Minh Thiên Hạ

Chương 1017: 1017: Tướng Quân Giải Giáp





Hoàng đế không muốn đại táng long trọng, vậy thì quan viên cũng chỉ có thể chôn cất giống người bình thường mà thôi, chuyện này mang một ý nghĩa không hề tầm thường.Phế trừ chế độ cũ.Đó là điều mỗi người đọc sách nhận ra rồi, hoàng đế muốn thừa lúc tuần du Yến Kinh để thanh trừ sạch sẽ tàn dư của chế độ cũ.Long ỷ ở Kim Loạn Điện chỉ cần 1 đồng bạc là có thể ngồi lên, nếu chịu bỏ 10 đồng còn có hoạn quan đóng giả bách quan ở dưới nghe tuyên bố đại sự quốc chính.Nếu bỏ ra 100 đồng bạc sẽ được hoạn quan cung nữ tung hô "vạn tuế".Ở Tử Cấm Thành đang xảy ra sự kiện nghiêm trọng, đó là đem hoàng gia xưa dẫm xuống bùn.Cùng lúc ấy Vân Chiêu hạ lệnh hành quyết.Toàn bộ Đại Minh có sáu nghìn bốn trăm hai mươi bảy tử tù, cùng một ngày bị giải lên đài hành hình ngoài chợ, quan chấp hành đọc ý chỉ hoàng đế xong, giờ ngọ ba khắc toàn bộ rụng đầu.Uy vọng cá nhân của hoàng đế Vân Chiêu lên tới cực điểm.Lần này tới Hàn Lăng Sơn cũng không tán đồng với Vân Chiêu nữa:” Bệ hạ, sỉ nhục Tử Cấm Thành cũng là sỉ nhục bệ hạ, thứ hoàng đế từng dùng qua chỉ có thể do hoàng đế dùng.”Vân Chiêu hỏi lại:” Ý ngươi là ghế trẫm ngồi thì người khác không được ngồi?”Hàn Lăng Sơn dõng dạc nói:” Nên như vậy ạ.”Trương Quốc Trụ giơ cao tay vái một cái hô to:” Thần tán thành.”Trương Tú liền cất giọng âm u:” Khởi bẩm bệ hạ, cái ghế của người ở đại thư phòng, Hàn bộ đã sáu lần ngồi lên, quá đáng nhất có lần uống rượu còn đặt hai chân lên bàn, hành vi đại nghịch bất đạo vô cùng.”“ Kéo ra chém đi.


“ Vân Chiêu nói xong chẳng thèm nhìn Hàn Lăng Sơn mặt tái mét, quay sang liếc Trương Quốc Trụ, ý hỏi tên này có hành vi đại nghịch nào không:Trương Tú giọng đều đều: “ Tháng tư năm Tân Hoa thứ nhất, bệ hạ và quốc tướng thương lượng quốc sự đến sáng, nhân lúc bệ hạ xem bản đồ, quốc tướng quá mệt đã ngủ trên ghế của bệ hạ nửa canh giờ.”“ Tháng tám năm Tân Hoa thứ ba, nghe nói Hàn Tú Phân tướng quân đại thắng Mã Lục Giáp, quốc tướng, Tiền bộ trưởng, Hàn bộ trưởng uống rượu ca hát, do uống say còn trèo cả lên bàn của bệ hạ nhảy nhót, dẫm hỏng cả bàn.”Vân Chiêu nói với Trương Quốc Trụ sững sờ tới đờ người: “ Có gì để nói không, không thì lôi ra chém.”Trương Quốc Trụ, Hàn Lăng Sơn xoay người chạy ngay, không muốn ở thêm nơi này một khắc.Hai người vừa ra ngoài thì gặp Tiền Thiểu Thiểu, tưởng hắn cũng định tới can gián giống mình, vội gọi: “ Đừng vào, bị chém đầu đấy.”Tiền Thiểu Thiểu nói: “ Vậy đợi ta nói xong hẵng chém chứ.”Trương Quốc Trụ lắc đầu: “ Chẳng còn gì để nói nữa, bệ hạ quyết tâm thay đổi phong tục rồi.”Tiền Thiểu Thiểu giơ cao văn thư: “ Quốc vương nước Anh bị treo cổ rồi, ta phải báo cho bệ hạ.”“ Treo cổ rồi à? “ Vân Chiêu ở trong nghe được đi ra: “ Các ngươi xem đi, thời gian tới sẽ có thêm hoàng đế bị bách tính treo cổ, chặt đầu, đào vong, lưu đầy ...!Đây là thời đại lấy giế t chết hoàng đế làm vinh.”Trương Quốc Trụ thất kinh: “ Chỗ chúng ta sẽ không như thế.”“ Con người nhiều khi thân bất do kỷ, cho nên nghe trẫm đi, thừa lúc trẫm còn trẻ, còn dám thay đổi, ngàn vạn lần đừng trì hoãn, chẳng may dũng khí trẫm biến mất là phiền.


“ Vân Chiêu nói xong chẳng để ý tới đám thần tử vẫn đang ngơ ngac, đi vào trong phòng:Văn thư Tiền Thiểu Thiểu mang tới rất toàn diện, miêu tả hoàn chỉnh cuộc đấu tranh giữa quốc vương nước Anh Charles I và Cromwell, kết thúc Charles I thua, bị đem chém đầu, tội danh là phản bội quốc gia, phản bội nhân dân.Cái chết của Charles I chẳng ảnh hưởng gì tới Đại Minh, cùng lắm khiến đám Trương Quốc Trụ phải suy nghĩ kỹ hơn về lời nói của Vân Chiêu.Vân Chiêu tới Yến Kinh, Lý Định Quốc ngày đêm không nghỉ dẫn vệ đội từ Liêu Đông chạy về cận kiến hoàng đế, đại quân giao cho Trương Quốc Phượng thống lĩnh, đi cùng còn có Kim Hổ.Lý Định Quốc rất hài lòng với cái đầu trọc lóc của mình, Kim Hổ cũng rất hài lòng với bộ dạng dã nhân râu rậm của bản thân, Vân Chiêu gặp họ thì chẳng tìm ra nổi chút bóng dáng nào của ngày xưa nữa.Lý Hồng Cơ, Đã Nhĩ Cổn đi về phía bắc, nhiệm vụ của Lý Định Quốc là thanh trừ những kẻ chiếm cứ Liêu Đông không chịu đi.Những kẻ này quyết tâm không nhận sự thống trị của bất kỳ ai, dù họ từng là người Đại Minh, nhưng thà trốn trong rừng núi chứ không hàng phục.Thái độ của Lý Định Quốc với những người này rất đơn giản ...!Thanh trừ.“ Bệ hạ, bọn chúng đã biến thành dã nhân ăn lông ở lỗ rồi.”“ Tăng cường lực độ phong tỏa, không cho bất kỳ thứ gì liên quan tới văn minh rơi vào tay chúng, chỉ mười năm nữa thôi, chúng hoặc tiêu vong một cách tự nhiên, hoặc sẽ thành dã thú.”“ Mạt tướng tuân lệnh.”“ Có nghĩ tới giải giáp không?” Vân Chiêu không mào đầu gì hết, đám người này sống thành khỉ rồi, vòng vo thêm phiền:Lý Định Quốc trầm mặc:” Đây là con đường sống bệ hạ để cho mạt tướng sao?”“ Trẫm không giết công thần, trừ khi phạm tội đủ chặt đầu.”“ Giải giáp quy điền rồi thì mạt tướng có thể làm gì?”Vân Chiêu giơ hai ngón tay:” Hai lựa chọn, một là vào trường quân sự Phượng Hoàng Sơn làm phó hiệu trưởng, hai là vào bộ tổng tham mưu làm phó tham mưu trưởng.”Lý Định Quốc nghe hoàng đế nói thế, vốn sa sút dần dần có sức sống:” Vậy thì không phải nhắm vào mạt tướng à?”Vân Chiêu cầm cốc trà lên:” Là do đại thế như vậy, dù là vị trí bộ trưởng của Vân Dương sau này cũng do quan văn đảm nhận, quan chức tối cao trong quân đội là tham mưu trưởng bộ tổng tham mưu, trực tiếp cầm quân không thể quá trung tướng, tức là hạ tướng quân, thống lĩnh hai vạn.”Lý Định Quốc thở dài:” Vậy mạt tướng là quan quân cao cấp đầu tiên giải giáp?”“ Không phải, là Vân Phúc cùng với Cao Kiệt mới là những người đầu tiên, ngươi là người thứ ba.”“ Bệ hạ đề phòng chuyện bất trắc sao?”Vân Chiêu không nhịn được cười: “ Ngươi vẫn không thay đổi được cái nhìn cũ.

Quân đội là do trẫm kiến lập lên từng chút, từng chút một, toàn bộ quan quân là do trẫm bồi dưỡng, lương thưởng do trẫm cấp, gia quyến binh sĩ chiến tử do trẫm nuôi, chỉ cần trẫm còn sống, các ngươi có kẻ nào đủ tư cách mang quân đội của trẫm đi làm loạn chứ?”Lý Định Quốc á khẩu mất một lúc:” Đúng là không được.”Vân Chiêu giục:” Mau chọn đi, đừng rề rà nữa.”“ Mạt tướng về hẳn luôn không được à?”“ Không được, người khác nói trẫm bạc đãi công thần, mang tiếng lắm.”Lý Định Quốc nghiến răng trèo trẹo, hắn biết mà, từ cái ngày đầu gặp Vân Chiêu là hắn biết kết cục không tốt đẹp gì, một khi lên thuyền tặc rồi thì xuống đâu dễ:” Vậy Cao Kiệt lựa chọn thế nào?”“ Vào trường quân sự Ngọc Sơn làm phó hiệu trưởng.”“ Ai làm hiệu trưởng?”Vân Chiêu chỉ mặt mình:” Trẫm là hiệu trưởng, toàn Đại Minh có ba trường quân sự, đều do trẫm làm hiệu trưởng.”“ Vậy bệ hạ an bài Quốc Phượng ra sao?”“ Quốc Phượng vào bộ tham mưu vài năm, còn có khả năng thăng tiến.”Lý Định Quốc hiểu ra:” Bệ hạ tin Quốc Phượng hơn mạt tướng sao?”Vân Chiêu cười lạnh:” Trẫm giao cho ngươi nắm 10 vạn đại quân ở biên cương xa xôi hơn 5 năm rồi, ngươi hai lần tự ý hành động không xin ý kiến triều đình, vậy mà cái đầu còn trên cổ, thế thì đừng nói chuyện tín nhiệm với trẫm.”Lý Định Quốc buông một tiếng thở dài, đứng dậy thi hành quân lễ rồi rời đi, ra tới sân nhìn thấy Vân Chiêu đứng ở cửa tiễn chân, ưỡn ngực ngẩng đầu sải bước rời đi.Trương Tú tay cầm ấn tín Lý Định Quốc trả về, nói:” Bệ hạ, đã lấy ấn tín rồi.”Vân Chiêu gật đầu, lập tức Trương Tú lấy một cái búa, ở ngay trước mặt Vân Chiêu đập nát ấn tín dùng ngọc Lam Điền khắc thành đó, khi ấn tín biến thành bột, hắn lấy chổi quét vào hoa viên, trộn lẫn với đất..