Phùng Anh muốn xử lý Tiền Đa Đa lâu rồi, chẳng qua là cái nguyện vọng này mãi chưa thực hiện được thôi, trước kia nàng có thể dễ dàng ném Tiền Đa Đa đi như ném gà con vậy.
Thế nhưng mỗi lần ném là một lần Tiền Đa Đa lại có được thắng lợi cùng đền bù còn lớn hơn từ chỗ trượng phu, thế nên Tiền Đa Đa chưa bao giờ ngại khiêu khích nàng, nàng càng xử lý Tiền Đa Đa thảm bao nhiêu, Tiền Đa Đa sẽ lấy lại bấy nhiêu bồi thường ở chỗ trượng phu, thậm chí còn lãi.
Lần này không thế nữa rồi, chính trượng phu giao con hồ mị tử đó cho nàng, còn bảo nàng thoải mái xử trí.
Quả nhiên, Vân Chiêu sau khi về tới hậu trạch, Tiền Đa Đa mặc trang phục võ sĩ bằng lụa nằm bẹp trên giường mềm, chẳng những mồ hôi như tắm mà tóc tai cũng tán loạn chùm lên mặt, trông rất thảm.
Vân Chiêu bế nàng lên, người nàng mềm oạt như không xương, toàn thân không còn tí sức nào.
Tiền Đa Đa vươn bàn tay run bần bật nắm lấy vai Vân Chiêu, nài nỉ:” Phu quân, thiếp thấy béo một chút rất đẹp.
”Vân Chiêu nhìn bộ võ phục bó sát người của nàng mà thở dài:” Nàng mặc thế này để đi khiêu khích Phùng Anh đấy à?”Tiền Đa Đa đắc ý:” Hi hi, cô ta không dám mặc giống thiếp, nếu cô ta dám, thiếp dám dùng đao chém chết, còn gán cho cô ta cái tội mất thuần phong mỹ tục.
”Đúng là không nói nổi mà, hơn 30 rồi, mẹ của hai đứa con rồi mà lúc nào cũng như tiểu cô nương, nhưng mà nàng ra như vậy là do y chiều vô lối mà ra, một phần là bệnh tâm lý.
Vân Chiêu đành bỏ qua:” Ta nhận được thư hỏa tốc, lần sau nàng đừng an bài Xuân Xuân, Hoa Hoa đi giúp nàng làm việc khác của nàng, nàng cũng biết, hai đứa nó chỉ làm việc tệ hơn thôi.
Trong thư ta đã viết rõ ràng, nhưng nàng phái hai đứa nó làm thêm việc khác, liền biến kế hoạch của ta giống như trò đùa.
”“ Nàng xem Hà Hoàn Thuần không nhanh chóng đi Nam Dương, ngược lại dẫn mấy chục vạn người tiến về phía tây rồi.
”Tiền Đa Đa cựa mình rời lòng Vân Chiêu, thấy mồ hôi của mình làm ướt nho sam của trượng phu, giúp y cởi áo:” Cũng chỉ có an bài hai đứa ngốc đó đi làm vài chuyện không nên làm, chàng mới không giận.
”Vừa nói vừa cởi trang phục, cứ thế tr@n truồng đi vào bồn tắm nha hoàn chuẩn bị trước.
Xem ra nàng ít nhiều bất mãn với Hạ Hoàn Thuần.
Từ khi Vân Hiển thành Diêu thân vương, tâm tình của nàng rất tệ, cứ nghĩ tới nhi tử phải đi tới tận chân trời quản lý đất phong, cả đời khó gặp lại, lòng nàng nhói đau.
Vân Chiêu dùng khăn lông lau sống lưng trắng muốt như ngọc của Tiền Đa Đa:” Sau này nói không chừng chúng ta cũng chuyển tới Diêu Châu sống.
”Tiền Đa Đa quay ngoắt lại:” Thật không?”” Thật.
” Vân Chiêu gật mạnh đầu, y không định làm hoàng đế tới già không làm nổi mới nhường ngôi, đợi đám nhi tử cứng cáp rồi, y truyền ngai vị lại cho chúng, ha ha ha, khi đó y làm cha hoàng đế, tiêu diêu gấp mấy lần làm hoàng đế:Cái gật đầu đó của Vân Chiêu liền được Tiền Đa Đa báo đáp vô cùng nồng nhiệt.
Tiền Đa Đa luôn muốn sinh thêm một đứa con nữa, nhưng mãi không thành công.
Vấn đề này Vân Chiêu cũng nghĩ rồi, Phùng Anh và Tiền Đa Đa là nữ nhân thành thục bình thường tới không thể bình thường hơn, nhưng từ sau khi có Vân Xước, trong nhà không có thêm đứa bé nào nữa.
Chuyện này không khoa học.
Vân Chiêu tắm xong nhìn mình trong gương, cảm thấy có chút xa lạ, nhìn rất lâu mới phát hiện dáng vẻ của mình đang ngày một giống trước kia.
Con cháu Vân thị đều có mặt vuông, nam nhân như Vân Kỳ, Vân Dương đều thế, đến cả nữ như Vân Xuân, Vân Hoa cũng không khác gì.
Chỉ có y là dần chuyển biến theo hướng thanh tú.
Vân Chương ít nhiều còn có đường nét của tộc nhân Vân thị, về phần Vân Hiển sớm đã siêu thoát rồi, tướng mạo càng giống cữu cữu Tiền Thiểu Thiểu.
“ Tâm do tướng là sinh ra.
” Vân Chiêu lẩm bẩm rời phòng tắm:Sáng sớm nhìn thấy Phùng Anh nhảy lên tường, sau đó nhìn thấy Tiền Đa Đa leo lên tường, hai người cùng nhảy xuống, chạy qua trước mặt y như gió, tới tường phía tây, Phùng Anh vẫn nhảy lên, Tiền Đa Đa đạp chân lên tường hai cái, tay bám lấy gờ tường.
Thấy nàng cố mãi không được, Vân Chiêu đi tới nâng m ông làng lên tường, sau đó bị Phùng Anh phẫn nộ kéo xuống tường.
Đây là cách duy trì sức khỏe của Phùng Anh, vượt chướng ngại vật.
Theo như nàng nói, nếu một ngày vượt qua trăm bức tường thì ăn uống phủ phê chẳng sao, còn nói có thể biến vòng eo như cái thùng của Tiền Đa Đa khôi phục như trước.
Chính vì thế mà Tiền Đa Đa cắn răng kiên trì, nếu không nàng giở trò khóc lóc ăn vạ ra rồi.
Quan trọng hơn nữa, xưa nay Tiền Đa Đa tự nhận mình gánh vác trọng trách đề cao thể diện hoàng gia, nếu không xinh đẹp nữa, còn nói một mình mình bằng ba nghìn hậu cung cũng chẳng ai tin.
Tiền Đa Đa là đồ lười, khơi lên được quyết tâm rèn luyện sức khỏe không dễ, Vân Chiêu thấy thế này rất tốt.
Sen trong ao đã tàn, trên mặt nước chỉ còn vài đài sen nhô lên, một con chuồn chuồn cực lớn như cái trực thăng bay qua mặt nước, cuối cùng đáp trên đài sen, hai cái cánh gần như trong suốt hạ xuống, không biết đang làm gì.
Ao đầy lá sen héo vàng, lá nát lắm rồi, nòng nọc đã thành ếch, không còn hứng trí ngồi trên lá sen kêu nữa.
Thi thoảng lại có vài con cá chép gấm tham ăn dùng đầu húc lá.
Vân Chiêu đứng bên ao sen, đàn cá chép nhanh chóng tụ lại, nhất tề há mồm trồi lên mặt nước, đông nhung nhúc, Vân Chiêu thả ít thức ăn cho cá xuống, mặt nước thoắt cái sôi trào, có những con đem thân thể dài tới hai thước chắn con cá khác, tranh đoạt chút thức ăn ít tới đáng thương.
Thức ăn hết rồi, đàn cá yên tĩnh lại, Vân Chiêu lại thả ít thức ăn xuống, ao cá lại sôi sục.
Phùng Anh, Tiền Đa Đa chạy qua trước mặt Vân Chiêu, Tiền Đa Đa còn thừa cơ lấy ấm trà của trượng phu uống một ngụm mới chạy tiếp.
Lần này leo tường, Tiền Đa Đa dừng lại đợi trượng phu tới giúp, nhưng Vân Chiêu đang xem cá tranh ăn, không để ý tới hành vi làm nũng của nàng, nàng đành chạy ngược lấy đà ! Không bao lâu sau trên bầu trời xuất hiện rất nhiều cò, một số lớn gan còn đậu trên cành hoa quế, đợi Vân Chiêu đi để đánh chén.
Vân Chiêu mãi không chịu đi, một số con không nhịn được nữa, vỗ cánh lao xuống muốn đoạt những con cá chép béo múp.
Viu, một mũi nỏ từ dưới mái hiên bay tới, hạ sát con cò nóng vội tại chỗ.
Thị vệ trẻ cầm nỏ hưng phấn chạy tới, xách con cò lên, định khoe công với Vân Chiêu, liền bị thị vệ già kéo đi, không nên quấy nhiễu lúc hoàng đế trầm tư, vì mỗi lúc như thế hoàng đế nguy hiểm hơn cả lúc cuồng bạo, thị vệ theo lâu năm đều biết ! Cá chép gấm là một đám tham ăn, bất kể Vân Chiêu ném bao nhiêu thức ăn xuống, bọn chúng đều tranh nhau cho bằng hết, như mãi mãi không no.
Vân Chiêu ngồi xuống, đưa tay vào ao, đám cá chép kia không biết tránh người, tiếp tục tụ bên bờ, có con tham ăn còn đớp cả ngón tay Vân Chiêu rồi nhà ra.
Vân Chiêu nhấc một con cá chép dài một thước lên, chẳng con nào cảm nhận được nguy hiểm mà bỏ trốn, con cá vừa được Vân Chiêu nâng lên liền có con cỏ bổ xuống tha đi, nhưng vì con cá quá béo, con cò dù cố gắng vỗ cánh, cuối cùng vẫn bị con cá kéo xuống đất.
Con có không chịu bỏ qua con mồi, mồm nó mở ra rất lớn, cổ họng bị con cá làm phồng lên, mà con cá cũng liều mạng quẫy đạp, cái đuôi màu hoàng kim đập liên hồi, muốn thoát khỏi kiếp nạn.
Vân Chiêu không ngừng nhấc cá lên, không ngừng có cò lao xuống.
Chẳng bao lâu bên bờ toàn là cò đang nuốt cá, Vân Chiêu thong thả đi qua, đàn cò bận ăn, chẳng để ý tới y, Vân Chiêu không bắt chúng, ngồi dưới mái hiên nhìn chúng ăn cá chép, sau đó lóng ngóng vỗ cánh, vất vả bay qua tường.
.
Không có ai cho ăn, cá chép tản đi, cò cũng bay mất, chỉ có Tiền Đa Đa vẫn còn nỗ lực nhấc chân muốn leo qua bức tường cao.
.