Đêm nay, chúng ta ngủ trọ lại tại một khách sạn hoang vu.
Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, bóng đêm thâm trầm, tĩnh mịch.
Ta nhíu mày ngồi trước ánh nến, một cây kim và một sợi chỉ.
Tiểu Lam một bên vỗ trán: “Tiểu thư, không phải chứ! Cô thực sự muốn làm dây treo ngọc cho cô gia?”
Ta gật gật đầu.
Nàng lại nói: “Nhưng, cô hiện tại còn chưa vào cửa nhà họ Ôn đã nghe lời hắn như vậy, về sau há không phải sẽ bị cưỡi trên đầu?”
Ta buông thứ trong tay ra, nghĩ nghĩ rồi nói: “Tiểu Lam, trước kia ta thấy mẹ may y phục cho cha rất hài lòng vui vẻ thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ, có cái gì vui vẻ cơ chứ. Hôm nay ta mới biết, kỳ thực vui lắm.”
Tiểu Lam ngẩn ngơ, nói “Tiểu thư, thật là buồn nôn a……”
Ta khinh bỉ liếc nhìn nàng một cái: “Chờ em có người trong lòng sẽ rõ ràng.”
———————
Ngày thứ hai, ngày thứ ba….. giống nhau qua đi.Ngựa của chúng ta không dừng vó vội vàng hướng tới Giang Châu, hành trình mỗi ngày đều khẩn trương.
Ta cũng không thể cùng Tử Tô nói mấy câu.
Chỉ là năm sáu ngày sau, trên hông hắn có thêm một khối ngọc bội cùng của ta giống y như đúc, dây tua là màu xanh da trời kia nổi bật trên quần áo màu đen của hắn.
Thỉnh thoảng, hắn sẽ nhìn về phía ta, ánh mắt sáng quắc, hơi chứa ý cười.
Tử Tô a, Tử Tô.
Một hôm khi đang nghị sự, một vị sư huynh bỗng nhiên kinh ngạc nói: “Ồ, Tử Tô, ngọc bội của Thanh Hoằng sao lại trên người ngươi?”
Ta giả vờ nghiêm túc xem tin tức tình báo trong tay nhưng ngọc bội trên hông lại khiến ta rơi vào cảnh giấu đầu hở đuôi.
Ôn Tử Tô thản nhiên liếc mắt nhìn mọi người, tiếp tục nói tình báo.
Hoắc Dương nhìn ta, trưng ra bộ dạng “ta đã biết là như thế”. Đúng là tiểu tử thối.
Ta cố gắng thản nhiên, không để ý.
Lại một ngày khác, nghị sự hoàn tất, Tiểu Lam đưa hoa quả tới cho mọi người.
Đến trước mặt Tử Tô, Tiểu Lam bộ dạng như quên mất đang trong trường hợp nào, thản nhiên nói: “Cô gia, ăn trái cây.”
Cả phòng một mảnh yên tĩnh.
Tiểu Lam le lưỡi, ôm khay không chạy trốn.
Ta vùi đầu ăn trái cây.
Sắc mặt Ôn Tử Tô dường như đỏ lên rồi lại như cũ trấn định không có biểu tình cầm lấy trái cây bóc ăn.
Lâm Phóng cùng sư phụ liếc nhau, trên mặt mỉm cười.
Mấy vị sư huynh đi qua, vỗ vỗ bờ vai Tử Tô rồi quay sang cười cười với ta.
Tử Tô đứng giữa bọn họ, ánh mắt sáng quắc vẫn thoải mái nhìn về phía này.
Ta hận không đào được cái động chôn mình.
Nửa tháng nữa qua đi, chúng ta đến quận Dự Chương ở Giang Châu.
Chu gia ở Dự chương, là con cháu Tôn Ngô, rất quen thuộc với Lâm gia.
Cũng là đối tượng chúng ta muốn thu phục lần này.
Nhưng Chu gia này, so với hai môn phái tội ác chồng chất ở Quảng Châu càng khiến cho người ta đau đầu.
Bởi vì bọn hắn, không phải ác đồ, ngược lại là môn phái trung thành và tận tâm, nhận được sự ngưỡng mộ của toàn dân chúng Giang Châu.
“Vì sao Chu gia không chịu cùng chúng ta hợp tác?” Ta hỏi Lâm Phóng,“Cả người mang tin tức của chúng ta cũng đã đến rồi?”
Lâm Phóng cười nói: “Bởi vì nơi Chu Bác muốn tận tâm không phải là Đại Tấn ta.”
Không phải Đại Tấn, cũng không phải bất kỳ nước đối địch nào khác. Thậm chí không phải Tiền Ngụy.
Người Chu gia, còn sống ở trăm năm trước, bọn họ trung thành chính là Tôn Ngô.
Nghe nói Chu gia này, năm đó cùng Tôn Ngô Đại Đô Đốc – Chu Du cũng là thân tộc. Sau khi Tôn Ngô bị diệt vong, Chu gia chán nản thất vọng, làm rất nhiều việc như cướp của người giàu chia cho người nghèo; tiêu diệt tai họa, ác bá cứu vớt không ít dân chúng, vì thế thanh danh trong dân gian cực cao; tổ tiên Đại Tấn ta khi làm quan tại Giang Châu, cũng cùng Chu gia quan hệ rất tốt.
Vì thế bây giờ, nghe nói Chu gia tuy chỉ ở trong nhà thờ cúng Ngô quốc liệt vị vương hầu, nhưng lại không chịu nể mặt cho quan viên địa phương Giang Châu thể diện. Tất cả võ lâm Giang Châu vẫn là như cũ đối với Chu gia nhất mực nghe theo.
Chu Bác kia là con cháu đời thứ chín của Chu gia. Nghe nói này người võ nghệ không tệ, thông minh tài trí. Môn hạ của Chu gia quản lí nhiều tiêu cục ở Giang Châu, thực lực hùng hậu.
Chỉ là Chu Bác này, tuổi còn trẻ, nghe nói lại vô cùng ham mê nữ sắc, nhà trong cưới mười chín tiểu thiếp, cũng là một quái nhân.
“Hắn đích thực là quái nhân.” Lâm Phóng nói,“Lâm mỗ trước sau luôn cảm thấy hắn không đơn giản như vậy, lại không tìm được bất kỳ đầu mối cùng tin tức nào.”
Đó là tự nhiên, thủ hạ dưới tay thế lực cường đại, lại không quan tâm võ lâm. Hắn rốt cuộc vì cái gì? Nếu nói thực sự thanh tâm quả dục*, thì vì sao lại thành lập tiêu cục lớn vậy?
*Thanh tâm quả dục: giữu cho tâm hồn luôn thanh sạch, đè nén dục vọng
Mùng năm tháng hai, chúng ta tiến vào quận Dự Chương.
Non xanh nước biếc, băng tuyết vừa tan, nơi nơi hiện lên cảnh sắc ấm áp đầu xuân.
Vì gần kinh thành, Lâm Phóng đã sớm ở chỗ này bí mật mở tửu lâu cùng khách sạn. Thế là chúng ta trực tiếp vào ở.
Lăn lộn trên đường dài mấy ngày, mọi người đều có chút mỏi mệt. Ta cùng Tiểu Lam kéo hai chân nặng tựa chì, đi lên phòng ở lầu hai.
Đến trước phòng đã thấy Ôn Hựu đứng ở cửa phòng bên cạnh, thấy chúng ta, hắn sáng mắt.
Mẹ ơi, hắn thế nhưng lại ở sát phòng với ta.
“Tiểu thư, có muốn buổi tối em cùng cô gia đổi phòng hay không, giúp đỡ hai người làm chuyện tốt?” Tiểu Lam cười xấu xa.
Ta thản nhiên nói: “Em đi đi.”
Tiểu Lam dường như không ngờ đến trước đó vài ngày ta còn vì Ôn Hựu mà đỏ mặt tía tai, bây giờ đã đao thương bất nhập*, có hơi chút nhụt chí.
*Đao thương bất nhập: đao thương cũng không đánh đổ được, ý là trở nên lì lợn cứng đầu hơn.
Tiểu nhị đưa nước ấm tới, ta cùng Tiểu Lam tắm gội hoàn tất, thay đổi xiêm y sạch sẽ.
“Thùng thùng –” Có người gõ cửa.
Ta cùng Tiểu Lam liếc nhau.
“Thanh Hoằng, là ta.” Giọng nói trầm thấp của Ôn Hựu truyền tới.
Ta mở cửa, Ôn Hựu đã thay đổi thanh bào, một thân nhẹ nhàng khoan khoái đứng tại cửa.
Hai chúng ta ngồi ở trước bàn tròn, ta ngạc nhiên hỏi: “Ngươi có chuyện gì sao?”
Hắn hiếm khi ngập ngừng, hướng về phía Tiểu Lam nói: “Tiểu Lam cô nương, ngươi có thể tránh đi một chút được không?”
Ta cùng Tiểu Lam đều mở to hai mắt. Tiểu Lam cung kính hành lễ: “Vâng, cô gia.” rồi thản nhiên rời khỏi, còn không quên khép cửa.
“Ngươi…… Ngươi có chuyện gì?”
“Ta có chuyện muốn cùng ngươi bàn bạc.”
Thì ra là chính sự, ta nhẹ nhàng thở ra, nói: “Được a.”
Hắn ho khan hai tiếng, bưng lên cốc trà trên bàn uống một hớp lớn, nói: “Khi quay về Kiến Khang, ta sẽ bảo cha ta tự tay viết thư, hướng cha mẹ ngươi cầu hôn, được không?”
Lòng ta đột nhảy dựng, đầu óc lại bắt đầu ầm ĩ.
Hắn muốn cầu hôn!
Hắn tiếp tục nói: “Ngươi không nói chuyện vậy coi như là ngươi đã đáp ứng. Cứ như thế xử lý.”
Hắn bỗng nhiên duỗi tay, kéo lấy bàn tay đang nóng bỏng của ta, một cảm giác mát lạnh truyền tới.
Là một cái vòng ngọc.
Hắn đem tay ta cầm thật chặt, nói: “Đây là ta ở Quảng Châu mua, ngươi mang. Đợi trở về Kiến Khang, ta sẽ đến cửa hàng tốt nhất mua cho ngươi.”
“Tốt!” Ta sờ vòng ngọc, vòng tay ngọc bích sáng ngời.
Hai người lặng im.
Ta nói: “Tử Tô ngươi xem, vốn dĩ ta hai cùng một chỗ, luôn luôn nhao nhao ồn ào, bây giờ…… Cư nhiên không biết nói cái gì cho tốt……”
Hắn liếc nhìn ta, hai tròng mắt tối đen sáng long lanh: “Nói bậy. Ta có chuyện nói.”
“Ừ?”
“Có thể mãi kéo tay của ngươi như thế này, cùng ngươi lưu lạc giang hồ, thật là tốt.”
———————-
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, sư phụ đã nhận được mật tín của triều đình, lên đường trở về Kiến Khang.
Hai mươi bốn hộ vệ sư phụ chỉ dẫn theo bốn.
Khi chúng ta ngồi tại lầu hai ăn bữa sáng.
Có người báo thông báo môn hạ Chu gia cầu kiến.
Tinh thần ta rung lên.
Là một gia đinh(giúp việc trong nhà), dường như không có võ công. Nghênh ngang đứng trước mặt chúng ta, ngạo nghễ nói: “Chủ tử nhà ta nói, cảm tạ Lâm minh chủ ưu ái. Chỉ là Chu gia chuyên tâm cai quản tiêu cục, đã không quan tâm đến võ lâm Giang Đông nhiều năm, cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của võ lâm Giang Đông. Lâm minh chủ yên tâm, cũng không cần mượn sức. Chu gia đã không còn quan tâm giang hồ.”
Lâm Phóng vẫn không tức giận, bình tĩnh nói: “Chủ tử ngươi hiện đang ở nơi nào?”
“Hồi Lâm minh chủ, chủ tử nhà ta hiện nay không biết đang trên thuyền hoa của vị cô nương nào đâu! Chủ tử ta không muốn có nam tử trên thuyền, các vị thật không cần tìm kiếm.” Gia đinh kia có chút kiêu ngạo nói.
Gã gia đinh kia rời khỏi, Lâm Phóng, Ôn Hựu đều hướng về phía bên ta nhìn qua. Ta nhịn không được mở miệng: “Ta không đi.”
Lâm Phóng mi nhíu lại.
“Thay vì cho ta giả dạng làm nữ tử thuyền hoa tiếp cận hắn, không bằng cho ta trực tiếp đi giết hắn.”
Bọn hắn đều cười. Đến cả Hoắc Dương cùng Tiểu Lam sau lưng ta cũng cười ra tiếng.
Ta trừng mắt nhìn Ôn Hựu, đúng là đồ ăn cây táo rào cây sung.
Lâm Phóng lại nói: “Lần này, ta không quyết định cho ngươi đi. Trên thân ngươi sát khí quá nặng, người sáng suốt một mắt cũng có thể nhìn ra.” Hắn nhìn phía sau lưng ta, nói: “Tiểu Lam cô nương.”
——————
Cảnh sắc hai bên bờ sông của Cán Giang tuy thua kém Tần Hoài xinh đẹp, cũng thua kém Trường Giang dồi dào nhưng lại có nét tú lệ riêng.
Trên thuyền hoa to như vậy, mười mấy ca kỹ quần áo hoa lệ, nhảy nhót dựa vào lan can nhìn ra xa.
Các nàng đều là eo thon nhỏ, cơ thể đẫy đà, dung mạo xinh đẹp, đứng ở đầu thuyền, câu đến vô số ánh mắt của những nam tử ở thuyền khác.
Thậm chí có công tử càn rỡ xuất tiếng mời mọc, lại bị những ca kỹ này dè bỉu.
Tất cả các nàng nhìn cùng về một phương hướng giống nhau, chờ đợi người trong lòng của mình.
Trên thuyền này, chỉ có một đôi chủ tớ, đặc biệt không giống người thường, ở trên sàn tàu ngồi vững như núi.
Tiểu Lam bởi vì nhận được sự cổ vũ của đám người Lâm Phóng, đặc biệt trân quý cơ hội lập công lần này, ở trên ghế dựa ngồi thẳng, hơi hơi nhíu mi, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng……
Ta nhịn không được vỗ trán: “Tiểu Lam tiểu thư, ngươi có thể hay không thả lỏng một chút, cái bộ dáng này một chút đều không giống ca kỹ. Đợi lát nữa Chu Bác tới, không phát hiện ra không thích hợp mới là lạ!”
Tiểu Lam đáng thương tội nghiệp nói: “Nhưng Thanh Hoằng nha đầu à, bổn tiểu thư trong lòng thực tại vô cùng khẩn trương.”
“Quên đi, tùy tiện thôi!” Ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói,“Em nhìn xem những mỹ nhân phía trước này, ta suy đoán em hôm nay cũng không có cơ hội cùn Chu Bác kia thân mật đâu.”
Tiểu Lam rất thất bại cúi đầu.
Ta cũng rất thất bại. Vì che dấu mặt mũi, trên mặt ta phủ một lớp phấn thật dày, bây giờ có chút ngứa.
Một con thuyền nhỏ, từ từ rẽ nước biếc tiến tới. Một công tử trẻ tuổi một thân quần áo trắng, hướng về trên thuyền chắp tay: “Chu mỗ khiến cho các vị cô nương chờ lâu!”
“Chu lang!”“Chu lang!” Thuyền trên bọn nữ tử sôi trào.
Tiểu Lam liếc nhìn ta, dưới ánh mắt cổ vũ, nàng cũng nhào vào trong đám người, lớn tiếng hô hoán “Chu lang”.
Ta nhìn nàng nhỏ xinh nhưng thân hình lại thiếu thốn đường nét ở giữa một đám nữ tử đường cong lả lướt, không được nhịn có chút toát mồ hôi.
Tiểu Lam, nhiệm vụ lần này nếu thuận lợi hoàn thành, ta nhất định ép Lâm Phóng phát cho em thật nhiều tiền công.
Tìm được hành tung của Chu Bác, muốn ở trước mặt hắn biểu đạt thành ý của chúng ta, dò rõ lai lịch của hắn, lại không thể quá kinh động, dẫn tới hắn phòng bị.
Phái một người nữ tử cùng hắn đối thoại, là phương thức tốt nhất. Không chỉ dẫn khiến bản năng háo sắc của hắn trỗi dậy mà còn có thể trực tiếp đối thoại.
Đây chính là kế đầu tiên của Lâm Phóng: Tiểu Lam là minh kế(kế công khai), ta là ám kế(kế ngầm).
Ta là lý giải như vậy.
Nhưng ta không ngờ đến, chúng ta lên thuyền, tiếp cận Chu Bác lại gian nan như thế.
Ngoài cửa sổ ngày tươi đẹp, ánh nắng tà tà theo song gỗ khắc hoa chiếu vào.
Xuyên qua cửa thuyền hoa nhìn ra ngoài, trên mặt nước sóng chạy lăn tăn, hai bờ sông Thanh Sơn núi non trùng điệp.
Thực có thể nói cảnh đẹp động người.
Nha hoàn như ta đứng bên cạnh cửa, quay đầu nhìn tình hình bên trong khoang thuyền –
Chu Bác ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, sinh ra cao lớn tuấn tú, hơn nữa có một đôi mắt cực đẹp.
Ta nhớ mẹ đã từng nói qua, đây là mắt đào hoa, nếu của nữ tử sẽ là vô cùng quyến rũ, câu dẫn người. Nhưng mẹ không nói, nam tử sinh ra có mắt đào hoa này sẽ ra sao?
Tinh tế nhìn một chút, lại phát hiện ở đuôi đào hoa — khóe mắt của hắn, đã có chút nếp nhăn mờ nhạt, cùng tuổi hắn thật không hợp.
Lâm Phóng cũng từng nói qua, người này buông thả dục vọng.
Hắn biếng nhác tựa vào lên trên thảm thật dày lông dê mềm mại, mũ cột tóc đã sớm tháo xuống, tóc đen như thác rối tung tại đầu vai, thắt lưng gấm cũng sớm bị nữ tử lấy đi, áo choàng rộng tán bị kéo ra hơn phân nửa, lộ ra bộ ngực rắn chắc cùng hơn nửa bờ vai.
Mười mấy nữ tử ghé vào bên cạnh hắn, có người tựa lồng ngực, có người đấm lưng, có người đút bánh ngọt hoa quả, có người tựa trên chân, lại có người bắt lấy bàn chân hắn……
Đám nữ tử phần lớn quần áo cởi nửa, lộ ra bờ vai tuyết trắng, lồng ngực, thậm chí……
Ta thấy lòng nhảy thình thịch.
Đương nhiên chỗ ngồi chung quanh thân hắn, tổng cộng hơn mười người nữ tử, thật ra là rất chen chúc đi.
Chỉ thấy Tiểu Lam phí sức quỳ rạp trên mặt đất, nỗ lực bò tới hướng Chu Bác, vừa mới chạm đến bàn chân hắn, một cái kiều diễm nữ tử không để ý chân trượt, té ngã ngay trong lòng Chu Bác, Chu Bác ôm ấp đẫy đà –
Mặt Tiểu Lam, đó là nguyên nhân khiến nữ tử kia trượt.
Ta há to mồm nhìn Tiểu Lam kiên nghị ngửa mặt lên, tiếp tục bò về phía trước –
Một người nữ tử duỗi tay, hung hăng cấu véo trên eo nàng một cái, nàng bị đau, thân hình dừng lại, lại bị một nữ tử khác đá –
Tiểu Lam……
Kỳ thật chẳng riêng Tiểu Lam, xung quanh mấy nữ tử yếu kém, chỉ cần tới gần Chu Bác sẽ bị chúng nữ tử âm thầm đá cấu véo giẫm túm……
Chu Bác căn bản không chú ý đến trước mặt đám nữ nhân tranh giành cấu xé lẫn nhau, cũng có khả năng hắn lấy thế làm vui! Ta nhìn hắn nhởn nhơ tự đắc ngậm mút cắn chặt ngón tay nữ tử vừa mới đá Tiểu Lam–
Tính bao che khuyết điểm của người Chiến gia trong ta mãnh liệt bùng nổ.
Tuy nói hôm nay Lâm Phóng phái chúng ta tới là hoà đàm.
Nhưng hắn cũng nói qua, cho ta tuỳ cơ ứng biến.
Tuỳ cơ ứng biến a tuỳ cơ ứng biến.
Ta giương mắt nhìn nhìn cách bố trí bên trong phòng, cuối cùng ánh mắt ngắm ở bàn lớn ba tấc gỗ lim.
Chợt cảm thấy có ánh mắt lợi hại nhìn về phía ta. Ta lấy lại tinh thần, bắt gặp Chu Bác chẳng biết lúc nào đánh giá ta.
Ánh mắt của hắn, khiến tất cả người đều quay đầu nhìn ta.
Ta nhe răng cười cười, đi tới chỗ bàn tròn ấy.
Một chưởng bổ xuống.
Một tiếng nổ, bàn gỗ vỡ tan, vụn gỗ vẩy ra. Tất cả mỹ nhân ngốc ngốc nhìn ta.
Ách, chưởng pháp của cũng không quá mạnh, có điểm đau tay. Có điều là trên mặt không lộ ra mảy may.
“Đều lăn ra sau khoang thuyền cho ta.” Ta cười nói,“Ngươi, ngươi, lưu lại.”
Ta chỉ chỉ Chu Bác cùng Tiểu Lam.
Chúng nữ tử nhao nhao cúi đầu tản ra.
Chu Bác cười cười, đôi tay dù bận vẫn thong dong ôm ở sau ót, tựa trên giường nệm.
Tiểu Lam cọ cọ đứng lên: “Rất tốt tiểu thư, cô rốt cục cũng phát uy!”