Minh Thiên Hạ

Chương 1093: 1093: Nâng Cấp Linh Hồn





Đợi đoàn người đi giày sạch lên thuyền, Tiểu Địch Tạp Nhĩ kéo lão sư của mình đi tụt lại phía sau, nói nhỏ: “ Lão sư, vị thổ vương này rất giàu có, cháu đã để ý thấy nơi họ cất bảo vật, người bảo vệ không nhiều, đêm nay có thể ...”Trương Lương lắc đầu cắt ngang lời nó: “ Không thể.”“ Vì sao ạ?”“ Vì Đại Minh đã qua thời kỳ dùng chém giết để bổ xung cho mình rồi.”Tiểu Địch Tạp Nhĩ không hiểu:” Nhưng như thế chúng ta sẽ có thêm nhiều tài phú.”Trương Lương đứng hẳn lại nghiêm túc giải thích:” Tiểu Địch Tạp Nhĩ, chúng ta có nhiều tài phú để làm gì nào? Tới giờ cháu còn chưa hiểu à, ta nhớ đã giảng giải cho cháu quan hệ giữa tài phú và thương mại rồi mà.

Thị trường lớn cỡ nào, tài phú nhiều cỡ đó, cháu phải hiểu rằng tài phú ở đây mang nghĩa rất rộng, không đơn giản là tiền bạc.


Nói đơn giản, cháu có vàng nhưng không có cà phê thì có vàng để làm gì chứ?”“ Lần này chúng ta giao dịch công bằng, coi như mở ra một thị trường mới, giao hảo với một vị hoàng đế, về sau thương thuyền Đại Minh có thể yên tâm tới đây giao dịch, bán đi thứ không cần, đổi lại thứ chúng ta muốn, làm thị trường lớn lên, khi đó vàng và bảo thạch mới có giá trị.”“ Cướp bóc kỳ thực là hành vị hại người mà chẳng lợi mình, không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên làm.”Tiểu Địch Tạp Nhĩ ngơ ngác, nói vẫn chưa hiểu được kiến thức sâu xa như thế:” Nhưng lão sư, người nói hoàng đế Đại Minh là La Tân Hán.

( Robin Hood)”Trương Lương cười khà khà rất tự hào:” Đúng vậy, nhà hoàng đế đời đời làm cường đạo, lưu truyền nghìn năm, nhưng khác La Tân Hán.

La Tân Hán là một tên cướp nghĩa hiệp giúp đỡ người nghèo, còn hoàng đế của chúng ta là cự khấu gây họa một phương.”“ Vì làm cường đạo, nên hoàng đế hiểu tai hại do cường đạo gây ra, nên sau khi hoàng đế đăng cơ liền không còn cường đạo nữa.


Nhưng dù sao thì hoàng đế vẫn mang dòng máu cường đạo trong người, bởi vậy ta nghĩa, hoàng đế sẽ thích cháu đấy.”“ Sau khi về viết một bản phân tích hành vi của hoàng đế Ai Tắc Nga Bỉ Á cho ta, ta xem cháu hiểu vị hoàng đế đó tới đâu, ngoài ra hãy bố trí tốt cho tiểu mỹ nhân của cháu.

Người như chúng ta, hoặc là không được nhân từ, khi đã nhân từ thì phải làm cho có đầu có cuối, hiểu chưa?”Tiểu Địch Tạp Nhĩ quay đầu nhìn cô bé run sợ theo sau lưng mình, cởi áo choàng ra khoác lên người cô bé chỉ có váy cỏ: “ Tiểu Ngả Mễ Lệ không có bạn chơi, cháu nhận nó là vì Tiểu Ngả Mễ Lệ.”Trương Lương nhìn khuôn mặt đường nét thanh tú, mái tóc vàng rực rỡ, đôi mắt lam đẹp đẽ nhưng dửng dưng của nó, vỗ vỗ má: “ Sau này cháu sẽ thành nam nhân xấu, khiến rất nhiều nữ tử thương tâm.”“ Mỗi người có thứ mình cần là được ạ.”“ Mong là thế, ha ha ha.”Tiểu Địch Tạp Nhĩ nhìn lão sư cười dài lên thuyền lẩm bẩm:” Mình là người tự do.”Rời khỏi Ai Tắc Nga Bì Á, hạm đội liền tiến vào địa bàn của đế quốc Áo Tư Mạn.Đế quốc Áo Tư Mạn từ khi khai quốc là một đế quốc quân sự bừng bừng dã tâm.

Với người Châu Âu mà nói, đây là con quái vật hùng mạnh làm người ta đau đầu, cho dù là bây giờ đã có xu hướng đi xuống, thực lực của họ vẫn không thể coi thường.Dối diện với người khổng lồ như thế, hạm trưởng Lại Đình Thành quang minh chính đại kéo lá cờ đỏ đại biểu cho Đại Minh lại, sau đó chiếc chiến hạm lắp tấm thép phòng hộ vào, cứ vậy đi thẳng men theo tuyến bờ biển.Ở chuyện chiến đấu với người Áo Tư Mạn thì ngài Địch Tạp Nhĩ chắc chắn đứng về phe người Minh, khi ông thấy Lại Đỉnh Thành đánh tan một nhóm hải tặc thì tán thưởng không thôi:” Tướng quân Lại Đỉnh Thành là dũng sĩ vô địch.”“ Ông ngoại, Lại Đỉnh Thành là một giáo úy thôi, không phải là tướng quân.” Tiểu Địch Tạp Nhĩ quen thuộc với quan chức Đại Minh hơn giải thích:Hải quân Áo Tư Mạn đúng là đi xuống rồi, đó là nguyên nhân một chiếc chiến đấu hạm cấp hai, do một giáo úy chỉ huy dám đi qua hải vực do đế chế này kiểm soát.Đó là điều ngài Địch Tạp Nhĩ nhận ra, vậy thì các nước Châu Âu sẽ chỉ cần lo chặn bọn họ lại ở phía đông trên lục địa thôi, không còn sợ hiểm họa ngoài biển nữa.Rời khỏi vùng biển của đế quốc Áo Tư Mạn, gần như là cột mốc đánh dấu bọn họ đã rời khỏi Châu Âu rồi, dù rời bỏ quê hương mà đi, trái tim ông vẫn hướng về nơi đó.Ngài Địch Tạp Nhĩ luôn lo lắng hạm đội của Áo Tư Mạn truy kích, nhưng đến khi bọn họ rời khỏi bán đảo Ả Rập vẫn không thấy hạm đội của người Áo Tư Mạn đâu, ngay cả đám hải tặc dường như nhận ra con mồi khó nuốt nên khôn dám tới quấy nhiễu nữa.Chiến đấu hạm của Đại Minh tuy cường đại, hỏa pháo uy lực vô song, những tấm thép dày chịu được cả đạn pháo bắn vào, nhưng rõ ràng về tốc độ không thể so với thuyền hải tặc thoắt ẩn thoắt hiện.Nhưng ai cần chứ? An toàn là trên hết rồi, đoàn người Châu Âu vui sướng, bắt đầu dám đi lên boong thuyền nghỉ ngơi câu cá, tổ chức bữa tiệc nhỏ.Chỉ ngài Địch Tạp Nhĩ là lo âu không thôi, ông nghĩ tới một khả năng, nếu người Minh bắt tay hay có hiệp ước gì với người Áo Tư Mạn thì nguy rồi.“ Vì đảm bảo thương thuyền của Đại Minh có thể thuận lợi tới Châu Âu, hạm đội Đại Minh hộ tống họ qua vùng biển này, trong đó nhiều lần phát sinh chiến đấu, rồi người Áo Tư Mạn không để ý tới chúng tôi nữa.


Hàn bộ trưởng của chúng tôi viết thư cho hoàng đế Áo Tư Mạn, mong ông ấy mở cửa vùng biển này cho các thương thuyền tự do đi qua, hoặc bảo vệ họ, nếu không hải quân Đại Minh sẽ làm giúp.”“ Đế quốc Áo Tư Mạn không trả lời, nhưng sau đó trở đi trên biển Ả Rập rất ít thấy hạm đội Ba Ba Loa Toa nữa, hải tặc thì tăng thêm rất nhiều.”“ Vì thế mọi quân hạm đi qua đây đều có chức trách diệt trừ hải tặc.”Trương Kiến Lương thấy ngài Địch Tạp Nhĩ tâm sự trùng trùng, chuyên môn phái Lại Đỉnh Thành tới giải thích một phen.Những lời này trong tai người bình thường rất hợp tình hợp lý, nhưng với trí giả như ngài Địch Tạp Nhĩ lại nghe ra hàm nghĩa khác, tới đây lần đầu tiên ông nổi lên ý nghĩ muốn tới Đại Minh xem sao, xem đó có phải là nơi tươi sáng, phồn hoa như cháu ông mơ mộng không?Rời khỏi biển Ả Rập, hạm đội tiến vào Ấn Độ Dương.Ngài Địch Tạp Nhĩ phát hiện ra, những thủy quân trên thuyền thả lỏng rất nhiều, không còn căng thẳng như trước nữa, bọn họ cũng tham gia vào ít hoạt động trên thuyền của người Châu Âu, như thi câu cá, hay tổ chức tiệc tùng, trên thuyền luôn có tiếng cười.-“ Mười ngày nữa thôi chúng ta tới được Biên Châu.” Trương Lương nhìn đàn cá heo dẫn đường trước quân hạm, cười nói:“ Biên Châu? Chúng ta đã tới Đại Minh rồi sao?”“ Có thể nói như thế, cháu sắp được gặp một vị công tước Đại Minh rồi.”“ Lão sư, người nói Đại Minh không có quý tộc mà.” Tiểu Địch Tạp Nhĩ luôn nhớ rất rõ những câu chuyện nó được nghe về Đại Minh:Trương Lương nhún vai:” Đó là ở bản địa, nơi đó là thế giời người người bình đẳng, khi nào hải ngoại phát triển ngang với bản địa, người dân sẽ tự động học theo bản địa lật nhào tất cả quý tộc.”Tiểu Địch Tạp Nhĩ ngước mắt nhìn lão sư cao lớn:” Con người có thể bình đẳng sao?”“ Đúng vậy, đó là lý tưởng của chúng ta, con người chỉ có phân công khác nhau, vị trí khác nhau, chứ không có khác biệt cao sang hay thấp hèn.”“ Vậy gặp vị công tước mà chắc chắn sẽ bị lật đổ kia, cháu phải đối xử thế nào?”Trương Lương vỗ vai nó:” Cháu là công dân bản địa Đại Minh, là học sinh thư viện Ngọc Sơn, gặp bất kỳ ai, dù địa vị thế nào, cháu vẫn là Tiểu Địch Tạp Nhĩ, một người có linh hồn ngang bằng.”.