Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 8: Đại hội võ lâm




Quần sơn(dãy núi) xanh biếc nguy nga đồ sộ, cờ trên đài luyện tập võ nghệ bay phất phới, các nhóm quan viên sĩ tộc cao ngạo ngồi ở hai bên khán đài, vô số anh hùng võ lâm cùng dân chúng tụ tập khiến đường đi đến đài luyện võ nghệ chật cứng, nước cũng không lọt qua được.

Tiên Quan vốn là nơi phong cảnh như họa rơi xuống nhạn phong*, nay bị trưng dụng làm sân bãi của đại hội võ lâm, lại là một chuyện tốt.

*Họa rơi xuống nhạn phong: ý chỉ cảnh đẹp hiếm thấy.

Bởi vì trước đây chưa gặp sự kiện lớn quá mức như vậy, khiến cho ta đêm qua phấn khởi cực độ khó ngủ.

Kết quả là hôm nay liền dậy muộn .

Khi đuổi tới nơi, không ngờ đã bắt đầu điểm danh.

“Kiến Khang Như Ý môn, Tiết Phàm Duẫn!” Từ xa ta đã nghe thấy có người xướng tên.

Lại thấy một cái thân ảnh trong không trung xoay ba vòng, ổn định nhẹ nhàng rơi xuống lễ đài, hướng về phía dưới ôm quyền.

“Tiết chưởng môn thật oai hùng!” Dưới đài , một đám nhân sĩ võ lâm đồng thanh tung hô, giống như đã sớm tập luyện tốt .

Tiết chưởng môn ước chừng trên dưới ba mươi lăm tuổi, thân thể cường tráng, khí phách uy vũ. Công phu của hắn thực sự không thể khinh thường.

Đông Nam Yên Chi giáo – Trầm giáo chủ, chưởng môn Giao Châu trúc ẩn phái cũng lên sân khấu, nhưng âm thanh ủng hộ lại thưa thớt.

“Lương Châu Vô Cực Môn, Ôn Hựu.” Một thân ảnh nhanh nhẹn lưu loát bay người lên trên đài.

Ôn Hựu hôm nay cột tóc bằng bạch khăn, một thân võ phục màu đen, quả thật mang dáng vẻ của một thiếu niên anh tuấn.

Đợi hắn thân hình ổn định, đài trên đài dưới bùng nổ một trận kinh diễm ngợi ca, pha lẫn tiếng thét chói tai không thể kiềm chế của nữ tử .

“Kinh Châu Chiến gia, Chiến Thanh Hoằng!”

Đã đến lượt ta.

Đám người tựa hồ trở nên an tĩnh không náo động cũng không có kích động .

Ta vừa đi đến đoàn người bên ngoài đã men theo, căn bản là lách không được đi.

Người xướng danh tựa hồ có chút không kiên nhẫn, lặp lại một lần nữa: “Chiến gia, người nhà Chiến gia chưa đến sao?”

Xa xa, ta thấy Ôn Hựu hướng về bên này nhìn.

Trên mặt hắn nhất định mang theo vẻ tươi cười chế giễu.

“Tiểu Lam, giúp ta!”

Đạp lên tay nắm của Tiểu Lam , ta đột ngột từ dưới đất phi lên, sau một trận kinh hô, liên tiếp đạp lên đỉnh đầu mấy người, rồi hạ xuống đài luyện tập võ nghệ .

Tuy rằng những người trước tư thế đều rất đẹp, nhưng ta hết sức thể hiện — so với bọn họ bay đều cao hơn.

Khiến cho đám người bên dưới một trận lặng im.

Trong khoảng khắc, bộc phát ra tiếng kêu gọi nhiệt liệt: “Chiến Thanh Hoằng! Chiến Thanh Hoằng!”

Đám người sôi nổi bàn luận, ta mơ hồ nghe thấy mấy chữ: “Noãn tâm châu”, “Sông Tần Hoài”.

Ta vô cùng kích động.

Thanh danh ta quả nhiên uy chấn, hôm nay cho dù có thua, cũng có thể lí trực khí tráng* cùng cha báo cáo kết quả công tác — người nhất định sẽ không truy cứu việc ba mươi hai con Tuyết Ngọc tôm cùng năm con cá Thiên Sơn hồng phúc ban nữa đi.

* Lí trực khí tráng: Lí luận vững chắc, tác phong hiên ngang.

Một công đôi việc, ta dương dương tự đắc!

Trên đài bỗng nhiên có người đứng lên, hô to tên của ta.

Quay đầu lại, thấy Cao tiểu thư đang mang vẻ mặt đầy kích động.

Ta đối với nàng ấn tượng không tệ, hơn thế nữa nàng lại rất có khả năng là thẩm thẩm của ta.

Ta hướng nàng cúi người hỏi thăm, sắc mặt nàng ửng đỏ, nhận ra ánh mắt mọi người thèm thuồng nhìn mình nên ngồi xuống.

Ta thoáng nhìn thấy Hạ Hầu thúc thúc ôm đao ngồi phía sau võ đài khẽ nhíu mày.

Trên võ đài lại tiếp tục đi lên đại đệ tử hoặc chưởng môn của hai môn phái. Bên dưới dân chúng cùng nhân sĩ võ lâm ánh mắt xoi mói chỉ có thưa thớt mấy tiếng ủng hộ. Trên mặt hai người kia cực khó coi.

Lại truyền đến một tiếng hô:

“Lâm gia, Lâm Phóng Lâm Văn Tuyền công tử.”

Lâm gia là minh chủ Võ Lâm kì trước, Lâm Phóng tuy rằng võ nghệ không tốt, nhưng theo quy củ cũng phải tham gia tranh đoạt vị trí Võ Lâm minh chủ, coi như làm nền.

Ta nhìn Lâm Phóng nhiều ngày không gặp, theo cầu thang, chậm rãi bước lên.

Vẫn là trường bào màu trắng tay áo rộng rãi, thắt lưng vàng óng, khuôn mặt xinh đẹp so với lần trước càng thêm trắng, tựa hồ còn thoa chút phấn, như cánh hoa vậy trắng mịn tinh tế.

Tất cả mọi người đều lấy thân thủ sắc bén hết tung người lại phi thân lên võ đài, chỉ có hắn tay trói gà không chặt, không nhanh không chậm từng bước một đi tới. Tất cả mọi người đều mang theo binh khí gia bảo, chỉ có hắn, hai tay trống trơn để phía sau, vẻ mặt an tĩnh.

Ánh mắt hắn ôn hòa liếc nhìn mọi người trên đài, dưới đài, khẽ cười, mang theo chút ngượng ngùng cùng bất an.

Giống như hoa sen thuần khiết ở giữa trần thế ồn ào náo động, tự mình chậm rãi nở ra.

Dưới đài lại là một trận lặng im.

Đột nhiên, tiếng khen ngợi cùng tiếng mắng chửi đan lẫn, ầm ầm bùng nổ!

Khen ngợi là dân chúng cùng quan viên sĩ tộc; mắng chửi là mấy võ lâm nhân sĩ tùy tiện.

“Hắn thật đẹp ! Nhìn hắn một cái, ta chết cũng không tiếc!”

“Đường đường là con cháu Lâm gia, lại mang theo khí chất nữ nhi gầy yếu như thế, Lâm gia quả nhiên không thể cứu vãn!”

……

Ta lén lút liếc hắn một cái, lại thấy hắn không vì đài trên, sân khấu dưới ồn ào náo động mà mất bình tĩnh.

Không nghĩ đến ngốc nghếch, đơn thuần nhỏ yếu như hắn, lại có thể trấn áp được một màn nhốn nháo.

Đứa nhỏ này, chỉ là vật làm nền, thật đáng thương!

Hắn phát hiện thấy ánh mắt của ta, hướng ta cười cười.

Hắn hướng ta cười cười.

Ta bỗng nhiên cảm thấy trong lòng là lạ, nhưng rốt cuộc là lạ chỗ nào, lại không nói ra được.

“Yên lặng!” Nam tử trẻ tuổi xướng tên nhíu mày gào lên.

Nhưng nội lực rõ ràng không đủ thâm hậu, dưới đài rất lâu mới an tĩnh lại.

Một công tử trẻ tuổi cẩm y hoa phục hướng xuống phía khán đài chắp tay, cười nói: “Ta Cố Ngạn không có tài năng gì, nay vinh hạnh, thay mặt triều đình, giúp đỡ Văn Tuyền cử hành đại hội võ lâm lần này.”

Thì ra hắn chính là công tử Cố gia. Nghe danh không bằng gặp mặt, bộ dạng lại không dùng được, so với Ôn Hựu cùng Lâm Phóng kém rất xa, xem chừng cũng không có võ công.

Phía sau võ đài năm vị bình phán(trọng tài) đều đứng dậy hành lễ với hắn.

Cố Ngạn thay mặt triều đình nói rất nhiều, cùng với giới thiệu năm vị bình phán trên đài.

Ta có chút giật mình, có đến hai người là Thượng Thư triều đình, một người là Đô Đốc, còn lại hai người là nhân sĩ võ lâm: Hạ Hầu thúc thúc cùng phương trượng của Kê Minh Tự đức cao vọng trọng.

Tiết Phàm Duẫn, Lâm Phóng, Ôn Hựu mang vẻ mặt bình tĩnh, bốn vị võ lâm nhân sĩ còn lại cùng ta biểu tình ngơ ngác nhìn nhau.

Ta phát giác ra một chút thú vị, đại hội võ lâm lần này, dường như có chút đặc biệt.

Thế nhưng Hạ Hầu thúc thúc lại đồng ý tới làm người bình phán, hắn là đương kim võ lâm chính nghĩa được phong chữ vàng a: Ký lai chi, tắc an chi, thả đi một khán một.(Câu này ta dịch không thoát nghĩa được, đại khái là ca ngợi Hạ Hầu Dĩnh mang lại bình yên cho dân chúng. Mọi người thông cảm¯(©¿©) /¯)

Công tử Cố gia không có nội lực, nói nửa ngày, chúng ta tuy rằng nghe rõ nhưng dưới đài mọi người lại nghe không được, vẫn mê mang nhàm chán chờ đợi, thế là liền có nhân sĩ võ lâm ồn ào — “Cái gì đều nghe không được, còn gọi gì là đại hội võ lâm?”

Nhìn thấy Cố công tử vẻ mặt lúng túng, ta không khỏi vui mừng .

Lại là thiếu niên trẻ tuổi xướng tên lúc nãy đứng lên, mạnh mẽ chắp tay nói đỡ: “Công tử, giảng giải cho những người thô kệch phía dưới đài này, hãy để người thô kệch như thuộc hạ làm hộ.”

Cố công tử vừa lòng gật đầu ngồi xuống.

Ta có chút không hài lòng, “người thô kệch”?

“Người thô kệch” kia tiếp nhận từ trên tay của Cố công tử quyển tập triển khai, dường như dùng đến toàn thân công lực, thanh âm to lớn đọc: “Cuộc tỷ thí minh chủ Võ Lâm lần này, phân ra năm hạng mục: “Gia thế”, “Học thức”, “Trung nghĩa”, “Võ nghệ”, “Mưu lược”. Mỗi hạng đều phân ra: Nhất, nhị, tam, tứ thứ hạng. Người nào đứng đầu nhiều hạng mục nhất sẽ được chọn làm minh chủ Võ Lâm mới.

Ta cùng bốn vị võ lâm đồng nghiệp kia, trợn mắt há mồm lần nữa. Ba người còn lại vẻ mặt vẫn như cũ không sợ hãi.

Lần thứ hai ta cảm thấy hương vị không tầm thường .

Gần kề, nghe rõ giọng nói của “người thô kệch”, tất cả đều ồn ào một mảnh. Có người cao giọng kháng nghị: “Cũng không phải thi trạng nguyên cho triều đình, đây là việc của võ lâm, cái gì mà bình “Gia thế” với cả “Học thức”?

Những người ở xa tự nhiên nghe không được rõ ràng, có mấy người đồng thanh hô to: “Nghe không rõ! Nghe không rõ!”

“Người thô kệch” vẻ mặt cứng đờ.

Ta nhất thời lại vui mừng, dứt khoát sử dụng công lực, cao giọng nói: “ Vị đại hiệp kia vừa mới nói, cuộc tỷ thí lần này chia làm năm hạng……” Ta đem lời nói của hắn lặp lại một lần.

Nơi xa mọi người nghe được rõ ràng, đồng thanh nói: “Đa tạ Chiến nữ hiệp!”

Cũng có người hô: “Đổi một người nội lực thâm hậu tới đây truyền lời, các gia gia nghe không rõ ràng!”

“Người thô kệch” trên mặt rất là khó coi.

Ta dương dương tự đắc.

Lại nghe thấy một giọng nói lành lạnh: “Còn chưa bắt đầu tỷ thí, ngươi đã đắc tội Cố gia, ngươi xem ngươi tới đây để chơi sao?”

Ta nghiêng đầu, liền thấy Ôn Hựu vẻ mặt khinh bỉ nhìn ta.

Phẫn hận!

Lại thấy Hạ Hầu thúc thúc đứng lên, thật yên lặng nói: “Chư vị hảo hán, xin hãy nghe Hạ Hầu Dĩnh ta nói đôi lời.”

Cũng không thấy hắn nói nhưng thanh âm lại truyền khắp tất cả Lạc Hà phong, mơ hồ có tiếng vang chấn động dãy núi.

Bên dưới nháy mắt lặng ngắt như tờ.

“Trăm năm qua, Giang Đông võ lâm anh hùng xuất hiện lớp lớp, đến hôm nay, lại như trước năm bè bảy phái, dám hỏi các vị anh hùng, đây là vì sao?

Bây giờ cục diện chính trị rung chuyển, tây, bắc các quốc lòng lang dạ thú, ý đồ xâm chiếm, người trong giang hồ đến cả nữ nhân Đại Tấn ta đều khổ cực tập võ là vì đâu vậy? Làm minh chủ võ lâm không phải để thăng quan tiến tước, không phải chỉ lo cho thân mình, cũng không phải tranh đoạt địa bàn cùng địa vị, tại thời thế loạn lạc này, việc cốt yếu là giúp đỡ giang sơn đại Tấn, bảo vệ Giang Đông cùng ngàn vạn dân chúng! Ấy mới đích thực là Giang Đông hiệp khách, là anh hùng!”

“Hay!” Hạ Hầu đại hiệp lời nói thật trí lý!” dưới đài mọi người nghe đều nhiệt huyết sôi trào.

“Hiện nay thời thế loạn lạc, chẳng lẽ có võ nghệ cao cường, là có khả năng quản lý tất cả mọi việc trong giang hồ sao? Một trăm hai mươi năm trước, bắc hiệp Gia Cát Cẩn, độc lai độc vãng, võ nghệ ngạo thị thiên hạ quần hùng, giành được vị trí Võ Lâm minh chủ, sau lại bị mười bốn môn phái hợp lực chống lại giết ở trong nhà; Bốn mươi lăm năm trước, Lâm gia Võ Lâm minh chủ Lâm Đông Kiền, giành được chức Võ Lâm minh chủ, lại hữu dũng vô mưu, bị kẻ gian mê hoặc, ngộ sát trung thần, phạm sai lầm lớn, thiếu chút khiến Lâm gia diệt môn. Đương kim võ lâm, chỉ dựa vào võ nghệ, căn bản vô lực khống chế! Ta đã cùng Cố công tử và các vị đại nhân sau khi thương nghị, mới quyết định cho thêm ‘Gia thế’,‘Học thức’,‘Trung nghĩa’,‘Mưu lược’ bốn hạng. Chính là tuyển ra một người chân chính có dũng có mưu, anh hùng, nắm giữ võ lâm! Các vị, còn có dị nghị gì không?”

Đài dưới mọi người nhao nhao thảo luận, rồi cũng an tĩnh lại.

Cuối cùng, Hạ Hầu thúc thúc không nói nữa mà để cho đệ tử truyền lời,“Người thô kệch” trừng ta một cái, đi xuống võ đài. Cố công tử kia liếc nhìn ta, sắc mặt bình tĩnh.

Vòng đầu tiên, đánh giá “Gia thế”.