Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 47: Dạ yến




Hôm sau, lại ngoài ý muốn trời trong lành. Mây trắng mỏng treo trên bầu trời xanh nhạt, trên nóc nhà có chim hót líu lo.

Ta tỉnh lại vỗ vỗ cái đầu đau nhức, Tiểu Lam vừa lúc bưng nước ấm đẩy cửa vào, gió lạnh liền lọt vào trong phòng, ta không nhịn được co người rụt vào trong chăn. Tiểu Lam hai mắt cũng là lim dim, nhưng điều này lại không ngăn được nàng khí thế mười phần trừng ta một cái.

“Tiểu thư! Cô càng lúc càng không biết tiết chế!” Nàng chống nạnh ở một bên nhìn ta rửa mặt: “Ở thành Miện Châu cư nhiên vứt em ở lại, đêm qua lại uống rượu say mèm! Tiểu thư, coi như cô muốn báo thù, cũng nên mang Tiểu Lam theo nha! Tiểu thư có biết đoạn đường này mỗi đêm em đều lo lắng, một đường khóc lóc tới đây hay không?”

Ta ngẩng đầu, hai mắt nàng đúng là có chút sưng. Lau khô mặt, nói: “Nhưng không lưu lại, ta làm sao thành toàn được nhân duyên cho em?”

Quả nhiên, khuôn trắng nõn của Tiểu Lam nháy mắt đỏ ửng, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát: “Tiểu…tiểu thư, cô làm sao biết?”

Ta cười hắc hắc, vô thức mở miệng: “Ta dẫu sao cũng là người từng trải!”

Vừa nói ra khỏi miệng, trong lòng lại một trận khổ sở. Tiểu Lam chưa kịp phản ứng, liên tục ngượng ngùng: “Tiểu thư, em cũng rất đấu tranh……”

“Đúng là phải đấu tranh. Một người là thanh mai trúc mã, miệng cứng nhưng lòng mềm Lục sư đệ, một người chất phác si tâm, yên lặng yêu mến La Vũ. Nhưng em tốt xấu……”

“La Vũ?” Tiểu Lam khó hiểu nhìn ta: “La Vũ có liên quan gì? Em cùng Lục sư đệ đều coi hắn như đại ca!”

Ta yên lặng một chút.

Thì ra là thế. Như vậy cũng tốt, chưa từng yêu qua, mất đi, cũng sẽ không thương tâm.

Đáng thương La Vũ, nhưng cũng thật hâm mộ hắn.

Ta ha ha cười, nói: “Tiểu Lam, em cùng Lục sư đệ tiến triển đến đâu rồi ? Hôn môi chưa?”

Mặt Tiểu Lam bỗng nhiên đỏ bừng lên: “Em, em, em đi rót nước!” Rồi luống cuống bưng lên chậu rửa mặt, xô cửa chạy ra.

Nhìn thân ảnh ngại ngùng chạy đi của nàng, lại nghĩ lúc nào phải tìm thời gian nói chuyện với Lục sư đệ một chút, cần phải bảo hắn đối đãi với tỉ muội của ta thật tốt.

Một ngày này, cứ như thế trôi qua. Cùng những ngày khác cũng không khác biệt lắm.

Màn đêm buông xuống. Yến tiệc ở phủ công chúa không thể không đi. Ôn Hựu là Phó minh chủ, lại còn có công chúa. Để phu thê bọn hắn thay mặt triều đình khoản đãi chúng ta, về công về tư, đều thích hợp hơn hết.

Nhưng chuyện không thích hợp nhất, sư phụ, Lâm Phóng đều không nói một lời. Có lẽ bọn hắn cho rằng không cần nói. Ở trên đường đi, chỉ có Hoắc Dương nghênh ngang nói với ta:

“Này! Lát nữa nếu muốn đánh nhau, nhớ gọi ta!”

Ta lại cười không nổi.

Đèn đuốc hôm lẻn đến phủ công chúa, cùng hôm nay khác rất xa. Đêm khuya hôm đó, bốn phía một mảnh thê lương tối đen. Hôm nay lại không giống, có hơn mười tỳ nữ đứng tại cửa lớn đốt đèn lồng đợi. Trên cổng biển đen sơn vàng, tường xanh cửa son, phủ lầu rộng rãi. Trong nhà tiếng ồn ào của hạ nhân truyền ra, chỉ thấy sau tầng tầng cửa phủ, đèn đuốc xán lạn, mũ áo chớp động.

Lâm Phóng, sư phụ, ta, Hoắc Dương, La Vũ cùng hơn mười tướng sĩ theo quản gia, đi qua đình viện hành lang uốn khúc, đi tới cửa chính sảnh. Đám người Tam sư huynh vì không được triều đình chính thức ban thưởng nên không được mời trong hàng ngũ, ngược lại đám người La Vũ lại ở trong quân nên có thể theo đến.

Lâm Phóng hôm nay đội mũ quan đen, bên ngoài mặc áo choàng lụa xanh, thắt lưng đen có đính ngọc, phiêu dật bắt mắt. Vì lấy danh du kích tướng quân dự tiệc, ta mặc một bộ trang phục võ sĩ của nam bình thường, mái tóc dài búi lên, bọn hắn đều cảm thấy thỏa đáng.

Theo sau Lâm Phóng, sư phụ bước vào chính sảnh.

Phòng khách cực lớn, sáng ngời như ban ngày. Thị nữ ăn mặc tinh xảo đứng một vòng, người người dung mạo xinh đẹp. Tập trung nhìn kỹ, thì ra chính giữa đại sảnh có hai trụ bên trên khảm hai viên dạ minh châu rất lớn, tỏa sáng loá mắt.

Nhưng các nàng quần áo xinh đẹp, dạ minh châu sáng loáng, vẫn thua kém hai người ngồi thẳng ở giữa sảnh khiến người khác chú ý. Kỳ thật ta vẫn chưa nhìn thẳng, chỉ vội vàng thoáng nhìn, liền đem ánh mắt chuyển xuống nhìn mặt đất. Nhưng dù chỉ thoáng nhìn, lòng của ta lại không thể khống chế mà trầm xuống — ta chỉ thấy hai thân quần áo hoa lệ long trọng giống nhau, đó là bộ dạng mà ta chưa từng gặp qua; hai khuôn mặt đồng dạng xinh đẹp, nam anh tuấn khí khái, nữ đoan chính xinh đẹp; bọn họ dường như dìu đỡ nhau bước về hướng chúng ta – hai người họ đồng dạng mặt mày như họa, thân mật gần sát giống như một người, bọn họ là phu thê.

Hai người họ một người là thế gia danh môn, tiền đồ rộng mở; một người là đế cơ mỹ mạo, tôn quý vô cùng! Cho nên đứng chung một chỗ, ngay cả khí chất cũng đồng nhất như vậy!

Còn Chiến Thanh Hoằng, ngươi là cái gì?

“Bái kiến công chúa, phò mã!” Lâm Phóng cất cao giọng nói. Ta theo mọi người thi lễ.

“Miễn lễ.” Một giọng nữ dịu dàng vang lên.

“Văn Tuyền, sư phụ, các ngươi đâu cần khách khí.” Thanh âm quen thuộc đồng thời nói.

“Đúng thế. Các ngươi một người là sư phụ, một người là chủ thượng của Ôn lang, Hoa Diêu phải cúi chào các ngươi mới phải.” Trong giọng nói dịu dàng mang theo ý cười, ta nghe thấy Lâm Phóng cùng sư phụ đều cười .

“Đúng rồi, còn có tiểu sư muội của Ôn lang.” Thanh âm ấy đi tới trước mặt ta.

Ta chậm rãi ngẩng đầu, thấy khuân mặt của nàng.

Nàng rất xinh đẹp, xinh đẹp lại thật sự có khí chất. Mi cong, mắt đầy như sao.

Thướt tha mà đứng đắn, cười vô cùng thân thiết. Chỉ là trong tích tắc ta ngẩng đầu lên, nàng rõ ràng sững sờ một chút, nhưng mà chỉ trong phút chốc, nàng lại đạm đạm cười, xoay người sang chỗ khác: “Chư vị, mời vào chỗ.”

Ta nghĩ nàng biết ta. Tuy rằng nàng rõ ràng cười, nhưng ta có thể khẳng định, nàng biết ta.

Ngồi vào vị trí.

Lâm Phóng cùng sư phụ ngồi ở bàn đầu tiên bên tay trái, ta cùng Hoắc Dương ngồi ở bàn thứ hai. Đám người La Vũ cũng lần lượt ngồi ở phía sau chúng ta. Bên phải là mấy vị đại nhân có quyền lực ở kinh thành, cùng với mấy tên Tán Kỵ Thường Thị.

Rất nhanh chóng, cả khách và chủ đều hết sức hoan hỉ. Rượu đi qua ba tuần, Lâm Phóng cùng sư phụ lần lượt hướng các vị đại nhân đang ngồi bày tỏ tinh thần cùng ngưỡng mộ, công chúa thỉnh thoảng hỏi thăm một số việc trong quân ngũ, nàng giọng nói uyển chuyển dễ nghe, dưới sự dẫn dắt câu chuyện của nàng, yến tiệc thật sự vô cùng náo nhiệt.

Nàng hẳn là một hiền thê đi! Ôn Hựu cưới được nữ tử tốt như vậy, có lẽ cũng là chuyện đáng vui!

Ta hết sức chuyên chú ăn thức ăn. Từ khi bắt đầu, ta cùng Hoắc Dương đều chưa nói lời nào

Có thể cứ trầm mặc như vậy, cũng rất dễ bị để ý.

Cũng không biết bọn họ nói tới nơi nào, chợt nghe thấy giọng nói thanh thúy của công chúa: “Chiến tướng quân, Hoắc thiếu hiệp vì sao không nói chuyện, phải chăng bản cung chiêu đãi không chu đáo? Nhất định phải nói ra, các ngươi là khách quý, bản cung trăm triệu lần không thể làm ngơ! Nếu không Ôn lang nhất định sẽ trách ta!”

Ta ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn lại. Không biết có phải nội tâm ta quấy phá hay không, cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn ta, có chút khác thường.

Nghiêng đầu, chỉ thấy sư phụ nhìn chúng ta, gật đầu ra hiệu. Lâm Phóng lại nhìn thẳng phía trước, chưa từng liếc sang bên này.

Không thể thất lễ! Ta kéo ống tay áo Hoắc Dương vẫn đang ăn, nhìn hướng chủ tọa: “Là Thanh Hoằng thất lễ! Chỉ lo ăn, công chúa, phò mã ngàn vạn không cần chê cười!”

Mọi người cười vang. Trên vị trí chủ tọa công chúa đạm đạm thận trọng cười, người bên cạnh lại chưa nhìn qua, vẫn là gắt gao nhìn chòng chọc chiếc kỷ trà trước mặt.

Gắt gao nhìn chòng chọc, phảng phất như trên đó có trân bảo gì.

Hai mắt không khỏi ướt, nỗ lực mở mắt, hít sâu một hơi, đem đau đớn áp chế trong lòng.

Bên cạnh ta Hoắc Dương hừ nhẹ một tiếng, khiến cho trong lòng ta thêm bàng hoàng.

Lại không ngờ người khác không chịu bỏ qua cho. Giọng nói dịu dàng ấy lại vang lên:

“Chiến tướng quân tuổi trẻ mỹ mạo, chiến công hiển hách, không hổ là sư muội của Ôn lang.

Nói như vậy, bản cung cũng xem như tẩu tử (chị dâu) của Chiến tướng quân. Nữ anh hùng như thế không biết đã có hôn phối hay chưa?”

Trong phòng yên tĩnh một chút.

Có mấy vị quan viên vội phụ hoạ khen ngợi, nói công chúa quả nhiên hiền lương thục đức.

Ta chỉ phải cười cười: “Chưa.”

“Như thế rất tốt. Mấy vị đại nhân đang ngồi ở đây trong nhà đều có nhi tử tuổi trẻ tài tuấn chưa hôn phối; mấy vị Tán Kỵ Thường Thị đang ngồi cũng có đệ tử độc thân. Hôm nay bản cung liền muốn làm một bà mối.” Nàng cười nhìn hướng người bên cạnh: “Ôn lang đối với sư muội cũng là có chút lo lắng, hơn nữa lo lắng cho hôn sự của sư muội. Bây giờ bản cung thay Ôn lang làm chủ, vì Chiến tướng quân tìm một đoạn nhân duyên thật tốt.”

Lần này trong phòng vô cùng yên tĩnh .

Nàng muốn tìm cho ta một đoạn nhân duyên tốt?

Lại nghe thấy một thanh âm quen thuộc vang lên: “Thanh Hoằng tuy là tướng quân, cũng là người trong võ lâm. Hôn sự của nàng, tự nhiên phải do Chiến gia làm chủ. Chúng ta không cần nhúng tay.”

“Nga?” Giọng nói kéo dài một chút, lại cười nói: “Mấy vị thường hầu ở đây không có cơ hội rồi!”

“Công chúa nói đùa! Gia tộc chúng ta cho dù có dung túng, cũng không thể cưới một nữ tử bần hàn.” Một thanh âm xa lạ nói.

“Đúng nha!” Một người trẻ tuổi cao giọng nói: “Nhưng thật ra cũng xinh đẹp ……”

Hoắc Dương “ba” một cái, quăng đổ cái cốc, ta gắt gao bắt lấy tay áo hắn. Cố nén lửa giận, giương mắt nhìn lên.

Mấy tên thường hầu đối diện đều nhìn ta, có kẻ lộ vẻ khinh miệt, có kẻ nhìn chòng chọc ta không chớp mặt. Lại nghiêng đầu, công chúa vẫn đạm đạm đoan chính xinh đẹp cười như cũ. Mà Ôn Hựu – Hắn nhìn ta, đây là lần đầu tiên kể từ khi ta bước vào sảnh đường thấy hắn nhìn thẳng ta.

Mặt hắn cũng rất căng, ngồi thẳng ở chỗ ấy, hai mắt ẩn chứa phẫn nộ. Chỉ là ta có nhìn lầm hay không, hai mắt hắn nhìn ta, là thật sâu thật sâu đau lòng?

Là đau.

Ta biết, bởi vì ánh mắt ấy vô cùng quen thuộc. Mỗi ngày ta nhìn chính mình ở trong gương, cũng có ánh mắt như vậy. Không cam chịu, nhịn đau, lại không có biện pháp nào.

Cho nên, cau chặt mi là đau, mắt sâu tối là đau, miệng mím lại là đau, lưng cứng ngắc cũng là đau.

Nỗi niềm chôn dấu trong lòng ta lập tức bị biểu tình của hắn khơi dậy lên dễ như trở bàn tay.

“Thanh Hoằng tuy là bần hàn, nhưng so rất nhiều nữ tử sĩ tộc, đều xuất sắc hơn.” Hắn chậm rãi nói: “Ngay cả Hoàng Thượng nghe chuyện về Thanh Hoằng, đều phải khen nàng là đệ nhất nữ tướng của Đại Tấn ta!”

Sợi dây trong lòng ta như bị chặt đứt, ta chậm rãi đứng lên.

Ôn Hựu, ngươi nói sự thực sao?

Ngươi là nghĩ như vậy sao? Ta so với nhiều nữ tử sĩ tộc, còn xuất sắc hơn. Thế sao ngươi còn muốn công chúa? Coi như là thánh chỉ, giả chết, bỏ trốn, thậm chí để ta đi cưỡng ép hoàng đế thay đổi thánh ý, cái gì cũng có thể! Nhưng ngươi vì sao lại cứ buông tha như vậy? Hôm nay hai phu thê các ngươi, một kẻ mặt trắng, một người mặt đỏ nhục mạ ta?

Ta nhìn chòng chọc hắn, hắn lại không chút tránh né nhìn ta. Ta không chú ý thần sắc của người khác, thậm chí không nhìn bên cạnh hắn còn có công chúa.

Ta thấy hai mắt của hắn, rõ ràng con mắt sắc như lửa, lại đồng thời ám nặng sâu đau.

Lòng ta run lên. Thì ra chỉ trong gang tấc, lại thực là chân trời; chỉ là một năm, mà không phải cả đời.

“Công chúa, phò mã, kỳ thật vi thần cùng Thanh Hoằng……” Giọng nói trong trẻo như nước của Lâm Phóng bỗng nhiên vang lên, cắt qua một quãng giằng co lúng túng.

“Giờ lành đến!” Một giọng nói lanh lảnh chen vào, cắt ngang lời Lâm Phóng.

Công chúa nhanh chóng liếc nhìn ta, nàng cũng đứng lên: “Đã đến thời điểm tuyên đọc thánh chỉ. Lâm Phóng, Hạ Hầu Dĩnh, Chiến Thanh Hoằng, quỳ xuống! Tiếp chỉ!”

Ta cảm thấy đến khi đọc danh tự của ta, ngữ khí rõ ràng nặng thêm mấy phần. Ta thấy được trong mắt nàng, tràn đầy hận ý cùng tức giận.