Minh Thiên Hạ

Chương 1108: 1108: Đãi Ngộ Nên Có Của Khoa Học Mới 2





Không lâu sau đoàn người tới chính môn hành cung, hai quan viên thanh bào dốc sức mở trung môn đóng chặt, hai thị nữ xinh đẹp lấy chổi, nước, rửa sạch bụi ở ngưỡng cửa, sau đó cùng quan viên thanh bào đứng sang bên nghênh đón khách.

Trương Lương chỉ cánh cổng lớn giải thích:” Tiên sinh, trung môn hoàng cung mở ra chỉ có ba tình huống, một là bệ hạ viễn chinh trở về, hai là bệ hạ xuất môn tế thiên địa, ba là hoàng đế cưới hoàng hậu.

Lần này trung môn mở ra vì ngài tới, đây là chuyện chưa từng có tiền lệ.

”Ngài Địch Tạp Nhĩ nhìn bảy tám cửa cung lần lượt mở ra, vô cùng long trọng, cũng dùng tiếng Đại Minh nói chuyện: “ Hết sức vinh hạnh, nghe nói quý quốc có câu lễ hạ vu nhân ắt có sở cầu, không biết ta có thể hoàn thành được yêu cầu của bệ hạ hay không.

”Trương Lương chỉ mỉm cười, mời ngài Địch Tạp Nhĩ và các học giả Châu Âu đi qua trung môn, còn hắn vào hoàng cung bằng tiểu môn bên trái.

Tòa hành cung này được xây dựa vào núi, mỗi cửa cung đều cao hơn cái trước, hai bên có võ sĩ cao lớn mặc giáp vảy cá truyền thống, tay cầm trường mâu, hông đeo đại đao, đứng như pho tượng, vô cùng uy nghiêm.

Kiến trúc hoàng gia nước minh trong mắt ngài Địch Tạp Nhĩ rất mỹ lệ, nhất là nóc nhà, những khối gỗ liên kết đầy tính trí tuệ.

Đoàn người đi không nhanh không chậm, bởi thế dù không ngừng đi lên núi, ngài Đại Tạp Nhĩ cũng không hề thấy mệt.

Mỗi tòa cung điện là một mỹ cảnh, mỗi cung điện trang trí khác nhau, đồng thời mỗi cửa cung đều có đông đảo quan viên thanh bào, bọn họ đều rất trẻ, từ xa đã cung kính thi lễ với đội ngũ học giả.

Ngài Địch Tạp Nhĩ thích đãi ngộ này.


Ông là người cao thượng, bản thân chịu bao nhiêu khổ cực không để ý, ông chỉ lo người ta coi thường khoa học mới, với ông, khoa học mới với ông làm đại biểu, hoàn toàn xứng đáng với đãi ngộ này.

Tiểu Địch Tạp Nhĩ được dùng xe ngựa đưa thẳng vào hậu cung, nó hoang mang nhìn bãi cỏ cắt chỉnh tề, nhìn chậu cây đẹp đẽ khắp nơi, khu vườn rộng lớn quá mức làm nó muốn lạc lối.

Nơi này quá rộng, nó chưa từng tới lâu đài nào rộng như thế.

Khi nó đang dắt tay Tiểu Ngả Mễ Lệ ngơ ngác thì nghe thấy giọng nói rất ôn nhu vang lên sau lưng.

” Đây chính là con khỉ nhỏ nghịch ngợm đã làm loạn Phạm Đế Cương sao?”Có lẽ là Tiểu Địch Tạp Nhĩ đứng ở phương hướng không đúng, cũng có lẽ mặt trời ở sau lưng nữ nhân này, nên khi nó quay lại nhìn, cảm giác nữ nhân đó đang tỏa sáng, cả tóc cũng nhuộm thành màu hoàng kim rực rỡ.

Một con mèo trắng đứng trên vai nàng, lúc này lại trông giống như mèo đen.

Nữ nhân này không cao, nhưng búi tóc của nàng rất cao, bên trên cắm trâm vàng rực, tua trâm có viên hồng bảo thạch lớn, ở góc độ của nó như là khảm cả mặt trời lên tóc.

“ Bao năm rồi chưa thấy tên tiểu quỷ khôn lanh như vậy, tới đây cho ta xem nào.

”Tiền Đa Đa bỏ qua Tiểu Ngả Mễ Lệ càng xinh xắn đáng yêu, tới bên Tiểu Địch Tạp Nhĩ nhìn tiểu thiếu niên này:Trước khi vào hoàng cung, Tiểu Địch Tạp Nhĩ đã chuẩn bị rất nhiều, biết hoàng đế Đại Minh có hai thê tử tuyệt mỹ, lúc này nhìn thấy Tiền Đa Đa vẫn bị gương mặt diễm lệ của nàng làm ngây người.

Đôi mắt to của Tiền Đa Đa tràn ngập ý cười, lần nữa trêu:” Có phải thấy ta đẹp hơn toàn bộ nữ nhân ngươi từng thấy không?”Tiểu Địch Tạp Nhĩ cúi người thi lễ:” Bái kiến hoàng hậu.

”Tiền Đa Đa lấy con ly miêu trắng trên vai xuống, đặt vào lòng Tiểu Ngả Mễ Lệ, cô bé tám tuổi đáng thương biến thành thị nữ của nàng, khẩn trương tới toàn thân run lên.

Tiểu Địch Tạp Nhĩ dùng tiếng Đại Minh rất chính tông, Tiền Đa Đa lại dùng tiếng Lạp Đinh.

“ Học tiếng Lạp Đinh bao năm lãng phí rồi, tiểu tử, ta là hoàng hậu, ngươi là con dân của ta, nói thế không sai chứ?” Tiền Đa Đa bế ôm Tiểu Ngả Mễ Lệ vào lòng, vuốt v e gương mặt thiên sứ của cô bé:Tiểu Địch Tạp Nhĩ có linh cảm, đó là nữ nhân này rất khó chơi, cũng rất cường thế, gian nan nói:” Vâng thưa hoàng hậu.

”“ Thề trung thành đi, ta nghe nói ở Châu Âu, kỵ sĩ trung thành với hoàng hậu, không phải với hoàng đế.

”“ Học sinh không phải kỵ sĩ.

”Tiền Đa Đa cởi thanh bội kiếm ngắn dùng làm trang sức bên hông ném Tiểu Địch Tạp Nhĩ:” Giờ thì đúng rồi.

”Tiểu Địch Tạp Nhĩ cầm thanh kiếm vô cùng tinh xảo nhưng chỉ dài nửa thước đó cung kinh đặt dưới chân Tiền Đa Đa:” Học sinh ghét quý tộc.

”Tiền Đa Đã xõa tóc Tiểu Ngả Mễ Lệ ra, nhanh chóng búi thành đầu hai chỏm của khuê nữ Đại Minh, rút ít vật dụng chi chít trên đầu mình ra, cố định tóc cho cô bé, chẳng thèm để ý tới Tiểu Địch Tạp Nhĩ nữa:” Đứa bé thật là đẹp.


”Nói rồi buông Tiểu Ngả Mễ Lệ ra, dắt nó đi, lúc chuẩn bị đi nàng dùng mũi bàn chân đá khẽ bội kiếm, thanh kiếm nhỏ bay lên tay nàng, xoay một cái biến mất trong ống tay áo rộng.

Tiểu Địch Tạp Nhĩ trơ mắt nhìn hoàng hậu dẫn em gái mình đi, cả hoa viên rộng lớn chỉ còn lại mình nó, cả người đang cắt tỉa cây cối đằng xa cũng biến mất.

Mặt nó trắng bệch, nó biết mình vừa từ chối một vị hoàng hậu chí cao vô thượng, nó không biết tiếp theo có vận mệnh gì đang đợi mình, nhưng bất kể là vận mệnh gì, nó cũng không khuất phục.

Vì nó ghét quý tộc.

Trên bàn có rất nhiều bánh, vừa rồi nó không ăn, Tiểu Ngả Mễ Lệ cũng không ăn, giờ nó cầm một cái bánh lên ăn thử, không tệ, đây là bánh hoa quế.

Bánh hoa quế phải ăn với hồng trà mới là cách ăn tốt nhất.

Tiểu Địch Tạp Nhĩ cầm ấm trà nóng lên rót một cốc, quả nhiên bên trong là hồng trà, ở Nam Dương, ông ngoại nó thích loại trà này nhất.

Ăn một miếng bánh, uống một ngụm trà, Tiểu Địch Tạp Nhĩ tắm mình trong ánh nắng, tận tình hưởng thụ món ngon, thậm chí còn khép mắt lại, toàn thân chìm đắm trong hưởng thụ.

Một người thanh y tới bên cạnh nó, bóng lưng rất đẹp, sở dĩ nói bóng lưng vì cái mặt người không cách nào nhìn nổi, mắt thì thâm, má thì đỏ, mũi dán băng, nhưng mà từ đôi mắt trí tuệ thì hẳn là người anh tuấn.

Cho dù mặt không đẹp, bóng lưng của hắn đúng là rất đẹp.

“ Ta không muốn quấy nhiễu ngươi tiếp tục hưởng thụ, nhưng ngươi nên gặp Phùng hoàng hậu rồi.

”Lê Quốc Thành bị Hạ Hoàn Thuần đánh cho rất thảm, hắn vốn muốn nghỉ ngơi, tới khi vết bầm tím biến mất mới đi làm, nhưng vì Địch Tạp Nhĩ tiên sinh sắp cận kiến bệ hạ, hắn không thể vắng mặt, không tiện đi ra phía trước, ở hậu cung vừa chỉ huy vừa làm vài việc vặt.


Tiểu Địch Tạp Nhĩ lau tay chỉ mặt Lê Quốc Thành:” Đây là dấu hiệu thất bại.

”Lê Quốc Thành lắc đầu:” Ngược lại đây là dấu hiệu của chiến thắng.

”Tiểu Địch Tạp Nhĩ làm động tác hít hít:” Ta ngửi thấy mùi thối của thư viện Ngọc Sơn.

”Lê Quốc Thành bị thiếu niên thú vị này bật cười:” Đó gọi là phong cốt, sao lại gọi là mùi thối?”“ Nếu như ta chưa gặp sáu vị đồng môn, ta sẽ đồng ý với ngươi.

”“ À, sáu người đó là do ta phái đi, mục đích chủ yếu là tạo thế cho tổ phụ ngươi, ngươi nên biết, tổ phụ ngươi muốn thành tiên sinh thư viện Ngọc Sơn sẽ có chút trở ngại.

”Tiểu Địch Tạp Nhĩ gật đầu, không quá để ý:” Thủ đoạn quen thuộc thôi mà.

”Lê Quốc Thành nhìn nó tán thưởng:” Ngươi có cơ hội trở thành kẻ kiệt xuất ở thư viện, đám người Trương Lương tuy có ý chỉ bền bỉ, nhưng từ căn bản mà nói, họ thuộc loại ngu xuẩn.

”“ Trước mặt học sinh của ông ấy, nói xấu lão sư của hắn, không phải là ngu xuẩn à?”“ Được, coi như chúng ta kết thù oán rồi, đợi ngày ngươi đánh được ta, hoan nghênh tới đòn lại công bằng cho lão sư ngu xuẩn của ngươi.

”Địch Tạp Nhĩ nghiến răng:” Rồi sẽ có ngày đó.

”.