Minh Thiên Hạ

Chương 243: 243: Ái Tình Tam Thập Kế 3





Vân Chiêu lặng lẽ rút tay khỏi chăn, đưa tay vuốt ve gò má láng mịn mát lạnh của Tiền Đa Đa, nếu chỉ yên phận làm một thổ tài chủ phú quý, y sẽ không do dự mà cưới Tiền Đa Đa, kể cả mẹ có phản đối thì Vân Chiêu cũng tự tin thuyết phục được mẹ.

Nhưng bây giờ mọi chuyện khác rồi, cứ theo sự phát triển này mà nói, hôn nhân của y sẽ thành quân bài quan trọng, Tiền Đa Đa cũng hiểu điều ấy, bởi thế chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ : “ Tha cho nha đầu ngốc Tiểu Sở đó đi, nàng ấy đơn thuần chỉ ngốc thôi, không có tâm cơ gì cả.”Tiền Đa Đa giữ lấy bàn tay không quy củ của Vân Chiêu, đột nhiên nói: “ Ta thèm thân thể của cô ta lâu rồi.”“ Khụ khụ khụ ...!“ Viên Chiêu suýt nữa sặc nước bọt mà chết, có quá nhiều thứ không lành mạnh trong câu nói đó:Tiền Đa Đa nguýt y một cái:” Ngươi thì biết cái gì, năm xưa ta được Lương ma ma dạy cho thuật xem tướng, người có thân hình, tướng mặt như Tiểu Sở mới là đại phú đại quý, con cháu đời đời.”“ Ta họ Thủy, Thiểu Thiều cũng thế, trước kia ta lén đặt cho Thiểu Thiểu cái tên Thủy Trường Đông, là hi vọng nó có thể đem huyết mạch của bọn ta tiếp tục truyền thừa lâu dài.”“ Về sau ngươi nhất định đặt cho ta họ Tiền tên Đa Đa, khi đó vừa đúng lúc ta đang thiếu tiền, thấy cái tên đó cũng không tệ, dù sao họ Thủy của ta đã bị thanh lâu làm bẩn rồi, sau này chuyên tâm cầu tiền tài là được.”“ Giờ thì khác, mấy năm qua ta tích góp được năm ...!Dù sao tóm lại là rất nhiều tiền, vừa vặn mang ra cho Thiểu Thiểu cưới làm tiểu thiếp, Tiểu Sở vô cùng thích hợp, cưới nha đầu đó, chắc chắn không lo con cháu.”“ Còn nói là không để bụng.” Vân Chiêu bật cười, thừa hiểu cái tính khẩu thị tâm phi của nàng:” Theo như ta biết, Thiểu Thiểu có vẻ không thích Tiểu Sở đâu, nàng còn nhớ hai bọn họ lần đầu gặp nhau thế nào không?”“ Có quan hệ gì chứ, nhà bọn ta chỉ cưới một tiểu thiếp mà thôi, ngươi nghĩ Thiểu Thiểu sẽ vì chuyện này mà trái ý ta à?” Tiền Đa Đa cong cớn đáp:Vân Chiêu nghĩ tới quan hệ của hai tỷ đệ họ cùng với tính cách của Tiền Thiểu Thiểu liền gật đầu: “ Nàng có bảo Thiểu Thiểu cưới một con lợn về nó cũng không nói hai lời, phía Thiểu Thiểu thì không thành vấn đề rồi, còn Tiểu Sở thì sao, nó có chịu không?”Tiền Đa Đa cười lạnh: “ Ngươi cho rằng ta sẽ cho nó cơ hội từ chối à? Ngươi biết ta có bao nhiêu cách xử trí nữ nhân không, ngươi không biết đâu nhỉ, ta còn được bồi dưỡng làm lão bảo tử tương lai đấy.”“ Hình như đám người các nàng không biết tình ái là gì nhỉ?” Vân Chiêu thở dài, mẹ y trông coi rất kỹ, ban ngày bọn họ không có cơ hội tình tứ, chỉ có thể lén lút gặp nhau đêm khuya thế này, vậy mà lại nói chuyện mất hứng:Tiền Đa Đa cúi người xuống, ôm lấy Vân Chiêu như bạch tuộc, ánh mắt ngày một ôn nhu say đắm, thủ thỉ: “ Chàng là ân nhân của thiếp, cũng là người yêu của thiếp, thiếp không biết chàng sẽ đối xử với thiếp ra sao, nhưng nếu không có chàng, đời này thiếp sẽ không có một ngày nào vui vẻ.”Nghe nàng nói bi thương như vậy, Vân Chiêu khẽ vỗ vỗ lưng nàng, mắt nhìn ánh trăng rải lên khuôn mặt nàng, đẹp không gì sánh bằng.Y chỉ muốn làm thời gian dừng lại ở giây phút này, nhưng Tiền Đa Đa đã ngồi thẳng dầy rời khỏi người y, ngạo nghễ nhìn Vân Chiêu: “ Chuyện Tiểu Sở quyết định thế nhé?”Vân Chiêu rên một tiếng: “ Nàng không phải tới đây để tâm tình với ta, mà là tới bàn việc, còn là việc đệ đệ nàng cưới tiểu thiếp nên mới tới.”“ Thật thật giả giả, chàng đoán xem.


“ Tiền Đa Đa cúi người gần sát Vân Chiêu, vẽn mái tóc đen lên, hé cánh môi gợi cảm từ từ tới gần, đến khi cánh môi hai người sắp chạm vào nhau, đột nhiên dừng lại kêu lên: “ Hỏng rồi, đại nương tử tối nay kiểm tra phòng, nếu thiếp không có trong phòng, sẽ hoài nghi danh tiết của thiếp.”Vân Chiêu luyến tiếc nhìn Tiền Đa Đa nhảy qua cửa sổ, nhanh nhẹn leo lên cây thạch lựu, nhảy sang bên kia tường, chớp mắt biến mất.Từ đầu tới cuối chẳng quay đầu một lần, bỏ đi rất dứt khoát, khiến y thực sự không cách nào phân biệt được đâu là thật đâu là giả, thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, đêm nay không cách nào ngủ được rồi.….

…..Phùng Anh tới Vân thị được vài ngày rồi, khác với Tiểu Sở chỉ thích bếp Vân thị, nàng vào thư phòng Vân thị giống như chuột sa chĩnh gạo, Tiểu Sở thì sớm ngoẹo đầu dựa vào lưng ghế ngủ bất tỉnh nhân sự, Phùng Anh vẫn chuyên tâm xem sách.Nàng đọc binh thư.Cho dù là binh thư của Thích soái, nàng đã đọc thuộc lòng rồi, nhưng mỗi khi xem, nàng lại có tâm đắc mới.Tiểu Sở cụng đầu vào ghế, bị đau úi một tiếng mơ màng mở mắt ra, nhảy xuống ghế, lấy nước sôi từ bếp lò bên ngoài, thay trà mới cho Phùng Anh, nghĩ một lúc lại lấy hai cánh bánh hồng bê tới:” Tiểu thư, đâu cần phải vất vả như thế chứ?”Phùng Anh ngẩng đầu lên mỉm cười:” Không phải ta nói muốn bán tỷ muội chúng ta lấy một cái giá tiền tốt à? Không đọc sách sao có thể cầm quân, không đọc sách sao có thể khiến người ta bỏ giá cao.”“ Í, tiểu thư còn muốn gả đi đâu nữa, không phải là Vân thị sao?”“ Ngươi cho rằng tiểu thư của ngươi xinh đẹp hơn Tiền Đa Đa à?”Câu hỏi này làm Tiểu Sở rất khó xử, cho dù có nói lời trái lương tâm, nàng vẫn thấy trong tất cả nữ tử mình gặp được, Tiền Đa Đa là người yêu mị nhất.“ Binh pháp có nói, không nên lấy mạnh chống mạnh, yếu chống yếu, mà lấy mạnh chống trung, trung chống yếu, còn yếu chống mạnh, như thế mới có thể giành phần thắng.

Ta không đẹp bằng Tiền Đa Đa, vóc dáng không tốt bằng Tiền Đa Đa, ưu thế chẳng qua là thân phận này thôi.”“ Vân thị binh mã lấy tinh túy từ Thích soái, nay binh mã Vân thị chỉ có được bề ngoài mà không có tinh thần.


Nếu như ta có thể tập hợp tinh thần của Thích gia quân, vì Vân thị chỉnh hợp được đội quân chân chính đánh đâu thắng đó mới có thể giúp giá trị của chúng ta nâng lên cực hạn.”“ Khi đó tiểu thư ngươi xấu đẹp thế nào, tính tình ra sao, không quan hệ gì tới hôn nhân.

Thích gia quân bao lần bị người ta phản bội rồi, ta thà tin vào kết hợp lợi ích, còn hơn là thứ tình cảm không có gì đảm bảo.”…… …..Lần trước gặp Phùng Anh ở chỗ Vân Nương là chính thức tới bái phỏng mang tính nghi lễ, lần này Phùng Anh dẫn Tiểu Sở tới tiểu viện tử của Vân Chiêu mang tính riêng tư hơn, thân tình hơn, Tiền Đa Đa vì thế mà chuẩn bị những món ăn ngon nhất, đẹp mắt.Điểm tâm mang cho Vân Chiêu là bánh hoa quế mà y luôn thích ăn, cho Phùng Anh là bánh gạo mềm dẻo, còn về Tiểu Sở là bánh nướng mỡ lợn mà Tiền Đa Đa mới phát minh gần đây.Bao gồm bột mì, mở lợn, đường trộn với nhau sau đó vò thành nắm thêm vào nhân đậu xanh, cuối cùng nắm lại cho vào lò nướng.


Nướng xong bánh mỡ lợn màu vàng cháy, ăn thơm xốp ngon miệng, Vân Chiêu trước đó ăn vụng xong khen không ngớt.Kim nay Tiền Đa Đa nhiệt tình hết mức với Tiểu Sợ, điều này khiến khiến Tiểu Sở ăn bánh mỡ lợn ngon lành vừa hạnh phúc vừa thống khổ.“ Ăn nhiều chút, đừng để bị đói nhé.” Tiền Đa Đa vừa thấy Tiểu Sở ăn hết liền đặt thêm một cái bánh nữa vào tay:Tiểu Sở sợ hãi nhìn Tiền Đa Đa, sau đó quay đầu nói với Phùng Anh:” Tiểu thư, cô ta muốn nuôi béo nô tỳ rồi đem bán.”Phùng Anh nhẹ nhàng nói:” Ngươi thích thì ăn, không thích thì đừng ăn.”Tiểu Sở ngoạm một miếng, mồm đầy bánh nói lúng búng:” Nô tỳ thích ăn.”.