Phán quyết một người có tội hay không chỉ có thể là luật pháp được toàn dân thừa nhận.
Quyết định một người có phải là người tốt hay không chỉ có thể thông qua đạo đức đánh giá.
Nhìn một xã hội có tốt hay không phải xem quyền lợi của phe thiểu số có được đảm bảo.
Còn về phần xem chính quyền có tốt hay không, một phải xem hiệu suất phục vụ của nó, hai là xem tính công bằng của nó.
Hoàng triều Lam Điền còn chưa làm được mấy điểm trên.
Vân Chiêu thấy pháp luật hoàng triều còn sơ hở trăm bề, chính phủ hoàng triều cũ kỹ hủ bại, có điều y chỉ làm tới thế này được thôi, bảo vệ lợi ích tối thiểu của đại bộ phận.
Không để hoàng triều Lam Điền thành công cụ chèn ép số đông.
Chính sách hành chính hiện tại của hoàng triều bây giờ vô cùng thiếu thân thiện với đại tài chủ, nhưng lại có lợi với các phú hộ mới nổi lên, có điều đợi những người này sau khi thành siêu cấp phú háo, lập tức sẽ có rất nhiều gông cùm khóa vào cổ họ.
Người có năng lực càng lớn thì tính nguy hiểm càng cao, dã tâm càng cao, đó là điều chắc chắn.
Gặp phải loại người này, triều đình phải chia rẽ người khổng lồ như tiểu hoàng triều đó, chia càng nhỏ càng tốt, tốt nhất có thể chia đều tài phú tới giới tuyến an toàn.
Nếu không dù là động vật ăn chay khi thành người khổng lồ cũng sẽ ăn thịt.
Vân Chiêu ghét loại người như Lã Bất Vi, cũng ghét người vì nhiều tiền mà muốn nhiều quyền lực hơn.
Thương nhân nếu như không muốn từ bỏ triệt để tài phú tiến vào chính trường, vậy thì hắn không nên dính vào chính vụ, bất kỳ chính vụ nào cũng không được dính vào, hắn phải là một bách tính bình thường tiếp nhận trưởng quan quản hạt.
Bất kỳ triều đại nào cũng có thái độ như vậy với siêu cấp phú hào, thậm chí có thể nói, cổ kim trong ngoài đều vậy, từ Thạch Sùng thời cổ xưa, tới Thẩm Vạn Tam thời Minh, chỉ cần lộ ra chút hứng thú với quyền lực là hoàng đế vung đồ đao lên.
Vân Chiêu có chỗ dựa để làm thế.
Vì thương cổ Đại Minh cho dù giàu có tới mấy cũng phải ở lại Đại Minh, chuyện di chuyển tài sản đi nước khác gần như không thể xuất hiện ! Vì với giám sát bộ của hoàng triều mà nói, đó là cơ hội phát tài cực tốt.
Thay đổi kết cấu của triều đình thay đổi tất nhiên là phải thông qua đại hội đại biểu nhân dân, Vân Chiêu đánh tiếng trước cho đám Trương Quốc Trụ là tránh cho bọn họ không thích ứng.
May mà ngọn lửa nhiệt tình trong lòng họ chưa tắt, dễ dàng đưa ra thay đổi nhất định.
Thay đổi tốt nhất chính là Tiền Đa Đa.
Vân Chiêu yêu chết lão bà lúc thì ngu xuẩn, lúc lại điêu toa, bất chấp đại thể, lại còn không nói lý nổi này.
Khi biết trượng phu đang phiền não vì giá lương thực không ngừng sụt giảm, nàng liền chủ động triệu tập toàn bộ lực lượng có thể dùng, bắt đầu điên cuồng tiêu hao lương thực.
Ở Hồ Nam, Hồ Bắc, nhưng nữ nhân tự chải đầu biến thành đại thương cổ nổi danh, bất kể thêu thùa, dệt vài hay là nuôi trồng, họ đều có địa vị rất trọng yếu.
Cùng với mệnh lệnh của Tiền Đa Đa đưa xuống, những nữ nhân trước kia chẳng ai cần đó nhanh chóng hành động, chỉ trong một tháng đã hình thành quyết định, đem nơi chăn nuôi mở rộng lên gấp chục lần.
Tức thì khiến cho ngọc mễ, khoai lang, kê, khoai tây, các loại lương thực có thể làm thức ăn gia súc tăng trên ba thành.
Bọn họ làm thế vì Tiền Đa Đa đặt bọn họ một đơn hàng lạp xường cực lớn.
Tương tự các xưởng rượu trong thiên hạ được Tiền Đa Đa giật dây cũng bắt đầu thu gom lương thực, chuẩn bị nấu rượu.
Đương nhiên, thương nhân theo đuổi lợi nhuận, bọn họ sở dĩ chủ động kéo giá lương thực, nâng chi phí cho mình, nguyên nhân duy nhất là muốn thông qua Tiền Đa Đa ảnh hưởng tới hoàng đế bệ hạ, để cởi bỏ Điều lệ quản lý nấu rượu.
Trong điều lệ đó, xưởng rượu bị đặt giới hạn nấu rượu, đặt ra khi hoàng triều Lam Điền mới tiếp quản thiên hạ, đề phòng quá nhiều lương thực bị đem đi nấu rượu mà lập hạn chế.
Giờ thời thế thay đổi, thương nhân nấu rượu hi vọng phế bỏ điều lệ này.
Vì thế bọn họ nỗ lực rất lớn.
Đồng thời Tiền Đa Đa còn lệnh thương đội thuộc Vân thị, khi tiến hành mậu dịch với người thảo nguyên, cố gắng dùng lương thực kết toán.
Nàng làm thế đối với Vân thị mà nói ảnh hưởng rất lớn, nhưng phóng mắt toàn thiên hạ không ảnh hưởng quá nhiều, nhưng nàng đi đầu, thương nhân thiên hạ sẽ đi theo, cuối cùng cho hoàng đế bệ hạ một giá lương thực như ý.
Làm Vân Chiêu hài lòng nhất là, như thế giá lương thực tăng lên theo thị trường, chứ không phải là chính lệnh.
Cho nên tối hôm qua phu thê tràn trề hứng thú giao lưu với nhau, Vân Chiêu biểu hiện rất tốt.
Buổi sáng, Hàn Lăng Sơn và Tiền Thiểu Thiểu nối nhau tới thăm.
Vân Chiêu tiếp đãi hai vị khách quan trọng này trong phòng ấm, còn chưa kịp hàn huyên thì Trương Quốc Trụ và Từ Ngũ Tưởng cũng kéo tới.
Nhìn bốn tên này khinh bỉ lẫn nhau là Vân Chiêu biết chẳng làm được chuyện gì rồi.
Vốn cho rằng bốn người bọn họ sẽ thương lượng ra một cái trình tự đàm thoại trước sau, nhưng mà nhìn mấy người này chẳng ai chịu ai, Vân Chiêu dứt khoát dẫn bọn họ thay đổi y phục bình thường, đi dạo kinh thành.
Hiện giờ giữa giám sát bộ và quốc tướng phủ đã nổi lên tranh chấp, đây là điều Vân Chiêu muốn thấy, thế nên ay đương nhiên sẽ không ở giữa làm người tốt hòa giải.
Từ khi Giải Trại đại biểu cho pháp bộ, tách bạch rõ ràng với quốc tướng phủ, hai bên giao lưu chỉ còn thông qua bí thư giám.
Nay pháp bộ tự thành một hệ thống, thống lĩnh chín vạn sáu nghìn bảy trăm pháp quan, chỉ vùi đầu vào công tác thẩm phán, trong hoàng triều Lam Điền, tiêu diêu tới không thể tiêu diêu hơn.
Hàn Lăng Sơn và Tiền Thiểu Thiểu, hai đại lão của giám sát bộ thấy Giải Trại sống thư thái như thế cũng muốn thoát ly quốc tướng phủ, tự thành hệ thống.
Trước kia Giải Trại phát động làm Trương Quốc Trụ trở tay không kịp, còn tưởng Giải Trại làm thế thuần túy vì tính độc lập của luật pháp, đến khi Giải Trại cắt đứt toàn bộ liên hệ với quốc tướng phủ đã muộn, hai bên không còn quan hệ trên dưới nữa.
Chẳng ai muốn buông quyền lực trong tay, dù là Trương Quốc Trụ cũng vậy.
Dưới tình huống đó làm sao chịu cho giám sát bộ tách khỏi quốc tướng phủ.
Đây là cuộc tranh giàn quyền lực, cả Hàn Lăng Sơn và Trương Quốc Trụ đều không rút lui, bất kể giao tình sâu thế nào, lúc này họ là tử địch.
Yến Kinh cuối xuân rốt cuộc cũng có chút đáng xem, chủ yếu là cái tòa thành này trồng quá nhiều hòe, đây là lúc hoa hòe tỏa hương, cả tòa thành đều bị mùi thơm nhàn nhạt bao phủ.
Đường chính không đi được nữa rồi, nó bị Trương Quốc Trụ kiêm nhiệm tri phủ Thuận Thiên Phủ đào bới khắp nơi, may là vẫn còn con đường nhỏ thông tới các nơi cho người ta đi qua.
Tới mỗi một công trường, Vân Chiêu đều xem rất tỉ mỉ, từ hiện trường mà nói, quy hoạch của quan viên vẫn tính là hợp lý, công tượng, lao công làm việc vẫn tính là cần cù, chỉ là thuê quá nhiều người.
Trương Quốc Trụ thấy Vân Chiêu nhíu mày, lập tức nói:” Tất cả là để tăng tiến độ công trình.
”Vân Chiêu chỉ lương thực chất đống trong những chiếc lán:” Lần này lấy lương thực ra làm tiền công à?”Từ Ngũ Tưởng cẩn thận đáp:” Bệ hạ, khi mùa đông tới Yến Kinh, thần lo lương thực tích trữ ở Yến Kinh không đủ, chuyên môn điều 50 vạn đảm mạch, thông qua Vận Hà điều tới 50 vạn đảm gạo.
Kết quả tướng quân Vân Dương không chịu cho Yến Kinh chuẩn bị lương thực, lấy ra lượng lớn quân lương mang theo quân, khiến lương thực tích trữ ở Yến Kinh quá nhiều, nhân lúc xây dựng mà mang ra dùng.
”Vân Chiêu cười quỷ dị:” Vân Dương nếu không bị trẫm áp chế, ngươi cho rằng binh bộ còn bị quốc tướng phủ khống chế sao? Trụ vững được là năng lực của các ngươi, còn không là biểu hiện các ngươi năng lực yếu kém.
”.