“ Nó là đứa bé rất thông minh đấy.”Trương Lương hiểu ngay hàm ý của Trương Lương, đối với học sinh thư viện Ngọc Sơn mà nói, thu thập anh tài thiên hạ là bản năng, là truyền thống, càng là câu chuyện đẹp.Năm xưa Vân Chiêu dùng 40 cân kê mua 500 đứa bé lập nên giang sơn Đại Minh như ngày nay chính là mở đầu cho truyền thống đó.Cho nên thấy trẻ con thông minh mà bỏ qua với học sinh Ngọc Sơn mà nói là phạm tội.Trương Lương hỏi thằng bé, thân thiết hơn nhiều:” Cháu tên là gì?”“ Bỉ Ai Nhĩ - Địch Tạp Nhĩ ạ.” (Pierre Descartes)“Địch Tạp Nhĩ?” Kiều Dũng và Trương Lương nhìn nhau, không thể tin nổi mình tuy tiện cứu một đứa bé giữa được nó lại mang họ Địch Tạp Nhĩ, có thể trùng họ nhưng lại ở cùng Ba Lệ, hắn thấy như trong cõi u minh có sự sắp đặt, cẩn thận nói: “ Tên của cháu giống tên một nhà toán học.”Địch Tạp Nhĩ xụt xịt:” Ông ấy là ông ngoại cháu.”Ông ngoại? Ông trời ơi, chẳng lẽ đúng thế sao, Kiều Dũng vội vàng hỏi:” Ngươi nói, mẹ ngươi là con gái của ngài Lặc Nội - Địch Tạp Nhĩ (René Descartes)? Theo ta biết ngài Địch Tạp Nhĩ không kết hôn mà.”Địch Tạp Nhĩ hoang mang:” Cháu không biết.”Kiều Dũng, Trương Lương nhìn nhau, bọn họ không cho rằng thằng bé này nói linh tinh, trong này nhất định có vấn đề.Lúc mới tới Ba Lê, Kiều Dũng rất muốn mời nhà số học trứ lanh Địch Tạp Nhĩ tới Đại Minh, đáng tiếc, ngài Địch Tạp Nhĩ không muốn rời nước Pháp tới phương đông xa xôi.Một là sức khỏe ông không tốt, hai là Đại Minh thực sự quá xa, ông không nghĩ mình sống được tới Đại Minh.Quả nhiên mùa đông năm nay, ngài Địch Tạp Nhĩ đổ bệnh, rất nặng ...Thế này không bỏ qua được rồi, Kiều Dũng quyết đoán nói với Trương Lương:” Ta đi gặp Khổng Đại thân vương, ngươi và Cam Sủng tới nhà đứa bé xem sao.”Lúc này tổng đốc Mã Lúc Giáp Hàn Tú Phân và hạm đội Nam Dương của Pháp đã đạt thành hiệp nghị mậu dịch viễn dương rồi, tổng đốc Bì Ai Nhĩ hoan nghênh hoàng triều Đại Minh tham gia khai phát khu vực Thái Mễ Nhĩ.Khổng Đại thân vương biết cả rồi, nên chuyến đi này chỉ là gặp mặt theo thông lệ xã giao mà thôi, Kiều Dũng thấy không quan trọng bằng việc đi tìm mẹ thằng bé này.Chỉ tiếc ngài Địch Tạp Nhĩ hiện bệnh liệt giường, khó qua nổi mùa đông này.Ngài Địch Tạp Nhĩ chết nhưng học vấn của ông ta không chết, ông ta có lượng lớn bản thảo, những thứ đó trong mắt Kiều Dũng là vô giá.Tùy tiện tới cầu học vấn khả năng bị từ chối rất cao, nếu như đứa bé này thực sự là hậu duệ của ngài Địch Tạp Nhĩ, vậy thì quá tốt, thông qua tư nhân có thể đạt được mục đích kế thừa bản thảo của ông.Hai chiếc xe ngựa, một bị Kiều Dũng mang đi, một Trương Lương đưa đứa bé về nhà.Giờ là 3 giờ chiều.Trên con đường trải đá toàn là rác, còn có vải rách, giày màu vứt đi, vải rách, lông vũ gãy, cặn thải dầu đèn, rác từ quán ăn công cộng.Rất nhiều thị dân đi lại trên phố, người bán hàng lăn thùng hoa quả và thùng rượu qua đường, chủ quán đứng ở cửa tán gẫu chào mời khách.
Mọi người đều đàm luận về tội phạm bị treo cổ hôm nay, tranh luận xem kẻ nào chết mất mặt nhất.Có bốn cảnh sát cưỡi ngựa tới giao lưu đơn giản với Trương Lương vài câu rồi đi theo xe ngựa, bọn họ đều phối kiếm đâm, khoác áo choàng đỏ.Nằm bên bờ tây sông Seine có một kiến trúc nửa Ca Đặc (Gothic) nửa La Mã, nhà không có cửa, cửa tò vò là lối đi duy nhất, có thể xuyên qua ít không khí và ánh sáng, loại nhà tầng hầm cổ xưa này do đục tường dày mà ra.Vì ở gần quảng trường đông đúc nhất, huyên náo nhất Ba Lê nên căn nhà ổ chuột trở nên vắng vẻ lạnh lẽo.“ Căn nhà này nổi tiếng Ba Lê.” Tiểu Địch Tạp Nhĩ có vẻ rất quen thuộc nơi này, giới thiệu:” Năm xưa chủ nhân của tháp La Lãng là La Lãng Đức phu nhân vì tưởng niệm trượng phu chết trong Thập Tử Chinh, đục vách tường nhà mình thành căn nhà nhỏ này, giam mình trong đó vĩnh viễn không ra.
Đem cả phủ dâng cho thượng đế và người nghèo.
Quý phụ đau thương đó chuẩn bị sẵn phần mộ đợi chết, đợi mười năm, tất cả dựa vào lòng tốt người qua đường đưa bánh mỳ và nước qua ô cửa sổ đó để sống.
Bà ấy bố thí người khác, cũng nhận sự bố thì của người ta.”Giọng trẻ con của Tiểu Địch Tạp Nhĩ rất dễ nghe, nội dung câu chuyện lọt vào tai Trương Lương và Cam Sủng thành hàm nghĩa khác, thậm chí dựng hết lông tóc.Bọn họ tuyệt đối không tin La Lãng Đức phu nhân làm như thế, dù đầu óc có vẫn đề cũng không làm như thế, chắc chắn có người khác quyết định thay bà ta.“ Sau khi La Lãng Đức phu nhân qua đời, căn nhà này thày nơi ở các tu nữ, đôi khi quả phụ không nhà để về cũng ở đó, nấp sau ô cửa nhỏ kia đợi bố thí.
Mẹ cháu và Ngả Mễ Lệ ở trong đó, chẳng bao giờ ăn no.”“ Cha cháu đâu?” Trương Lương hỏi:Thằng bé đáp rất vô tư:” Mẹ cháu là gái bán hoa, từ rất lâu đã vậy rồi.”Trương Lương hự một tiếng, thiếu chút nữa phun máu.“ Giờ bà đã quy y rồi, thành giáo đồ thành kính, các tu nữ dùng nước thánh giúp bà ấy rửa thân thể, rửa linh hồn, cho nên giờ bà ấy là một người tu hành.”Trong lúc nói chuyện thì xe ngựa đã tới cái cửa đen xì xì kia, Tiểu Địch Tạp Nhĩ ngẩng đầu lên, hết sức lễ phép:” Ngài có thể cho cháu một cái bánh không, hôm nay cháu không được bố thí cũng không trộm được bánh mỳ, Ngả Mễ Lệ sĩ không có cái ăn.”Trương Lương đưa một kỵ cảnh một đồn livre, không lâu sau mang về ba cái rổ bánh, không chỉ thế còn có bơ thịt muối.Tiểu Địch Tạp Nhĩ nhìn số thức ăn phong phú, hai mắt sáng lên, nó cúi người xuống:” Cám ơn ngài, vô cùng cám ơn ngài.”Nói rồi đặt nửa cái rổ bên cửa sổ, để mùi bánh nóng truyền vào trong, gọi lớn:” Mẹ, con mang thức ăn về đây, mẹ ăn đi.”Từ trong cửa sổ thò ra mấy bàn tay nữ nhân gầy quắt bẩn thỉu, tay họ vừa vươn tới cái giỏ, Tiểu Địch Tạp Nhĩ thu rổ về, hô lớn:” Mẹ, con gặp được người tốt.”“ Mày là ma quỷ.” Giọng nữ chói tai từ cửa sổ truyền ra:Tiểu Địch Tạp Nhĩ không bận tâm mẹ nói cái gì, ngược lại làm dấu thánh trước ngực:” Thượng đế phù hộ, mẹ, con còn sống, con có thể thơm Ngả Mễ Lệ không?”“ Mày là thứ ma quỷ, phải bị treo cổ.”“ Mẹ, hôm nay con thiếu chút nữa bị treo cổ, nhưng được mấy quý ngài khảng khái cứu sống.”“ Ha ha ha, mày đi làm nô lệ cho người ta rồi phải không, mày là thứ ma quỷ đáng chết.” Nữ nhân kia một mực gọi con mình là ma quỷ:Tiểu Địch Tạp Nhĩ khóc, nghẹn ngào nói:” Cầu xin mẹ, đưa Ngả Mễ Lệ cho con, con cho mẹ rất nhiều thức ăn, mẹ có thể thờ phụng thượng đế thời gian dài.”“ Cút đi, thứ ma quỷ, từ khi mày rời bỏ nơi này thì mày đã là ma quỷ.”Trương Lương không nhịn nổi nửa, rống vào ô cửa sổ:” Tiểu Địch Tạp Nhĩ sẽ không thành nô lệ, không thành đồ chơi của người khác, sau này nó sẽ đi học, sẽ học đại học, sẽ thành nhà số học vĩ đạt nhất, giống ông ngoại nó.”“ Ha ha ha ....” Trong phòng đen truyền ra tiếng cười thê lương cực kỳ: “ Các ngươi biết gì chứ, có biết ta là con gái ngài Địch Tạp Nhĩ không, ngay bản thân ông ấy còn chả tin, các ngươi vẫn muốn tiếp nhận thứ ma quỷ đó à?”Trương Lương cũng lớn tiếng nói: “ Tiểu Địch Tạp Nhĩ là vàng lẫn trong bùn, dù bao nhiêu bùn đất che đi, vẫn không thể che được bản chất của vàng.
Phu nhân, nể mặt Thượng Đế, giao Tiểu Ngả Mễ Lệ cho Tiểu Địch Tạp Nhĩ đi, như thế chúng có thể khôi phục bản chất của vàng.”“ Mày là thứ dị giáo đồ, mày phải bị hỏa thiêu.” Mẹ Địch Tạp Nhĩ càng rú hét kinh người:Trương Lương biết, không cách nào nói chuyện được nữa, nữ nhân đó đã điên rồi.…..Mình thích mấy chương này lắm, vì mình có thể đổi 2 phong cách dịch, một bên dịch kiểu truyện Tây, một dịch kiểu TQ..