sau Lý Định Quốc chính là Hàn Tú Phân, ngồi rất ngay ngắn, thấy chưa tới giờ học, hắn quay đầu lại trêu:” Hôm nay không ăn rau hẹ chứ?”Nghe vậy mà Hàn Tú Phân chẳng có chút xấu hổ nào, điềm nhiên nói:” Không, hôm nay ta ăn ngó sen, nói cho ngươi biết, trong người có trọc khí thì phải bài tiết ra ngoài, nếu không sẽ tổn thương thân thể.

”Một câu nói khiến Lý Định Quốc im ngay tức thì.

Hàn Tú Phân vẫn tiếp tục:” Trên người ngươi có rất nhiều thương tích.

”Lý Định Quốc ngạc nhiên:” Sao ngươi biết?”Hàn Tú Phân chỉ tay hắn:” Hai tay của ngươi có rất nhiều vết thương nông sâu khác nhau, còn có cả vết bỏng nữa, chỉ có thể là lên chiến trường mới để lại nhiều vết thương như vậy, nói xem, trước kia làm sơn tặc ở đâu thế?”“ Vì sao phải là sơn tặc, chẳng lẽ ta không thể là quan quân à?”“ Trông ngươi tai dơi mặt chuột, nhìn một cái biết không phải loại tử tế, sao có thể là quan quân?”Mình tai dơi mặt chuột, mắt mũi nữ nhân này làm sao thế hả, mặc dù không quá bận tâm, Lý Định Quốc xưa nay rất tự tin về bên ngoài của mình, tức giận lắm: “ Chẳng lẽ quan quân không có ai tai dơi mặt chuột à?”“ Có, nhưng quan quân tuyệt đối không có cơ hội tiến vào thư viện Ngọc Sơn ta tu hành, cái thứ tai dơi mặt chuột, dốt đặc cắn mai như ngươi khả năng là tên tặc khấu nào đó lập công cho huyện Lam Điền ta, huyện tôn muốn đề bạt ngươi nên mới cho ngươi cơ hội này.

”Người ta nói đúng quá rồi, muốn cãi cũng không cãi được, quay đầu sang bên, làm ra cái vẻ hảo nam không thèm đấu nữ.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, tiên sinh chưa tới, Hàn Tú Phân quay hẳn người ra sau nói chuyện:” Hôm qua ngươi bị tiên sinh đánh thảm như thế, chắc là vết thương chưa lành, ngươi có thể tới tìm ta, ta sẽ trị cho ngươi.


”Lý Định Quốc nghiêm túc nhìn khuôn mặt vừa to vừa tròn như trăng rằm của Hàn Tú Phân:” Không cần đâu, tiên sinh đánh đòn chẳng qua là vết thương ngoài da, mai là lành, ta sợ được ngươi chữa tro không có cơ hội nhìn thấy mặt trời ngày mai.

”Hàn Tú Phân lục lọi trong cặp sách của mình lấy ra một cái bình pha lê trong suốt cẩn thận đặt trước mặt Lý Định Quốc, chỉ nấm mốc làm người ta sởn gai ốc bên trong:” Miệng vết thương của ngươi có vô số con sâu nhỏ cắn thịt của ngươi, chỉ thứ này mới có thể giết những con sâu đó, ngươi có muốn thử không?”Lý Định Quốc nhìn thứ trong bình pha lê, đem so sánh với vết thương hơi sưng đỏ chưa tới nửa tấc trên mu bàn tay, lắc đầu rất kiên quyết:” Không cần.

”Hàn Tú Phân cười nhạt:” Vết thương trên tay ngươi sẽ thối rữa, không bao lâu sau sẽ bị sâu cắn vết thương to hơn, vết thương to hơn sẽ càng có nhiều sâu hơn, cứ như vậy lặp đi lặp lại, chưa tới mười ngày sẽ phải cưa cái tay này của ngươi, còn phải dùng sắt nung đỏ để cầm máu vết thương.

”“ Giờ là mùa hè, vết thương không dễ lành đâu, nếu như vết thương lại có sâu, bàn tay này của ngươi cưa vô ích rồi, đại phu sẽ cưa lên cánh tay của ngươi, sau đó sẽ lại dùng sắt nung đỏ cầm máu, nếu lại thối rữa lần nữa, lại phải làm lại lần nữa, dần dần cái tay này của ngươi sẽ bị đại phu cưa hết, nếu vết thương vẫn cứ thối rữa, sâu vẫn.

.

”“ Im mồm!” Lý Định Quốc đứng bật dậy rống lên thu hút vô số ánh mắt bất thiện, hắn ngượng ngùng ngồi xuống, ổn định lại tâm tình, ngần ngừ nhìn cái bình pha lê:” Thứ này thực sự trị được vết thương thối rữa à?”.