Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 4: Yêu đạo




Vị công tử tuấn tú kia liên tiếp ba buổi sáng sớm đều đến Tôn Ký ăn mì.

Dưới loại tình huống này, nếu ta không động chút tay chân, thực là có lỗi với uy danh bốn mươi hai động, sáu mươi hai sơn trang.

Nhìn Lão Tôn không hề phát hiện ta hạ dược vào bát mì bưng cho công tử ấy, lại nhìn hắn không hề phát hiện bắt đầu ăn mì, ta không khỏi vui sướng trong lòng.

Cũng không phải dược gì ghê gớm. Do hai sư huynh tự tay điều chế mà ra, ăn vào một canh giờ sau phát tác, hai canh giờ ở trong người sẽ khiến tứ chi vô lực, không thể vận công mà thôi.

Ta ngây ngất hướng về Tiểu Lam lộ ra tia tươi cười, Tiểu Lam quái dị liếc nhìn ta, tiếp tục dùng khóe mắt lóe sáng nhìn lén vị công tử ấy.

Không cần ngắm, hắn sắp ở trong tay ta rồi!

Lão Tôn biểu tình bỗng nhiên có chút chán ghét, ta thuận theo tầm mắt của hắn nhìn qua, nhìn thấy hai vị đạo sĩ một già một trẻ tại quán mì ngồi xuống.

“Hai chén mì chay.” Lão đạo kia nói.

Ta nhìn qua, lão đạo đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cực kỳ lợi hại quét tới.

Thực hung dữ, ta đối với hắn làm mặt quỷ, không nhìn hắn nữa.

Lại nghe tiểu đạo kia hạ giọng đối với lão đạo nói: “Sư phụ, cô nương này bộ dạng thật là……”

Ta có chút tức giận, bất quá căn cứ vào kinh nghiệm ở hiệu cầm đồ lần trước, trên mặt ta không lộ ra nửa phần kinh ngạc.

Lại nghe lão đạo ấy nói: “Đã có hai nữ tử bị chết, ngươi hãy nghĩ biện pháp đi”

Ta sợ hãi cả kinh, bỗng nhiên nghĩ đến đại nương bánh bao mấy ngày trước đây nói cho cho ta có vụ án rắc rối chưa giải quyết được.

Mấy nữ tử nhà bình thường, lần lượt mất tích. Quan phủ truy xét nhiều ngày, cũng không có kết quả.

Ta lén lút nhìn thoáng qua công tử kia, hắn nhất định cũng nghe thấy. Nhưng sắc mặt như thường, tiếp tục ăn mì.

Hai vị đạo sĩ rất nhanh ăn xong mì, đứng dậy đi ra khỏi quán. Ta cảm nhận được ánh mắt nghênh ngang của bọn hắn khoảng khắc dừng lại trên người ta — cư nhiên dám có ý đồ với ta!

Công tử kia cũng ăn xong, cầm kiếm đứng dậy.

Ta một lòng muốn thừa dịp hắn mất đi công lực chờ cơ hội trêu đùa, chuyện của đạo sĩ kia liền ném qua một bên.

Ta đứng lên.

Chợt nghe được một giọng nam trầm thấp cực kỳ dễ nghe truyền vào trong tai: “Về chuyện Noãn tâm châu, ngày sau cùng ngươi tính tiếp.”

Tiểu Lam nội lực không đủ, vẫn chưa nghe thấy, có chút nghi ngờ nhìn sắc mặt của ta.

Bước chân dừng lại, ta trơ mắt nhìn hắn theo hai tên đạo sĩ đi xa, thoạt nghĩ sắc mặt chính mình hiện tại rất khó coi.

Không thể không thừa nhận, ta thậm chí có chút sợ hắn.

Dù hắn đã bị ta hạ dược!

Có chút nhụt chí đem Tiểu Lam đuổi đi, lòng ta không cam chịu đuổi theo ra mấy con phố, lại không thấy tung tích của hắn.

Linh cơ khẽ động, vòng vèo một hồi lại về Tôn Ký.

“Ngươi tìm hai người đạo sĩ kia? Họ là đạo sĩ ở tây giao hồi Tiên Quan.” Lão Tôn nhăn mi: “Nơi đó rất khó vào.”

———-

Trước kia phụ thân mắng, đạo sĩ đều là lũ ngu xuẩn hại nước hại dân, không có cái gì tốt.

Quả nhiên không giả.

Tiên Quan nằm ở thành Tây phong cảnh cực đẹp, chiếm cứ phạm vi mấy trăm dặm. Bởi vì là hoàng gia đạo quan, nên dân chúng tầm thường không được tiến vào.

Bất quá làm sao ngăn được ta?

Ta xách váy, men theo đường nhỏ trong núi, một đường bay vút lên trên.

Có kinh nghiệm từ lần dò thăm trong Trịnh phủ, ta cực kỳ bình tĩnh nhảy lên trên nóc một gian nhà, nhắm mắt lắng tai nghe giọng nói từ bốn phương tám hướng.

Ách…… Gió thật lớn, nghe không rõ ràng……

“Ngươi…… Ngươi là ai!” Một giọng nói thanh thúy run rẩy từ dưới nóc nhà truyền tới.

Ta từ từ nhảy xuống, thấy một cô nương mặt tròn mặc váy áo vải bố vẻ mặt hoảng sợ nhìn ta.

Nhưng không chỉ có một mình nàng, chung quanh còn có bốn năm cô nương khác nhìn qua không kém ta bao tuổi.

“Các ngươi làm sao ở chỗ này?” Ta thăm hỏi.

Mặt tròn cô nương “Oa oa” một tiếng khóc ra: “Chúng ta là bị bọn đạo sĩ thối bắt lên đỉnh núi này.”

Ta nhíu mày, trong mũi ngửi được một mùi kỳ quái, mùi ấy làm ta không thoải mái.

“Bọn hắn bắt các ngươi làm cái gì?”

“Bọn hắn……” Mặt tròn nữ tử nói không ra lời.

“Bắt chúng ta luyện đan.” Một nữ tử mặt trái xoan thấp giọng nói. Ta nhìn hướng nàng, một gương mặt thanh tú, mặc trên người song váy hoa văn Bích Sa màu đỏ, xem ra là nữ nhi nhà phú hộ. Nàng tiếp tục nói: “Đã có bốn năm người bị bọn hắn dẫn đi liền không trở về nữa.”

Ta nhất thời tức giận, đám đạo sĩ thối này!

“Tỷ tỷ, ngươi là nữ hiệp đúng không? Cứu chúng ta! Cứu chúng ta!” Nữ tử mặt tròn giọng nói run run.

Những nữ tử khác mắt đều lập tức phát sáng, hướng ta khóc lóc.

Ta suy nghĩ một chút : “Các ngươi nhiều người như vậy, nơi này lại cách trong thành rất xa, một mình ta cứu không được. Các ngươi chờ ta một chút, bây giờ ta xuống núi, thông báo quan phủ tới cứu các ngươi!”

Các nàng nhao nhao gật đầu.

Bất quá đây chỉ là lời nói an ủi các nàng.

Một người đấu với đạo quán này mới là anh hùng hảo hán. Cầu cứu vào quan phủ, kêu ta sau này làm sao đặt chân ra giang hồ?

“Đây là đạo quan của hoàng gia, chỉ sợ quan phủ cũng không dám tự ý đi vào.” Nữ tử mặt trái xoan lo lắng nói.

Ta nói như đinh chém sắt: “Nếu như vậy, cho dù là chết, ta cũng sẽ tiến tới cứu các ngươi. Yên tâm, ta là Chiến gia môn chủ Chiến Thanh Hoằng, nói một không hai!”

Các nàng vẻ mặt mê muội nhìn ta, hiển nhiên là chưa từng nghe qua. Nhưng nữ tử mặt trái xoan kia lại nghiêm mặt, trong mắt tựa hồ thấy mấy phần hi vọng.

Ta không khỏi đối với nàng hảo cảm tăng lên gấp bội.

Nữ tử mặt tròn nói sáng nay một người đã bị mang đến phòng luyện đan, sợ là lành ít dữ nhiều.

Vì vậy các nàng chỉ cho ta hướng đi đến phòng luyện đan.

—————————–

Đạo sĩ không phải là thần tiên. Cho nên ta rất dễ dàng ngay dưới mí mắt bọn họ mà đến được phòng luyện đan.

Phòng này được tu sửa gần giống với hoàng cung, trạm vàng khắc ngọc, có tranh treo tại hành lang uống khúc. Mơ hồ có sương mù trắng bao phủ trong phòng, giống như tiên cảnh.

Chắc hẳn những vương công quý tộc kia rất thích cảm giác sương mù lượn lờ.

Trước phòng luyện đan có một gã tiểu đạo sĩ đang ngủ gật, ta dễ dàng đem hắn đánh ngất.

Mũi lại ngửi được dòng hương vị cổ quái kia, so với lúc nãy càng thêm nồng nặc.

Ta hơi giật mình, đè nén cảm giác hoài nghi cùng xúc động ở trong lòng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng luyện đan ra.

Gian phòng này thật ra không có lò luyện đan, nhưng lại chất đầy các loại dược liệu, vật liệu đá. Trên tường có cửa, lại thông đến một gian phòng khác.

Ta men theo mùi lạ, nhìn bốn phía xung quanh.

Góc tường có một cái bình đen lớn, mỗi bước đến gần, mùi vị ấy lại đậm thêm mấy phần. Đứng trước bình lớn, ta bỗng nhiên lại không dám mở nắp.

Lời nói của mấy vị cô nương vừa rồi lại vang lên bên tai: “Bắt chúng ta luyện đan.”

Hành hiệp trượng nghĩa, há có thể nhát gan.

Cố giữ bình tĩnh, ta nhẹ nhàng mở nắp.

Trong bình là chất lỏng đỏ thẫm, mơ hồ thấy được vài đoạn tứ chi trôi nổi yếu ớt.

Ngay lâp tức đóng lại cái nắp, ta tựa vào góc tường, một trận nôn khan không tiếng động.

Ta chưa từng giết người. Nhưng trước kia không giống với lúc này. Ta muốn giết người.

Hôm nay không phá hủy đạo quan này, ta liền không họ mang Chiến!

“Ha ha ha, mỹ nhân. Đây là ngươi tự chui đầu vào lưới!” Một giọng nói ngả ngớn vang lên, ta nhất thời toàn thân căng thẳng. Chung quanh không có người, thanh âm ấy lại từ bên trong trong truyền ra.

Nhìn gian trong khép kín cửa, ta nhẹ nhàng rút kiếm ra, đi tới.

Cửa trên có cái cửa sổ nhỏ, ta từ từ ghé mắt lại gần.

Mẹ ơi ,thực là cực kỳ khó coi ,cực kỳ khó coi a…

Công tử hơn một canh giờ trước bị ta hạ dược đang bị cột vào một chiếc giường lớn, thanh bào của hắn bị đao kiếm vẽ ra lớn nhỏ vô số lỗ hổng mơ hồ thấy rõ dưới áo lộ ra bộ ngực, cánh tay, bắp đùi, bụng…… Biểu tình của hắn dị thường phẫn nộ cùng dữ tợn, hai mắt cơ hồ muốn phun ra lửa…..

Trên mặt ta nhất thời như có lửa đốt, ừng ực một tiếng, nuốt ngụm nước bọt.

Không đúng, ta vì cái gì nuốt nước miếng!? Hắn cũng không phải để ăn ! Một đạo sĩ trung niên cùng tiểu đạo sĩ vừa rồi, lưng đưa về phía ta đứng trước giường. Trên tay tiểu đạo sĩ một thanh kiếm sáng. Lại nghe đạo sĩ trung niên kia nói: “Ngươi lên trước hay ta trước?”

Tiểu đạo sĩ có chút không tình nguyện nói: “Hắn là ta cùng sư phụ dẫn trở về, bất quá ngươi là sư huynh……” “Thối tiểu tử, cho sư huynh tới trước, tương lai sẽ không bạc đãi ngươi……” Đạo sĩ trung niên nuốt nước miếng, giọng nói rất lớn.

“Sư huynh!” Tiểu đạo sĩ dừng một chút, nói: “Không bằng cùng nhau lên?” Đạo sĩ trung niên phát ra một tiếng cười tựa sói tựa chó, ta thấy sắc mặt công tử kia càng thêm khó coi.

Có chút không minh bạch, hai vị đạo sĩ này rốt cuộc muốn làm gì? Bọn hắn lại muốn đánh người sao?

Có điều thấy công tử kia chật vật như thế, ta cũng hết giận, thậm chí còn có chút không đành lòng.

Hay cứu hắn đi! Đạo sĩ trung niên bắt đầu cởi quần áo, tiểu đạo sĩ cư nhiên duỗi tay hướng công tử sờ: “Mỹ nhân……”

“Láo xược!” Công tử nọ ước chừng là tức giận, phẫn tiếng nói: “Hai yêu đạo, các ngươi dám đụng đến ta! Cũng không biết ta là ai?” Hai tên đạo sĩ kia động tác hơi dừng lại, đạo sĩ trung niên thăm hỏi: “Ngươi là người phương nào?”

“Ta là thứ tử (con vợ lẽ) của Ôn Kiệu được xưng thái tử, nếu các ngươi dám động ta, ngày khác ta sẽ san bằng Tiên Quan này của các ngươi!” Công tử hai mắt như lửa đỏ.

Thì ra hắn họ Ôn.

Hai người ngừng một chút, đạo sĩ trung niên nói: “Chẳng qua chỉ là con của vợ lẽ ngươi còn không biết sư phụ ta là đích thân hoàng đế ngự phong nhị phẩm thiên sư? Hôm nay ngươi rơi vào trong tay ta, chẳng lẽ còn nghĩ ra được sao? Chỉ cần hầu hạ các gia gia thoải mái một chút, ngày khác sớm thưởng cho ngươi một thân toàn thây!”

Mặc dù không rõ bọn hắn rốt cuộc muốn đem Ôn công tử làm gì, ta cũng bị đạo sĩ kia nói kích lên lửa giận trong lòng!

Vừa muốn mở miệng, lại gặp ánh mắt Ôn công tử tựa điện nhìn tới ta, ánh mắt lạnh buốt lại có một chút chán ghét — ta rùng mình một cái. Ánh mắt ấy khiến ta không thoải mái, rất không thoải mái.

Ta rốt cuộc nhịn không được.

Một cước đá văng ra cửa chính, ta tức giận nói: “Ngươi! Ánh mắt ấy là ý gì? Ta chẳng qua chỉ là đùa giỡn một chút với ngươi mà thôi!”

“Ngươi là ai?” Tiểu đạo sĩ giơ kiếm hướng về phía ta, đạo sĩ trung niên cuống quít kéo quần lên. Lười để ý bọn hắn!

Ta chán ghét một cước đem trung niên đạo sĩ đá văng ra, một kiếm đâm xuyên vai tên tiểu đạo sĩ.

Vì thật sự rất tức giận, ta dùng trên bẩy phần công lực, cả hai ngã vào cạnh chân ta rên rỉ.

Ta nhặt lên đạo bào trên đất, ném lên trên người họ Ôn.

Hắn quay mặt qua chỗ khác.

Ta cầm kiếm cắt bỏ dây thừng trói tay chân hắn, hắn lạnh lùng liếc nhìn ta, cố hết sức đem áo bào mặc lên người.

“Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta hạ dược ngươi, chẳng qua là đem ngươi hù doạ, ngươi lần trước cũng ….. Bắt nạt ta! Hiện nay ta cứu ngươi, coi như thanh toán xong .”

Mặt của hắn lúc đỏ lúc trắng, trông rất đẹp mắt. Ta trắng trợn đánh giá hắn: Hắn sinh ra cũng thực trắng, chỉ là không giống Lâm công tử gầy yếu, toàn thân hắn trên dưới đều kiên cường dẻo dai mạnh mẽ. Mày kiếm mắt sáng, rất có tinh thần. Chỉ trong áo bào thông thường của đạo sĩ, hắn lại mặc ra phong thái anh tuấn bức người.

“Ngươi không cần cáu, ta thực không quan tâm.”

Hắn hừ một tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lợi hại quét về phía cửa: “Nhanh đi!”

Ta sợ hãi, chẳng biết lúc nào, hai tên đạo sĩ kia đã lén lút chuồn đi !

“Đỡ ta!” Hắn tựa hồ rất không tình nguyện nói.

Ta lúc này mới nghĩ đến thể lực hắn còn chưa khôi phục, nam tử thành niên bình thường đều có thể đánh ngã hắn.

Võ công hắn cao cường như thế, chắc hẳn khó có lúc nhu nhược như thế này — thực muốn bắt nạt một phen!

Nhưng thấy hai mắt băng lãnh — quên đi, ta cư nhiên có chút không dám.

Ta đứng qua đỡ của cánh tay hắn: “Không bằng ta cõng ngươi xuống núi trước, đợi ngươi thể lực khôi phục sau đó hai ta lại lên núi, đem nơi tồi tệ này đạp đổ?”

Nếu hai chúng ta liên thủ, hai trăm tên đạo sĩ cũng đánh ngã.

Trong mắt hắn lóe lên sát ý rất nặng, chậm rãi nói: “Được!”

Trong lòng ta thoải mái, đỡ hắn đi đến gian ngoài.

“Loảng xoảng !” Một tiếng nổ lớn. Ta chợt thấy không ổn.

Ngoài cửa chẳng biết lúc nào lại có thêm rất nhiều song sắt, đem toàn bộ căn phòng bao lại!

Ta một cước đá vào cửa, cửa gỗ bị đá vỡ, thế nhưng song sắt lại không nhúc nhích tí nào!

Đều trách ta kinh nghiệm giang hồ quá ít, mới có thể rơi vào loại bẫy này! Bất quá Ôn công tử tựa hồ so với ta cũng không mạnh hơn bao nhiêu? Chẳng lẽ cũng mới đặt chân vào võ lâm?

Lão đạo ta gặp tại quán mì đứng ngoài song sắt nói: “Hai tên tiểu tử cư nhiên dám đả thương đệ tử ta. Các ngươi đừng hòng ra khỏi cửa này!”

“Ngươi chán sống ? Dám khóa ta?” Hỏa khí vừa mới đè xuống lại xông ra.

“Ngươi là cái gì?” Lão đạo đắc nhìn ta cười: “Khó lắm mới bắt được người tựa thiên tiên mỹ nhân, đêm nay liền cùng ta, thư hùng song phi, ha ha ha!”