Minh Thiên Hạ

Chương 1016: 1016: Lần Mở Lòng Cuối Cùng 2





Trương Quốc Trụ thong thả thổi miếng thịt bốc hơi nghi ngút cho vào miệng: “ Bệ hạ không cần nhìn Sơn Đông, Hà Nam nghèo khó mà hoài nghi công tích của mình, một cái Đại Minh đổ nát được bệ hạ chăm lo cho không cần phải lo cơm ăn cái mặc đã là tốt lắm rồi.

Nghĩ lại Đại Minh chúng ta từ đại loạn tới đại trị đâu được vài năm, cứ tiếp tục trên con đường này, thịnh thế sẽ tới.

”Hàn Lăng Sơn nói thêm: “ Người viết sử sách một nét bút tả ngàn năm, một năm, mười năm dưới ngòi bút bọn họ chỉ vài chữ, nhưng những năm tháng đó chính chúng ta trải qua từng chút một.

Chuyện thiên hạ đặt lên bàn bệ hạ bình đạm nhạt nhẽo như nước, khiến bệ hạ có cảm giác anh hùng không đất dụng võ, nhưng thế mới là chính trị tốt nhất, chứ phàm là triều chính đặc sắc như vở kịch, sử sách viết tràng giang đại hải, chắc chắn là lúc vương triều đi vào mạt lộ rồi.

”Trương Quốc Trụ phụ họa: “ Chính thế, thần chỉ mong sau này sử sách viết về mình càng ít càng tốt, chỉ cần ghi, người này làm tể tướng thái bình nhiều năm, vậy là thần hài lòng.

”Triệu Quốc Tú không nói gì cả, ở bên chuyên tâm hầu hạ Vân Chiêu, hôm nay đóng vai thê tử ôn nhu.

Vân Chiêu nghe vậy vững lòng hơn hẳn, rời Quan Trung phồn hoa, dọc đường đa phần nhìn thấy nhà tranh vách đất, thôn xóm lác đác, thành trì vắng vẻ, khiến y không khỏi hoài nghi tấu chương mình đọc được có phải là do quan viên phía dưới giả vờ thái bình dâng lên không: “ Vậy các ngươi thấy chuyện quần thần tấu lên, muốn trẫm sớm xây hoàng lăng thế nào?”Trương Quốc Trụ nói: “ Nên đưa lên nghị sự rồi, dù sao tất cả hoàng đế đều bắt xây hoàng lăng sau khi đăng cơ, chúng ta còn là hơi chậm.

”Hàn Lăng Sơn phụ họa: “ Đúng thế, bệ hạ nên xây càng sớm càng tốt, hoàng lăng thường xây trên 20 năm.

”Vân Chiêu xua tay: “ Trẫm nghe một vị tiên sinh nói, người muốn khắc tên lên bia đá thành bất hủ, có khi cái tên biến mất nhanh hơn thi thể thối rữa.

Cho nên trẫm không cần lăng tẩm, kiếm một nơi sơn thanh thủy tú chôn đi là được, làm đẹp một chút, cái loại ai vào cũng được ấy, trừ không cho đại tiểu tiện ra, muốn tới lăng mộ trẫm nướng thịt, tản bộ, tâm tình, tụ hội đều được.


”“ Vật bồi táng không cần, rửa ráy trẫm sạch sẽ đem chôn là được, để toàn thiên hạ biết trong mộ của trẫm không có gì hết, những kẻ thích trộm mộ không cần phí công.

”Hàn Lăng Sơn vỗ tay: “ Chôn thần luôn bên cạnh, khi đó sang chơi cũng tiện ! ”“ Xéo!”Bốn người trên cái thuyền nhỏ, trò chuyện nhìn như đều phát từ nội tâm, nhưng nói toàn lời vô nghĩa.

Con người trưởng thành rồi, muốn nói vài câu thật lòng rất khó khăn, huống hồ muốn tìm lời chân thật từ người làm chính trị, cho nên ngay từ đầu Vân Chiêu đã tìm nhầm người.

Thân là hoàng đế, định sẵn là người cô độc, mọi nghi ngờ, mọi khó khăn đều phải tự mình gánh vác, không ai chia sẻ được.

Cho nên Vân Chiêu không nói chuyện gan ruột nữa, bắt đầu cùng ba vị trọng thần bàn quốc sự.

Đây là lần cuối cùng Vân Chiêu mở lòng.

Vận Hà rốt cuộc cũng đưa Vân Chiêu tới Yến Kinh, khi đăng tháp xuất hiện trong tầm mắt thì cũng tới được điểm cuối của Vận Hà, Thông Châu.

Đại quân của Vân Dương đã đi trước một bước tiếp quản thành phòng, quan viên Hà Bắc được Từ Ngũ Tưởng suất lĩnh đứng trên bến tàu nghênh tiếp đại giá của hoàng đế, không chỉ họ, tất cả người Yến Kinh tới được là tới.

Nhất là hương thân bản địa Yến Kinh càng đầy nhiệt tình, vô số ông già râu trắng, tay cầm vạn dân thư, hi vọng hoàng đế ở lại Yến Kinh lâu dài, hoàng đế mãi không chịu tới ở, người dân Yến Kinh xưa nay luôn tự hào là người kinh kỳ rất tổn thương.

Vân Chiêu không xuống xe tiếp xúc với bách tính như nơi khác mà, xa giá thẳng tiếng một đường, đội ngũ đi tới đâu là bách tính theo tới đó, Yến Kinh đã lâu lắm rồi không có dịp huyên náo như vậy, xa xa tiếng pháo nổ, bách tính bên đường người quỳ bái người dâng hương, thậm chí có cả cô nương rải hoa tươi.

Vân Chiêu không mấy để ý đến cái đó, vì nghe báo lại, năm xưa Lý Hồng Cơ tới, bọn họ cũng nghênh đón tương tự.


Xa giá đi thẳng một mạch, vì có một nơi Vân Chiêu nóng lòng muốn thấy.

Tử Cấm Thành.

Vân Chiêu đứng trước cổng Tử Cấm Thành nhìn vào trong, rốt cuộc không vào, mà tới hành cung Từ Ngũ Tưởng an bài.

Rất nhiều người hết sức thất vọng, thậm chí có người lớn tiếng gào khóc, bọn họ có một dự cảm không lành.

Cho dù người tòa thành này đã cố gắng hết sức khôi phục cung điện huy hoàng này, đồng thời tìm kiếm những thứ vốn thuộc về Tử Cấm Thành bị lưu lạc bên ngoài khi chiến loạn.

Cho dù tòa thành này được bọn họ xây dựng lại còn đẹp đẽ hơn thời Sùng Trinh, vậy mà hoàng đế vẫn không vào ở.

Chẳng lẽ vì muốn trừng phạt họ năm xưa đã đón Lý Hồng Cơ hay sao.

Vân Chiêu nghĩ khác, trong mắt y tòa hoàng thành này là điểm sáng không thể thiếu trong kho tàng kiến trúc nghệ thuật Đại Minh, nó còn nguyên vẹn, vậy là y hài lòng rồi.

Nhưng trong đó từng là nơi ở một đám người hoang đường nhất, vô sỉ nhất, u ám nhất, đê tiện nhất.

.


So với đám người đó, Vân Chiêu thấy mình sạch sẽ chán, người sạch sẽ thì không nên nhảy vào hố phân.

Trong tòa thành này cũng có vô số trạch viện xa hoa của vương công đại thần, Vân Chiêu cũng không vào, y tới hành cung xây dựng mới ở bên sông Kim Thủy, tuy nhỏ nhưng tinh xảo ấm áp.

Mùa đông ở Yến Kinh ảm đạm buồn tẻ.

Có điều từ khi hoàng đế tới, tòa thành này liền trở nên sôi động tấp nập, vì tới Yến Kinh không chỉ có sáu vạn người Vân Chiêu mang theo, còn có rất nhiều thương cổ không bỏ lỡ thời cơ theo sau.

Có đám người này, Yến Kinh vừa mới khôi phục sinh cơ trở nên đầy sức sống.

Một tin tức chấn động đã phát ra từ hành cung hoàng đế, Từ Cấm Thành từ nay không phải là hoàng cung nữa, là mọi người có thể vào Tử Cấm Thành du lãm một phen.

Từ thời khác Vân Chiêu đi qua mà không vào, nhiều quan viên hiểu, Tử Cấm Thành đã kết thúc sứ mạng rồi, nó trở thành một cái viện bảo tàng, xét địa vị mà nói, chỉ kém viện bảo tàng Ngọc Sơn.

Chỉ khác viện bảo tàng Ngọc Sơn vật phẩm vô cùng phong phú nhưng không thu đồng nào, vào Tử Cấm Thành phải nộp 100 đồng.

Dù giá cao như vậy, người vào Tử Cấm Thành vẫn liên miên không dứt.

Dù sao bỏ ra 100 đồng là được ngồi trên long ỷ của hoàng đế, nhìn trộm nơi phi tử hoàng đế sống, còn có thể nếm thử món ăn do ngự trù làm, trà do cung nữ, thái giám thực sự pha, chẳng qua là giá không ít.

Cả Tử Cấm Thành có hơn 2000 thái giám cung nữ không nhà để về, những người này quốc triều không thể không quản, nếu không kết cục của họ vô cùng thê thảm.

Để họ tiếp tục nghề phục vụ mà họ quen thuộc là lối đi tốt nhất.


Khác trước kia là bọn họ được lĩnh bổng lộc, Vân Chiêu vì nâng cao thân phận của họ mà gọi thế, tuy chỉ là cách gọi nhưng khiến hoạn quan cung nữ cảm tạ ân đức vô cùng rồi.

Trước kia hầu hạ quý nhân lúc nào cũng lo nơm nớp, quý nhân không vui sẽ lấy họ ra trút giận, có khi vì lỗi nhỏ mà bị đánh chết tươi, đem tới hóa nhân tràng để thiêu, về phần tiền lương à? Đó là thứ trong truyền thuyết.

Giờ khác rồi, chỉ cần hầu hạ một du khách ngồi trên ngai vàng là có được ban thưởng đủ khoái hoạt một hồi, hầu hạ cô nương nào đó mơ tưởng thân phận phi tần đi tới hậu cung một chuyến, dỗ cho họ vui là có thêm tiền thưởng.

Cuộc sống của bọn họ rất khoái hoạt.

Chỉ có một mình Vân Chiêu bị sĩ thân toàn Đại Minh lên án, ngoài hành cung của y tụ tập một đám đông than khóc, xin hoàng đế rút lại ý chỉ, khôi phục uy nghiêm của hoàng thành.

Nhưng toàn bộ tấu chương phản đối mở cửa Tử Cấm Thành bị y đem đốt hết.

Vân Chiêu cho rằng, thân là hoàng đế, nếu được bách tính thừa nhận, dù ngồi trong chuồng heo làm việc vẫn là hoàng đế chí cao vô thượng, nếu không được bách tính thừa nhận, dù ở trong hoàng thành cũng giống Sùng Trinh, vừa khóc vừa cười uống rượu độc chờ chết.

Nghiêm trọng hơn cả không ở trong hoàng cung, Vân Chiêu còn không cho xây lăng mộ.

Y cảnh cáo toàn bộ quan viên, nếu còn dám nói chuyện vào ở trong hoàng thành, y sẽ thiêu hoàng thành, đợi mình chết rồi, thi thể cũng đem hỏa thiêu, rải lên quốc thổ Đại Minh.

Hai câu này phát ra, toàn thiên hạ yên tĩnh.

.