Minh Thiên Hạ

Chương 178: 178: Thiên Sứ Của Thần Linh 2





Thang Nhược Vọng mặc trường bào màu đen từ ngoài thành trở về, hai tay cho vào ống tay áo, đầu đội mũ chùm, mưa phùn li ti làm ướt áo choàng, ông ta chẳng nhận ra, một mình cô độc lặng lẽ đi vào thành Tây An.

Lúc này tâm tình ông âm u như thời tiết.

Đại Tần Cảnh Giáo Trung Quốc lưu hành bia đã bị mất tám ngày rồi ông ta mới biết tin, vội vàng chạy tới Kim Thắng tự một chuyến mới biết tấm văn bia cực kỳ quan trọng với giáo hội Da Tô, chứng minh họ được tồn tại hợp pháp ở Trung Quốc đã biến mất thật rồi.

Biến mất chỉ trong một đêm.

Tấm bia đá nặng hơn nghìn cân không ngờ biến mất giữa ngôi chùa ở chốn náo nhiệt, biến mất không có chút manh mối nào.

Điểm đáng nghi duy nhất là tường bao phía tây của Kim Thắng tự thấm nước nên đổ rồi ! Nhưng tất cả tăng nhân trong chùa một mực nói, trước kia bức tường đổ, tấm văn bia cực kỳ quan trọng đó vẫn còn trong chùa, mấy tiểu sa di chuyên môn quét dọn văn bia thề thốt chứng minh, sau khi tường đổ, họ vấn thấy tấm bia !.

Nếu một hai tăng nhân nói thế, trụ trì Kim Thắng tự Đàm Tú đại sư còn truy hỏi, nay mọi người nói giống nhau, chính vì tường đổ, nên mới bị người ta trộm mất, không còn gì để nghi vấn nữa.

Văn bia biến mất rồi, rất nhiều truyền thuyết thần kỳ truyền đi, có người nói nhìn thấy bia đá sáng rực trong đêm, sau đó vù một cái hóa thành cầu vồng bay về phía tây.

Cũng có người nhìn thấy tấm bia đá đó sinh ra hai cánh, vỗ cánh từ từ bay lên, cuối cùng bay về phía tay.


Nghĩ lại những lời đó, Thang Nhược Vọng hất mũ chùm, để mặc nước mưa làm ướt đẫm mặt, tay nắm chặt thật tự giá bạc, tay đặt lên ngực thầm cầu nguyện:” Chúa ơi, xin cho kẻ hầu của người một chỉ thị, để con tìm thấy phương hướng chính xác trong sương mù ! ”Cách Thiên chúa thánh mẫu đường chưa tới một dặm là cái hồ do Chu Sảng Tần vương đời đầu của Đại Minh dẫn nước vào mà thành, làm hoa viên của mình, tên là Liên Hoa trì.

Từ thời Tần vương đời đầu, tính khí vương gia họ Chu của chi này không tốt, cho nên chẳng một ai muốn làm láng giềng, vì thế một dài này nhiều đất trống nhất, năm xưa tiến sĩ Vương Trưng tài trợ Kim Ni Các xây dựng giáo đường ở đây là hi vọng dùng sức mạnh thần phật cảm hóa Tần vương hung bạo.

Cầu khẩn xong, tinh thần Thang Nhược Vọng tốt hơn, đội mũ chùm lên vội vã về Thánh mẫu đường.

Khác với cảnh đìu hiu vắng vẻ mọi khi, hôm nay Thánh mẫu đường tương đối náo nhiệt, ít nhất có đám ăn mày nhỏ dám nằm dưới cổng vòm cao lớn của Thánh mẫu đường tránh mưa.

Thang Nhược Vọng tiềm thức bước nhanh hơn, đi ông tới bên cổng vòm, vén mũ chùm lên, chuẩn bị dụng giọng nói hiền từ nhất thân thiện nhất hỏi chuyện đám trẻ con bần cùng này thì đứa bé nhỏ nhất hét lên kinh khủng cuống cuồng bỏ chạy, số trẻ con còn lại cũng vội vàng chạy theo.

Để lại Thang Nhược Vọng một mình lúng túng đứng đó.

Cảnh tượng ấy Thang Nhược Vọng gặp nhiều rồi, cũng không quá buồn, gõ vòng cửa, một phó dịch Đại Minh chừng trên 50 tuổi mở cửa ra, cẩn thận hỏi han rồi để ông ta vào Thánh mẫu đường.

“ Ngô, nếu đám trẻ con kia còn tới tránh mưa thì đừng đuổi chúng.

”Phó dịch vâng lời, đóng cửa lại.

Hôm nay xảy ra rất nhiều việc, Thang Nhược Vọng cần phải ghi chép lại, nếu như được, ông còn muốn gửi cho Từ Quang Khải ở tận Hào Cảnh xa xôi một phong thư, nói cho bằng hữu biết sự bàng hoàng bất an của mình lúc này.

Làm xong hết mọi việc thì đã tới hoàng hôn, Thang Nhược Vọng mở cửa sổ ra, không khí lạnh ẩm thấp ùa vào phòng, nhưng nam nhân có đôi mắt sâm hoắm cái mũi cao gãy gập như mũi ưng lại lộ nụ cười hiền hòa.

Đám trẻ con kia giống như đàn chim sẻ bị hoảng sợ, bay đi rồi, thấy an toàn lại bay về tụ tập.

Nhìn đàm trẻ con run bần bật trong mưa xuân, Thang Nhược Vọng gọi phó dịch:” Ngô, cho bọn trẻ con ít đồ ăn, chúng chắc là đói lắm rồi.

”Lão Ngô đã quá chán chuyện này:” Thần phụ (đức cha), ngài đừng để ý tới bọn ăn mày đó nữa, nơi này toàn những kẻ ngu xuẩn, ngài tốt với đám trẻ con, bọn họ sẽ cho rằng ngài muốn ăn tim trẻ con.

”Than Nhược Vọng mỉm cười:” Ngô thân mến, không có hoa hồng từ trên trời rơi xuống đâu, muốn có hoa hồng thì mình phải tự trồng, những tiểu thiên sứ này rất có khả năng là hạt giống hoa hồng.


”Lão Ngô học theo lễ tiết phương Tây mà Thang Nhược Vọng trước kia dạy mình, khom lưng nói:” Vậy người hầu của ngài sẽ mang thức ăn cho chúng, nhưng Lão Ngô phải cảnh cáo ngài, lương thực của ngài không còn nhiều đâu, trước khi chúng ta mua được lương thực, mong ngài tiết kiệm một chút, đừng khảng khái như thế.

”Thang Nhược Vọng cười vang:” Đi đi Ngô, Da Tô sẽ không để người chăn cừu của ngài không có cái ăn, chúng ta mỗi ngày đều cần khẩn, nếu không có cái ăn nữa, Da Tô sẽ ban cho chúng ta.

”Lão Ngô làu bàu cái gì đó không nghe rõ rồi đi xuống bếp, Thang Nhược Vọng cẩn thận nấp sau rèm cửa dầy, ông ta lo lắng hình dạng của mình làm những đứa bé dễ hoảng sợ kia bỏ chạy.

Quả nhiên khi Lão Ngô đi ra, bọn trẻ không chạy, thấy ông ta bê ra ít bánh kê vàng liền từ từ sán tới, song không dám lấy ăn, thật đúng như Thang Nhược Vọng nói, đây là đàn chim sẻ.

“ Có thể cho ta nếm thử trước được không?”Một giọng nói dễ nghe truyền tới.

Lão Ngô quay đầu nhìn, ông ta thề, cả đời chưa bao giờ gặp nữ tử xinh đẹp như thế, không, đó là một tiên nữ áo làm tha thướt từ trong ngõ nhỏ đi ra, tay nàng treo cái giỏ trúc, trên đó phủ một lớp vải, tay cầm ô, tựa hồ thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc đó.

Có thể nhìn ra, trong giỏ của nàng cũng đầy thức ăn.

“ Ta không tin phó nhân của thần linh làm hại trẻ con vô tội.

”Lão Ngô ngây ngốc nhìn thiếu nữ quần áo vải mộc mạc, nhưng mỹ lên vô ngần ấy lấy một cái bánh kê, xé miếng nhỏ cho qua môi hồng hé mở.

Nhìn nàng nhíu mày, Lão Ngô vô cùng hối hận, vì sao mình không cho thêm ít đươngf vào bánh?Thiếu nữ nếm bánh của Lão Ngô xong, không ngờ nhoẻn miệng cười, nụ cười như nắng xuân êm ái làm lòng người dịu lại:” Bánh thật là ngon.

”Được thiếu nữ khen ngợi, Lão Ngô bất giác ưỡn ngực lên:” Yên tâm mà ăn, đều là bánh sạch sẽ, các ngươi không tin, ta có thể ăn trước.


”Đám trẻ con thấy thiếu nữ ăn rồi tranh nhau lấy bánh, ăn ngấu ăn nghiến, thiếu nữ thẹn thùng vén khăn che giỏ trúc, chỉ có bánh rau, nói với Lão Ngô:” Ta cũng mang tới ít đồ ăn, hay là ông cũng nếm thử, ta chỉ còn ít lương thực, nên phải thêm rau dại vào.

”Lão Ngô không chút do dự lấy bánh rau lên nhìn, sau đó cho vào mồm nuốt luôn:” Ngon, thật là ngon, cô nương khéo tay quá, có thể dùng kê rau dại làm thành món ngon thế này, thật là hiếm có.

Cô nương, ta muốn lấy cho thần phụ nhà ta một cái bánh rau được không? Bao năm qua ông ấy cứ ngốc nghếch đem thức ăn cho người khác, nhưng chưa bao giờ được người ta tặng cho cái gì.

”Thiếu nữ che miệng cười nhẹ:” Nếu ông không chê món ăn thô lậu vậy đem mời tiên sinh nhà ông đi.

”Lão Ngô vui sướng lấy hai cái bánh rau cho vào khay rồi chạy ù về giáo đường.

Cảnh ấy lọ hết vào mắt Thang Nhược Vọng, lúc này đây tim ông bao phủ bởi hơi ấm, không vì cái gì khác, sự hi sinh của ông cuối cùng đã có thu hoạch, thiếu nữ mỹ lệ kia, trong mắt ông là thiên sứ:” Phó nhân của thần linh nhất định là lương thiện !.

Ôi những lời đẹp làm sao, ca ngợi Da Tô, đây có phải là dấu hiệu của ngài không?”…Bình: Tội nghiệp cha cố thật thà.

.