Minh Thiên Hạ

Chương 272: 272: Giết Người Không Thấy Máu 1





Trời cứ âm u mãi, thi thoảng lại còn có tiếng sấm ù ù, mây tụ lại mỗi lúc một dày, nhưng không mưa, không khí vì thế càng thêm oi bức, đến tận khi mảng lớn ruộng đã được thu hoạch xong cũng không mưa, trung niên hán tử ngửa mặt lên trời khinh bỉ nhổ bãi nước bọt.Tựa hồ đang nói, lão trời già là thứ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.“ Ông mà dám mưa vào lúc này, gia gia dám gặt lúa trong mưa, nhất định không để mưu đồ xấu xa của ông được thành công đâu, có giỏi thì giáng sét xuống đánh chết lão tử đi! Lão tử chết rồi, chôn luôn xuống đất làm phân bón ruộng, năm sau hoa màu mọc lên càng tươi tốt.”Nghe trung niên hán tử đó lẩm bẩm chửi trời, Lý Định Quốc nghe thấy mà sởn hết lông tóc.Ngu độn như Trương Quốc Trượng cũng hạ thật thấp giọng xuống nói: “ Con mẹ nó ông trời là gốc của đế vương, vậy mà dám chửi luôn kìa, thế này, thế này ...”Lý Định Quốc căm hận: “ Ngả Năng Kỳ là quân vô dụng, gặp chút trở ngại ở Vũ Quan thôi mà không dám tiến lên, nơi như thế này, trả bất kỳ cái giá nào chiếm lấy cũng đáng.


Trước kia chúng ta không nên đánh Tương Dương mà phải dốc toàn lực mưu tính huyện Lam Điền mới đúng, có nơi này rồi mới có thể đồ mưu thiên hạ.”Trương Quốc Phượng chỉ trung niên hán tử: “ Bọn họ không chịu đâu, nơi này không có hoàng đế, chỉ biết tên lợn rừng kia thôi.”Lý Định Quốc nghiến răng: “ Giết.”Trương Quốc Phượng đứng thẳng lên, không chỉ đồng ruộng, cả trên sườn núi cũng nhấp nhô bóng người làm việc, ở nơi này tưởng chừng không mảnh đất nào bị hoang phí: “ Bọn họ cũng không muốn đâu.”Lý Định Quốc vẫn câu đó: “ Giết hết!”Trương Quốc Phượng thấy Lý Định Quốc hơi kích động rồi, nói một câu công bằng:” Giết hết rồi thì chỉ còn lại người của chúng ta thôi, ngươi cho rằng đám người đó mà chịu trồng trọt à, mà dù có, bọn chúng có thể làm tốt như những người ở đây không?”Hai mắt Lý Định Quốc đã đỏ ngầu, hắn quá tiếc hận rồi, nếu lúc này đây đại quân của nghĩa phụ ở huyện Lam Điền, bọn họ thực sự có một nơi để lập nên căn cứ địa, cơ hội tốt như vậy lại bỏ phí:” Kẻ nào không chịu trồng trọt cho tốt ...!Giết!”Trương Quốc Phượng không tán đồng:” Thế thì rồi sẽ giết hết mất thôi, cuối cùng chỉ còn lại hai người muốn làm ruộng chúng ta, chẳng bằng ở lại huyện Lam Điền ở rể, cầy cấy trồng trọt cho bớt việc.”“ Nói thật với ngươi, nếu như có một thổ tài chủ muốn gả khuê nữ xinh đẹp cho ta, con bà nó chứ, ta thực sự sẽ ở lại đấy.

Cái gì mà đốt phá, cướp bóc, cưỡng gian chứ, mấy thứ đó nhìn nhiều cũng không thoải mái, tiền bạc tới như trời long đất lở, đi cũng tựa Hoàng Hà vỡ đê, chẳng có gì là đảm bảo hết.”“ Chỉ có ở lại đây làm ruộng, tận mắt nhìn hoa màu từ đất mọc ra, tự mình thu hoạch, rồi đánh xe đầy ắp về kho lương, chỉ thứ đó mới đáng chúng ta dùng mạng bảo vệ.”“ Định Quốc, không phải ta nói lời nhụt chí đâu, nơi thế này chúng ta không hạ nổi, bọn họ sẽ liều mạng kháng cự đấy, còn liều gấp trăm lần những kẻ đói ăn trắng tay ngoài kia đấy, thậm chí ta sợ rằng chúng ta toàn quân bị diệt đấy.”“ So với mạo hiểm công chiếm nơi này, cuối cùng phá nó tan nát, thà chúng ta tự kiếm lấy một mảnh đất, bỏ công sức ra trông nom đó ...”Lý Định Quốc làm sao không hiểu những điều ấy, chính vì hắn biết là không thể cho nên mới có phản ứng cực đoan vừa rồi, nghe câu cuối cùng của Trương Quốc Phượng, xương sống như bị người ta rút mất, ngồi phịch xuống đất, thông khổ nói:” Nhưng chúng ta không biết làm thế nào, ngoài giết chóc ra thì đám người chúng ta cái gì cũng không biết ...”.........!...........!……………“ Quản lý một địa phương tuyệt đối không đơn giản như bọn họ nói đâu, cái gì mà giảm lao dịch phú thuế, cái gì mà công chính liêm minh, cái gì mà công sinh minh, liêm sinh uy chứ, toàn là lời cho trẻ ba tuổi học thuộc nó cũng nói được, vớ vẩn hết.”| Những lời đó đều xuất phát từ lời đám mọt sách đấy, mười năm đèn sách, hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, cái loại người đó nghĩ rằng chỉ cần quản được chính bản thân là quản được địa phương à? Quá đề cao bản thân, kiêu ngạo mà lại ngu dốt.”“ Ngươi có biết phú hào đại hộ muốn gì không? Ngươi có biết bần dân tiểu hộ muốn gì không? Ngươi biết thương nhân cự cổ muốn gì không? Ngươi có biết tiểu thương đầu đường muốn gì không?”“ Ngươi căn bản không biết, nếu biết rồi sẽ phát hiện ra, thứ đại hộ muốn thì nhất định xung đột với đại bộ phận tiểu hộ.

Thứ mà đại thương yêu cầu cũng sẽ trái ngược với tiểu thương.


Còn về người đọc sách à ...!Yêu cầu của bọn họ cơ bản là xung đột với tất cả mọi người.”“ Đến lúc phát hiện ra một đống hỗn loạn, khi đó người chấp chính vì cuống lên sẽ giơ dao trong tay chặt, chặt chỗ này, chặt chỗ kia, chặt chặt chặt, rồi chặt xong còn lại đống tan nát để làm gì?”“ Đống hỗn loạn này ngươi phải từ từ mà tháo gỡ, cố gắng kéo sợi chỉ trong tay thật dài, thật dài, tới khi gặp nút thắt chết không gỡ được mới cắt.”“ Cứ làm thế cho tới khi đống chỉ rối thành từng sợi chỉ dài đâu ra đó ...”Vân Chiêu gác hai chân lên bàn của mình, đứng bên cạnh là bảy tám sĩ tử trẻ, ai nấy cầm cuốn sổ nhỏ cùng bút chì, chuyên tâm nghi lại từng lời của huyện tôn, đó đều là lời vàng ý ngọc, là tâm huyết cai trị của huyện tôn.“ Các ngươi tới địa phương, thường thì sẽ bắt đầu làm từ lý trưởng, giao quyền lực cho các ngươi, cũng bằng với giao đống rắc rối cho các ngươi.


Đây chính là lúc để các ngươi vận dụng thành quả học tập của mình, kiến thức chỉ thực sự là của các ngươi, khi các ngươi dung hợp được điều tiên sinh dạy vào trong công tác thực tế, ai chưa dung hợp được cũng đừng vội, vừa làm việc vừa học tập, như vậy cũng tốt.”“ Nhưng tuyệt đối không được áp dụng một cách cứng nhắc thứ các ngươi chưa hiểu lên bách tính, đối với bách tính, có thể dùng miệng giải quyết thì tuyệt đối không được dùng tới đao, đối với thổ hào thân sĩ, có thể dùng đao thì lận lực đừng dùng miệng.”“ Bách tính đôi khi không hiểu chuyện gì, đó thực sự là họ không hiểu, các ngươi phải đi nói rõ, đi thuyết phục, phải kiên nhẫn.”“ Còn đối với thổ hào sĩ thân, năng lực lý giải của họ còn cao hơn các ngươi, họ sở dĩ không làm theo lời ngươi, vậy chỉ có một khả năng, là chuyện đó tổn hại lợi ích của bọn họ, chính sách chúng ta thi hành, khả năng trong đó có thành phần tổn hại lợi ích của họ.”“ Khi đó các ngươi các ngươi nói rách miệng cũng vô ích, giải thích một hai lần, bọn họ vẫn thà chết chứ không hối cái, khi đó đừng do dự, nên dùng đao thì cứ dùng.”“ Rút đao ra rồi thì bọn họ liền nhún ngay, các ngươi liền rút đao về, như thế không được, đã rút đao ra là phải đâm lên người chúng, để chúng biết đau, phải cho chúng đổ máu.”“ Nếu không lần sau, các ngươi lại bắt đầu quá trình lằng nhằng đến khi rút đao, mất thời gian vào chuyện không đáng, đao của các ngươi mất đi tác dụng răn đe, phải để họ hiểu, ai mới là người có tiếng nói lớn nhất ở đây.”“ Các ngươi hiểu chưa?”Đám sĩ tử gập sách lại lại, theo thói quen gài bút lên tai, sau đó đồng loạt khom lưng thi lễ:” Bọn ti chức hiểu rồi.”Vân Chiêu gật gù hài lòng:” Nếu đã hiểu rồi thì đi nhậm chức đi.”Một đám sĩ tử lần nữa ôm quyền thi lễ, khi bọn họ chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa thì giọng nói âm trầm vang lên sau lưng:” Đừng có biến thành chính những kẻ năm xưa các ngươi căm hận, nếu không hậu quả vô cùng nghiêm trọng.”Cả đám khựng lại một lúc, sau đó kiên quyết bước đi..