Minh Thần - Mặc Hắc Hoa

Chương 6




Những loại vai diễn mà y từng diễn xuất trước kia, nếu gom góp lại có lẽ cũng đủ hai tờ giấy A4, Cố Hoài Dương đối với điểm này rất hài lòng, chính là những nhân vật mà y sắm vai thực chất cũng chẳng có gì hay ho. Y diễn rất nhiều, tỉ như một tiểu nhị nghèo nàn trong tửu điếm, một thi thể tử chiến trên sa trường trong phim cổ trang, một viên cảnh sát đuổi theo kẻ cướp trong phim Dân quốc, một tên ăn xin thiếu ăn thiếu uống trong thời hiện đại, còn có một cây thụ tinh trong phim thần thoại, vừa bắt đầu liền bị một tiểu yêu tinh ngược chết… Những vai y đã từng diễn qua đều chỉ là những vai phụ nhỏ nhoi không đáng chú ý.

Cái loại vai phụ này, máy quay sẽ chẳng bao giờ dừng lại trên người ngươi quá ba giây, trong danh sách diễn viên tuyệt đối không có tên ngươi, vì thế dù đã tham gia nhiều phim truyền hình cùng điện ảnh, y vẫn là kẻ không ai biết đến. Cố Hoài Dương năm nay hai mươi bốn tuổi, mấy năm trước ra đời làm diễn viên không có lấy một người đại diện, công ty cũng không, là loại người quanh quẩn nay đây mai đó, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà đánh liều.

Y biết cứ tiếp tục diễn vai phụ mãi cũng không phải biện pháp, huống chi thu nhập không ổn định, ngay cả chi phí sinh hoạt thường ngày cũng không bảo đảm được, y đã từng nghèo đến mức đến tiền mua sữa rửa mặt cũng không có (thật ra thì cũng mua được một ít nhưng quá đắt); vội vã ăn cơm rồi quay phim, bị xương cá đâm cũng không dám nói, lúc ấy chính là đem bản thân y dọa đến gần chết, lại không có tiền đi bệnh viện, sau đó chỉ biết mua giấm uống không ngừng, thuận lợi đem xương cá nuốt xuống, nghèo đến độ không dám ra khỏi cửa, suốt ngày ở trong nhà lên mạng tìm kiếm công việc.

Y thực sự rất thích diễn xuất, nhưng không có biện pháp nuôi sống bản thân đành phải tìm một công việc khác có thể chi trả cho phí sinh hoạt mỗi ngày, lâu lâu gặp được vai thích hợp liền nhận, không phải vì ước mơ nữa mà chỉ đơn giản là lo cho ba bữa ăn hàng ngày.

Do đó, Cố Hoài Dương dần dần chuyển công tác về sau hậu trường, tuy có chút khổ cực, nhưng ít nhất có thể đảm bảo mỗi tháng vẫn có tiền thu nhập, sẽ không đẩy y đến tình cảnh nghèo đến mức phải chết. Y hoài nghi bản thân có phải hay không xui xẻo, từ trước đến nay đi tìm việc đạo diễn đều nói y không có chuyên nghiệp, khiến cho cuộc sống của y thực vất vả.

Mà đạo diễn hôm nay lại nói không phát cho y tiền lương lại còn bảo y cút, y cực khổ làm suốt một tháng, bất kể thế nào cũng phải có được một chút đỉnh, cho nên liền mặt dày tranh thủ lấy lại thứ thuộc về y, nhớ đến phần tiền Trình Triệt kết toán đưa cho y, Cố Hoài Dương móc ra kiểm tra, không nhiều, chừng này tiền chỉ đủ cho y trả tiền thuê nhà cùng phí điện nước của tháng, buộc y phải nhanh chóng sớm tìm được một công việc khác.

Đột nhiên lại nghỉ việc, lúc này muốn trong thời gian ngắn tìm được công việc thích hợp thật sự không dễ, trong Thành Điện Ảnh cũng không có tổ kịch nào mới đến, vậy nên vai phụ hiển nhiên cũng sẽ không có, Cố Hoài Dương lên mạng, đem lý lịch gửi cho mấy nhà điện ảnh cùng công ty truyền hình, cầu nguyện sớm tìm được một công việc mới.

Nhiếp Minh Viễn ngồi ở ghế da màu đen, nhìn văn kiện trợ lý đưa cho hắn, bên trong là danh sách những việc trước cần sắp xếp của tổ kịch “Ngâm Mộ Giang”, trợ lý nói cho hắn biết còn thiếu một gã nhân viên hậu trường, hắn liền gọi điện thoại cho bộ phận quản lý nhân viên, yêu cầu mau chóng an bài thêm một người.

Bộ phận quản lý nhận viên nhận được lệnh cũng không có trực tiếp đem tin tức truyền lên web tuyển dụng, bên đó đầu tiên liền liên hệ với trưởng nhân viên hậu trường, Trình Triệt, nhờ cậu ta giới thiệu cho tổ kịch một người, Trình Triệt rất nhanh hướng bên đó nêu ra đề cử.

Cố Hoài Dương ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Trình Triệt, vốn y cho rằng Trình Triệt nói giúp y tìm công việc chỉ là lời khách sáo, không nghĩ tới gặp được công việc thích hợp liền đề cử y lên, để cho y đến một tổ kịch nào đó làm nhân viên.

Khi Cố Hoài Dương lần nữa trở lại Thành Điện Ảnh, đi tới địa chỉ Trình Triệt đã cho, không ngờ lại là tổ kịch mà hôm qua y đã đến. Khi y xuyên qua dòng người tiến về phía sau hậu trường, đến trung tâm liền nhìn thấy nhân viên trang phục Karl ngồi bên trong, biết rằng đây là tổ kịch “Ngâm Mộ Giang”, nhất thời người như bị sét đánh trúng.

“Ngâm Mộ Giang” là bộ phim do công ty truyền hình Canh Giờ đầu tư sản xuất, Canh Giờ là một công ty giải trí Châu Á, nghệ sĩ dưới quyền nhiều không kể xiết, có Quý Mộ Ảnh, Thịnh Diễn Đình, Lý Mật Nhi, Lam Thư Tiệp, Triệu Hào, Lưu Diệc Quân, Tống Tân Dĩnh, Tưởng Di Cát, Đường Uyển, Alva cùng một dàn người mẫu, bọn họ có một cụm rạp riêng hoạt động độc lập, biên kịch, đạo diễn đều có đủ, thị trường phát triển vô cùng lớn, luôn là trung tâm chú ý của truyền thông.

Đứng đầu công ty là ông chủ, Nhiếp Minh Viễn, cái gọi là giới giải trí, có thể nói là một thời đại hoàng kim do người này gây dựng lên, chủ yếu đầu tư vào hạng mục điện ảnh, phim truyền hình, quản lý nghệ sĩ, phát hành âm nhạc, đĩa nhạc, mọi lĩnh vực trong giải trí đều có nhiều thành tích đáng kiêu ngạo.

Trở thành nhân viên của tổ kịch này so với các tổ kịch các xung quanh càng đáng giá hơn, nhưng Trình Triệt lại đem cơ hội này giao cho y, Cố Hoài Dương cảm giác khó có thể tin, càng khó tin hơn là ngày hôm qua gặp được nam nhân tên gọi Nhiếp Minh Viễn!

Cho rằng chỉ là vô tình trùng hợp, nhưng ngày hôm qua Nhiếp Minh Viễn từ tổ kịch “Ngâm Mộ Giang” bước ra, ắt hẳn cùng tổ kịch này có quan hệ không nhỏ, lại không ngờ là ông chủ là Canh Giờ, càng nghĩ càng thấy khiếp sợ, cả người Cố Hoài Dương giống như tượng đá, cứng đơ người ở một chỗ.