Mỗi năm vào ngày 6 tháng 5, đội vệ sĩ Thụy Sĩ của Phạm Đế Cương sẽ cử hành nghi thức tuyên thệ trong viện thánh Đạt Mã Tác, đọc lời thề hơn thế kỳ qua chưa từng thay đổi, cầu xin thượng đế phù hộ để mình hoàn thành nhiệm vụ, trung thành với giáo hoàng dù phải hiến dâng cả sinh mệnh.
Đây là một việc rất trang nghiêm, không cho phép có bất kỳ một chút qua loa nào.
Năm xưa Tra Lý V tắm máu thành La Mã, người của đội cận vệ tòa thánh các nước khác đều tan tác, chỉ có người Thụy Sĩ là kiên cường chống đỡ đến cùng.
147 binh sĩ Thụy Sĩ vì bảo vệ giáo hoàng mà chảy tới giọt máu cuối cùng, từ đó nhiệm vụ bảo vệ giáo hoàng chủ yếu do đội vệ binh Thụy Sĩ đảm nhận cũng trở thành truyền thống.
Mà nguyên nhân họ chiến tử cũng làm người ta khó tiếp nhận.
Năm xưa những binh sĩ anh dũng đó thề chết bảo vệ giáo hoàng, nhưng giáo hoàng Giuliô II hèn nhát mà nhân từ vì kẻ địch là người cùng quê lệnh binh sĩ Thụy Sĩ không được giết địch.
Những binh sĩ đó vừa bảo vệ giáo hoàng, lại không được giết người, kết quả không ai còn sống.
Buổi sáng hôm đó giáo hoàng sẽ kiểm duyệt vệ binh xong, sau đó 12 giờ trưa sẽ xuất hiện ở cửa sổ tầng cao nhất đại giáo đường thành Bỉ Đắc, diễn thuyết với các giáo đồ.
Với Á Lịch Sơn Đại VII mà nói, đây là buổi diễn thuyết rất quan trọng, vì trải qua cuộc diễn thuyết này, ông sẽ chính thức thành chủ nhân của Phạm Đế Cương, chủ nhân Sử Đồ Cung, người chăn cừu số một của thượng đế.
Ông đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ cũng đã sẵn sàng.
Buổi sáng thức dậy, ngài Địch Tạp Nhĩ thấy toàn thân mệt mỏi, chỉ muốn ngủ, ông nghĩ rằng do hôm qua mình ngủ muộn quá, cuối cùng ông vẫn kiên trì ngồi dậy, vì ông muốn đi xem buổi diễn thuyết của giáo hoàng.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ lo lắng nhìn ông, khuyên nhủ:” Ông ngoại, để cháu đi thay ông cho, trông ông không được khỏe đâu.
”Ngài Địch Tạp Nhĩ lắc đầu, đây là sự kiện vô cùng trọng đại, không thể vắng mặt được: “ Ông phải đi mới được, ông muốn biết giáo hoàng trong lần phát biểu trọng đại này có nhắc tới bọn ta hay không? Cháu à, đây là điều rất quan trọng, cực kỳ quan trọng, thậm chí có thể nói là vấn đề tồn vong.
Nếu giáo hoàng có thể kết thúc những chính sách xấu trước kia, mở cửa cho tân học, vậy mùa xuân của tân học sẽ tới, sự kiện trọng đại như thế làm sao thiếu ông được.
”“ Nhưng sức khỏe của ông không đủ duy trì đến khi nghe hết giáo hoàng phát biểu, nếu như ông ngồi để nghe lại kiến rất nhiều người chỉ trích, như thế chẳng bằng để cháu đi nghe, sau đó về nói với ông từng chữ, cháu đảm bảo sẽ không bỏ sót chữ nào.
Nói xong Tiểu Địch Tạp Nhĩ đánh mắt cho Ngả Mễ Lệ, Ngả Mễ Lệ chạy tới bên ngài Địch Tạp Nhĩ, ôm lấy ông làm nũng: “ Ông ở nhà đi mà, cháu hứa, cháu hứa nhất định sẽ yên tĩnh xem sách, không quấy nhiễu ông nghỉ ngơi đâu.
”Ngài Địch Tạp Nhĩ rất chiều đứa cháu gái này, nên ông cũng dao động, chỉ là ngày hôm nay quá quan trọng, cháu của ông còn nhỏ chưa hiểu.
Các giáo sư khác tới định rũ ngài Địch Tạp Nhĩ đi cùng, thấy ông thực sự quá yếu ớt, đều khuyên ông ở nhà nghỉ ngơi.
Ngài Địch Tạp Nhĩ cố gắng mấy lần, phát hiện thân thể mình đúng là không đủ sức đứng thời gian dài, đành phải gật đầu đồng ý, ông bảo Ngả Mễ Lệ về thư phòng của mình lấy hai tờ thiếp mời, trịnh trọng đưa cho cháu mình:” Sau khi kết thúc giảng đạo, có một bữa tiệc lớn ở Sử Đồ Cung, cháu phải thay ông cảm tạ giáo hoàng, đồng thời nói rõ nguyên nhân ông không đi được.
Ở đây có hai thiếp mời, một mời đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Điều Đốn (Teuton) Địch Tư Ngã Phu, một giao cho đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn Y Viện Đạt Lạp - Tha Lôi Đại Công.
”“ Cháu phải nhớ, chuyện này rất quan trọng, vất kể thế nào cũng phải mời họ tới nhà một chuyến, ông có việc quan trọng cần thương lượng với hai vị đoàn trưởng.
”Tiểu Địch Tạp Nhĩ không khỏi nghĩ tới mẫu vũ khí mà ông ngoại vẽ trên giấy, ông ngoại nó đã hiểu ra khoa học mới không thể chỉ có nhà khoa học nữa, nếu không chẳng thể an toàn trong thời nhiễu loạn này.
Đồng thời cũng không thể dựa vào quốc gia nào, vì làm thế sẽ đắc tội với các quốc gia khác.
Hai kỵ sĩ đoàn này, một theo truyền thống cổ, một tin vào tân giáo, nhưng dù cái nào, sức ảnh hưởng của họ ở Châu Âu vẫn không thể xem thường.
Chính vì trên người họ đậm sắc thái tôn giáo, ngài Địch Tạp Nhĩ định dùng họ làm lực lượng vũ trang bảo vệ cho khoa học mới ở Châu Âu.
Từ đó thành lập một trường đại học mới hoàn toàn, giống như đại học Ngọc Sơn mà Thang Nhược Vọng kể, có hai kỵ sĩ đoàn bảo hộ, khoa học mới ở Thiên Chúa giáo hay Tân giáo đều có địa vị trọng yếu.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ dùng ánh mắt khó diễn tả thành lời nhìn ông ngoại uống thuốc an thần của mình ngủ thiếp đi, cho dù con đường ông ngoại lựa chọn khiến ông ắt thành kẻ địch của Đại Minh, nhưng không sao cả, vì sau ngày hôm nay mộng tưởng của ông sẽ tan biến.
Vì những người đó khó mà sống dưới sức mạnh của 13 khẩu pháo và 5000 cân thuốc nổ.
Mặt trời lên cao dần, ngài Địch Tạp Nhĩ đã ngủ say trong tiếng hát hạnh phúc của Ngả Mễ Lệ.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ ăn mặc chỉnh tề cùng các giáo sư tới Sử Đồ Cung.
Đến quảng trường Sử Đồ Cung thì nơi này đã đông nghịt người, khắp nơi là các kỵ sĩ canh gác, còn có lượng lớn cảnh sát thường phục đi loanh quanh.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào từng nhân vật khả nghi.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ vì không có tước vị, bị phân phối ở tận cùng phía đông, đó không phải chỗ tốt, có điều miễn cưỡng nhìn thấy giáo hoàng.
Nếu không nhờ giáo hoàng và các hồng y giáo chủ an bài vị trí cho đám người bọn họ thì họ chỉ có thể chen chúc cùng cư dân ở quảng trường.
Nhân vật quan trọng thì luôn tới khá muộn, các đại công tước của các công quốc chưa tới, các sứ tiết các nước ở La Mã bắt đầu đi vào.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ không thấy sứ tiết Đại Minh, vậy là họ không được mời.
Quan hệ giữa giáo đình và Đại Minh, Nhật Bản không tốt, vì 40 năm trước, giáo hoàng trước không cho giáo sĩ tới hai nơi này truyền giáo, vì họ không phải con dân của chúa.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ cố gắng kiềm chế không nhìn về khu rừng ở bên kia sông, cũng cố gắng không nhìn hai kiến trúc đá cách đó vài trăm mét, mặt nó đầy vẻ hiếu kỳ, không ngừng tò mò nhìn các nhân vật lớn xuất hiện.
Giáo sư Mạt Lý Tư được ngài Địch Tạp Nhĩ ủy thác chăm sóc cháu trai, không ngừng giới thiệu cho nó mở mang kiến thức:” Cháu xem kia chính là ngài đoàn trưởng Đạt Lạp Tha Lôi, dưới lá cờ bát giác màu trắng nền đỏ, còn ngài đoàn trưởng Ngõa Địch Tư ở dưới lá cờ có tấm khiên đên.
Đợi kết thúc buổi giảng đạo cháu đi mời hai người đó, nhưng phải nhờ một vị hồng y giáo chủ giới thiệu là tốt nhất, nếu không họ sẽ coi cháu chỉ là một nhân vật không đáng kể nào đó ! ”Mặt trời mỗi lúc một lên cao, cánh cửa lớn của Sử Đồ cung từ từ mở rộng, các truyền giáo sĩ mặc áo tu hành đủ màu được đám trẻ con dẫn đường, đi từ trong cung ra.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ giống mọi người nhìn về phía cửa sổ tầng thượng giáo đường, cánh cửa đã mở, đợi sau bài hát của ban nhạc trẻ con, giáo hoàng sẽ xuất hiện.
Giáo sư Mạt Lý Tư thấy đôi vai nhỏ của Tiểu Địch Tạp Nhĩ run khe khẽ, nắm lấy bàn tay trái đẫm mồ hôi của nó:” Con của ta, lúc này cháu cần yên tĩnh và trầm ổn, như thế mới có được chú ý ở bữa tiệc quý tộc.
”Tiểu Địch Tạp Nhĩ nói:” Cháu hận không thể lập tức đi gặp giáo hoàng, cám ơn người vì đã cứu ông ngoại cháu, cứu cả nhà cháu.
”Giáo sư Mạt Lý Tư cười: “ Sắp rồi, cháu sẽ nhanh chóng đạt được tâm nguyện thôi.
”!.