Minh Thiên Hạ

Chương 258: 258: Quá Trình Rất Quan Trọng





Đoạn đối thoại giữa Viên Mẫn và Lương Tam chẳng mấy chốc xuất hiện trong tay Tào Hóa Thuần.Nơi này vốn là gian phòng lớn, giữa ban ngày nhưng bốn phía đóng chặt cửa, giữa phòng là chậu lửa cháy bập bùng, ánh lửa hắt lên khuôn mặt trắng tới khác thường của Tào Hóa Thuần, hắn xem qua mẩu đối thoái kia tự lẩm bẩm:” Tặc khấu lại thành hộ vệ Tần vương phủ, bảo sao Quan Trung hiện giờ cắm kim không vào, hất nước không ướt, ta sớm nói mà, một cái huyện Lam Điền nho nhỏ thì làm sao gây ra tiếng tăm lớn như thế, xem ra Tần vương phủ không an phận nữa.”“ Lưu Như Ý, ngươi nói nội quyến Tần vương phủ cực đẹp?”Hoạn quan áo đen Lưu Như Ý tới bên Tào Hóa Thuần cười nịnh:” Trong số phụ nhân nô tài từng gặp, nữ tử này có thể nói là dung mạo đệ nhất, khí chất đệ nhất, làm nô tài tán thưởng nhất là sức sống trên người nàng, không giống như đám phụ nhân bình thương, đẹp thì đẹp, song như cái xác không hồn vậy.


Còn nữ tử này nhìn một cái đã khiến người ta cảm giác xung quanh là nắng xuân, cực phẩm nhân gian như vậy, người thường không sở hữu được.

Xưởng công, hay là chúng ta dâng mỹ nhân này lên cho bệ hạ ...”Tào Hóa Thuần hừ lạnh một tiếng, Lưu Như Ý quỳ vội xuống đất khấu đầu thỉnh tội.“ Bệ hạ thức khuya dậy sớm vì giang sơn Đại Minh, còn về phần mỹ nhân, bệ hạ không hứng thú, lúc này hiến mỹ nhân lên cho bệ hạ, không được bệ hạ tán thưởng đâu.

Lưu Như Ý, ngươi muốn làm bình bút thái giám, vậy mà không nhìn thấu tâm tư bệ hạ sao? Chỉ cần là chuyện tổn hại giang sơn Đại Minh, bệ hạ đều tàn nhẫn xử quyết.”Lưu Như Ý vội khấu đầu:” Đa tạ xưởng công chỉ điểm.”Tào Hóa Thuần nói một lúc đã ho, sắc mặt vừa bừng lên chút huyết sắc đã nhanh chóng ảm đạm:” Thân thể này của ta e là hỏng rồi, đám các ngươi phải cố gắng, đừng thấy giờ hoàn cảnh chúng ta gian nan, chỉ cần một ngày bệ hạ và thần tử không tin lẫn nhau, đám nô tài chúng ta sẽ có ngày được trọng dụng.


Ta hỏi ngươi, tra xét xong gia sản của Phan Đạt chưa?”Lưu Như Y bò dậy báo nhỏ:” Hoàng kim một vạn tám nghìn ba trăm hai mốt lượng, bạc chín vạn tám nghìn bốn trăm ba lươi lượng, các loại hàng hóa khác, nô tài chưa nhập sổ, xưởng công xem qua.”Tào Hóa Thuần ho kịch liệt một tràng, đợi thở đều lại nói:” Lần này không cắt xén gì hết, trình hết lên cho bệ hạ.

Gọi quan viên lớn nhỏ ở phủ Dương Châu tới đây, để cho bọn họ nhìn vị tri phủ được lại bộ bình loại ưu bao năm qua vét bao nhiêu máu thịt của dân, nhất định phải làm thành thiết án.”“ Bao nhiêu tiền tài thế này, nếu còn không thể làm thành thiết án thì nô tài treo cổ chết cho rồi.” Lưu Như Ý đấm lưng cho Tào Hóa Thuần:” Vậy không biết gia quyến Phan Đạt xử trí ra sao?”Tào Hóa Thuần phất tay:” Đem người Tần vương phủ muốn giao cho người ta, nói là lão nô Tào Hóa Thuần xin có lễ dâng lên, còn lại đem bán hết.”Trước kia Vân Chiêu từng nói với Tiền Đa Đa, nếu như vương triều cường đại, vậy thì cuộc sống của quan viên chẳng sung sướng.Bách tính tới làm việc sở dĩ cung kính đó là vì quốc gia, là nha môn mà ngươi đại biểu, chứ không phải vì cá nhân ngươi có năng lực gì.Khi đó cho dù có dắt một con chó tới làm huyện lệnh Lam Điền, bách tính tới làm việc cũng nhất định sẽ khen con chó đó sủa vang, lông mượt, nhìn thế nào cũng thấy thích.Khi vương triều bắt đầu đi xuống, cái danh từ quốc gia trở nên không quá quan trọng nữa, khi đó mà còn dẫn một con chó tới làm huyện lệnh Lam Điền thì chắc cả mười thành sẽ bị bách tính cho vào nồi hầm, cho dù không phải bách tính hầm thì cũng là quan trên hoặc bộ hạ đem hầm, quy tắc đã không còn quan trọng nữa, chẳng ai thèm để ý tới quy tắc.Loại cẩu quan như thế bị người ta ăn xong còn chê rắc răng.Khi dân ý sục sôi thì làm quan càng không dễ, khi đó muốn lấy hạt dẻ trong lò lửa cần thủ đoạn cao minh và trí tuệ siêu cường.Cho nên quan viên trong loạn thế đều là loại lọc lõi.Đó cũng là vì sao nho gia thường nói, loạn thế ẩn cư, giữ lấy bản thân là thế.Khi Hoa bà tử được đưa tới trước mặt Tiền Đa Đa thì Phan Đạt đang bị Tào Hóa Thuần treo trần truồng trên giá gỗ triển lãm cho người ta xem.Quan viên tham quan triển lãm xong thì tới lượt diêm thương xem, sau đó Phan Đạt bị tống vào xe tù mang cho mọi người triển lão.Lúc này tới lúc có thù báo thù, có oán báo oán rồi, nào là rau nát, nào là cứt chó, rồi gạch rồi ngói ném về phía Phan Đạt, bách tính phát tiết một hồi cũng nguôi giận.Đợi khi nghe xong tư lại đọc văn cáo, mọi người mới phát hiện, thì ra nguyên nhân bao năm qua bách tính Dương Châu sống thê thảm như vậy thì ra là do một tên tham quan ô lại, toàn bộ tội lỗi là do Phan Đạt, quan lại phía dưới từng phản ánh vô số vấn đề, đều bị tên Phan Đạt khốn kiếp này vì quan hệ lợi ích mà áp xuống.Rồi đợi tư lại dán văn cáo lên, bách tính mới biết, mấy năm qua kỳ thực triều đình cho ra rất nhiều chính sách lợi dân, hoàng đế vô cùng thấu hiểu nỗ khổ của bách tính Dương Châu, nhưng mà chính sách tốt đều vì đụng chạm tới lợi ích của Dương Châu tri phủ Phan Đạt, cho nên mới bị gạt sang bên.Chuyện tới mức này, chỗ dựa của Phan Đạt là gì cũng phải buông tay, đồng minh của Phan Đạt quay lưng vờ không quen biết, bộ thuộc của Phan Đạt thì thành đối tượng bị chèn ép, bách tính càng hận không thế ngoạm thịt trên người hắn.Lão bà của Phan Đạt tuy không xinh đẹp lắm, vẫn có thanh lâu trả giá cao mua về, luôn có một số kẻ thù hận Phan Đạt, muốn thông qua ức hiếp nữ nhân để phát tiết thù hận trong lòng.Nữ nhi của Phan Đạt được diêm thương mua, khi chiêu đãi khách khứa thích mang nữ nhân đáng thương này ra cho thương nhân trêu ghẹo, mua vui cho khách.Phan Đạt rớt đài rồi, người toàn Dương Châu mở tiệc, mà Phan Đạt béo tốt thành món chính của bữa tiệc xa hoa đó.Chuyện xử trí Hoa bà tử căn bản không cần làm phiền tới Tiền Đa Đa, Hà Thường Thị xử lý sạch sẽ.“ Cô nương xem này.”Tiền Đa Đa cầm lấy lời khai của Hoa bà tử do Hà Thường Thị đưa cho, xem xong im lặng không nói gì cả.Chuyện giống như nàng dự liệu.Cha mẹ mình sở dĩ bất ngờ chết không phải vì dầu hoa quế của nhà nàng bán tốt, cũng không phải trong nhà gia tài vạn quán làm người ta thèm thuồng.Cha mẹ nàng bất hạnh ở chỗ sinh ra đứa nữ nhi quá mức xinh đẹp như nàng, mà cha mẹ nàng ngu ngốc không muốn bán nữ nhi đi.“ Cha, mẹ, nữ nhi bất hiếu, nữ nhân bất hiếu, cha mẹ nên bán con đi, cha mẹ đáng lẽ phải bán con đi ...”Tiền Đa Đa khóc tới nhũn người, ra sức giật tóc mình, không ngừng húc đầu vào tường, Hà Thường Thị vất vả ngăn cản.Nàng luôn cho rằng cha mẹ mình bán mình đi, luôn cho rằng cha mẹ nàng không cần nàng nữa, vì thế nàng không tiếc sau khi bị bán đi, dùng tính mạng uy hiếp phải đưa đệ đệ mình theo nếu không sẽ rạch mặt ...!Người ta đưa đệ đệ nàng tới ...Xương cốt cha mẹ vẫn ở trong cái giếng sau xưởng làm dầu hoa quế kiêm cửa hiệu Phú Xuân.Tiền Đa Đa khóc ròng.Xuân Xuân, Hoa Hoa cũng ôm nhau khóc bù lu bù loa, từ chuyện Tiền Đa Đa, các nàng nhận ra, cha mẹ mình không phải là không muốn mình, chỉ là muốn các nàng được sống tốt hơn.


Hà Thường Thị cẩn thận bảo vệ Tiền Đa Đa, sợ nàng vì thống khổ mà làm ra chuyện tổn hại bản thân, bà ta sợ nhất Tiền Đa Đa làm hỏng khuôn mặt giá trị vô song kia.Còn về phần Xuân Xuân, Hoa Hoa, bà chỉ cần chú ý không cho họ rút đao tự sát là được..