Mặt trời đã lặn đằng tây.
Đến giờ cơm tối, Triển Chiêu đang định rời giường thì nghe thấy tiếng gõ cửa, ngước mắt, cánh cửa kẹt một tiếng mở ra, mùi cơm thơm phức bay vào, bấy giờ Triển Chiêu mới cảm thấy đói bụng.
Nhưng vừa nhìn thấy người bưng cơm vào kia, Triển Chiêu lập tức giận tái mặt.
Người kia chẳng phải ai khác, chính là Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường lúng túng làm bộ ho khan hai tiếng, chậm rãi bước vào phòng, nghĩ Bạch gia, đời này sợ là còn chưa từng làm chuyện đưa cơm như thế này. Đặt cơm lên bàn, hắn nhìn Triển Chiêu, lại đột nhiên không biết nói thế nào: “Ừm, Mèo thối, ăn cơm.” Một câu nói ra, Bạch Ngọc Đường lại muốn vả cho mình một cái, haizzz, đây vẫn là Bạch gia sao? Quả thực chính là tôn tử của gia, hết cách rồi, ai bảo mình làm sai chuyện.
“Bạch Ngọc Đường!” Triển Chiêu vừa nghe hắn nói thế liền nổi xung không biết đánh đâu cho hả giận, đứng bật dậy làm cho Bạch Ngọc Đường sợ rụt cả người lại, bây giờ mới giống hệt như chuột thấy mèo.
Triển Chiêu quả thực từ trước tới nay chưa từng thấy cái dáng vẻ nem nép này của Bạch Ngọc Đường —— thế gian sợ là cũng chưa từng có ai trông thấy cái dạng đó của Bạch Ngọc Đường phong lưu thiên hạ một mình ta, lại không nhịn được cười, nhưng ngoài mặt thì vẫn hậm hực.
“Được rồi, Mèo thối, đừng bày cái mặt thối đó ra cho Bạch gia… cho Bạch mỗ xem, nhanh lên một chút, Công Tôn tiên sinh đã dặn, muốn ta coi chừng ngươi ăn hết mấy thứ này.” Bạch Ngọc Đường chỉ vào thức ăn trên bàn, trong lòng thầm nghĩ, khá lắm, người có thai chính là đặc biệt, ăn ngon như vậy.
Triển Chiêu nhìn hắn, không nói ra được trong lòng là cảm giác gì. Thế nhưng cái bụng thấy đói là sự thực, đành rầu rĩ không vui ngồi xuống, cầm đũa ăn.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu ngồi xuống ăn đồ ăn, lòng thở phào đánh thượt, cũng ngồi xuống, cầm lấy một đôi đũa, khua khua trên bàn, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn lướt qua mặt Triển Chiêu.
Triển Chiêu chỉ cúi đầu ăn cơm, không ngẩng đầu lên nhìn hắn, không nhìn ra vẻ mặt gì.
“Khụ khụ” Bạch Ngọc Đường làm bộ hắng giọng, hắc, từ bao giờ lại có cái kiểu bắt đầu giống thuyết thư nhân vậy chứ, “Cái kia, Mèo thối, tuy Bạch gia ta phong lưu, thế nhưng, chuyện đó… ta sẽ chịu trách nhiệm, ngươi cứ yên tâm đi.”
Triển Chiêu ngẩn ra, chậm rãi đặt đũa xuống, mặt vẫn không lộ biểu cảm gì, nhưng ngữ khí thì cứng ngắc: “Bạch thiếu hiệp, mời ngươi đi ra ngoài.”
“Ngươi!” Bạch Ngọc Đường sững sờ, cũng không biết hắn làm sao lại đột nhiên biến thành thế này, ngọn lửa vô danh phừng một phát bốc lên, đáng chết, tại sao gần đây cứ nhìn thấy con mèo thối này là lại vô duyên vô cớ phát hỏa, “Mèo Con nhà ngươi làm sao lại như vậy? Ta…”
“Đi ra ngoài!” Triển Chiêu lại đứng phắt dậy, lần đầu tiên trong đời, y cảm thấy tâm tình mình sắp mất khống chế đến nơi rồi.
“Được, ra ngoài thì ra ngoài! Nơi này không lưu lại gia, tự khắc có nơi lưu gia.” Bạch Ngọc Đường mạnh miệng, haizzz, sao dạo này luôn muốn tự tay đánh mình mấy cái.
Bạch Ngọc Đường bước ra khỏi cửa phòng, Triển Chiêu ngồi xuống, cũng không ai biết y đang suy nghĩ gì.
Thế là, hai người, bắt đầu chiến tranh lạnh.
Thế là, đêm đó, tất cả mọi người đều biết: Hai người cha của hài nhi trong bụng Triển Chiêu lại giận dỗi.
Hai ngày sau.
Triển Chiêu lại theo thường lệ đúng giờ Mão rời giường, tuy rằng lúc rời giường thì cảm thấy có chút khó chịu, thế nhưng nếu Công Tôn tiên sinh đã nói bình thường, vậy thì chắc là không có vấn đề gì, chỉ là, lúc luyện công, mỗi khi khí chạy qua đan điền, bụng dưới sẽ đau nhói một trận, haizzz, sẽ không phải là những ngày này cũng không thể vận công chứ? Vậy thì thật đúng là gay go.
Ngày hôm nay lại cần bắt đầu điều tra, Triển Chiêu nhẹ nhàng xoa xoa bụng, điều chỉnh đai lưng.
Trên bàn cơm sáng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn không nói lời nào, Bạch Ngọc Đường vốn muốn mở miệng, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt điềm nhiên kia của Triển Chiêu, nhất thời mất sạch hứng thú trò chuyện.
“Triển hộ vệ, hôm nay các ngươi chuẩn bị đi đâu điều tra?” Vẫn là Công Tôn Sách thông minh, phá vỡ cục diện căng thẳng.
“Triển Chiêu hôm nay vẫn muốn đến hang động kia, lần trước chỉ sợ là những tặc nhân đó cố ý bày ra cục diện ấy chờ chúng ta đến phát hiện, ta muốn đi xem xem, nếu bọn chúng có ý định muốn chúng ta tìm đến chúng, vậy thì nhất định chúng sẽ để lại manh mối.” Triển Chiêu nói, “Hơn nữa, Triển Chiêu muốn đi nghiệm thi.” Y lại nghĩ đến hôm ngửi thấy mùi xác thối, không khỏi buồn nôn, nhưng mà, tra án, đây là tất yếu.
“Triển hộ vệ nói rất đúng, hôm qua Bạch thiếu hiệp cũng nói như vậy, vì lẽ đó, hôm qua Bạch thiếu hiệp đã đi vào hang động kia điều tra một phen.” Bao Chửng nói tiếp, “Còn kết quả nghiệm thi, Đoàn thiếu hiệp phi thường rõ ràng.”
“Không biết Bạch huynh có thu hoạch gì.” Triển Chiêu đột nhiên chuyển hướng Bạch Ngọc Đường, ngữ khí vẫn trầm tĩnh như vậy.
Bạch Ngọc Đường không nghĩ tới Triển Chiêu còn có thể gọi hắn, suýt nữa phun một ngụm trà ra ngoài, vội vã nuốt trôi, đặt chén trà xuống nói: “Trong động kia ngoại trừ thi thể Tống binh ra, còn có một ít đao khí, đoán hẳn là đao khí của Bạch tộc và Miêu tộc Đại Lý thường dùng, không có quá nhiều điểm đặc biệt. Có điều trên vách động có rất nhiều hình vẽ bích họa, hình lớn nhất là Điểm Thương sơn và Sùng Thánh tự Thiên Tầm tháp.”
Triển Chiêu trầm tư, Điểm Thương sơn và Thiên Tầm tháp đều là thắng cảnh nổi danh của Đại Lý, tại sao lại được vẽ trên bích hoạ?
“Vậy Đoàn huynh, kết quả nghiệm thi ra sao?” Triển Chiêu quay đầu sang nhìn Đoàn Nguyên Tư.
“Những quan binh kia đều trúng phải cổ độc mà chết.” Đoàn Nguyên Tư nói, “Từ độc trùng bọn họ trúng mà xem, loại cổ độc này không chỉ có thể giết người mà còn có thể khiến người sinh ra ảo giác, vì vậy, chắc hẳn sau khi bọn họ bị quăng vào trong động, do bị ảo giác mà lấy đao khí giết hại lẫn nhau.”
Triển Chiêu cả kinh, trước mắt tựa hồ như nhìn thấy tình cảnh vô cùng bi thảm kia, trong lòng căng thẳng.
“Triển mỗ cần phải bắt được kẻ chủ sự, báo thù cho chúng tướng sĩ.”
“Chỉ là, chúng ta hiện tại vẫn nằm ở thế bị động, tặc nhân kia cho chúng ta một chút tin tức, ta mới có thể biết nhiều hơn chúng một điểm.” Công Tôn Sách nói.
“Cho nên, chúng ta phải điều tra thêm nhiều hơn.” Triển Chiêu nói tiếp.
“Triển hộ vệ, điều tra trọng yếu, thân thể cũng rất quan trọng.” Bao Chửng nói tiếp.
Triển Chiêu ôm quyền, khẽ vái.
———-
Giải thích: Điểm Thương sơn chính là Thương sơn, a a, không biết thời Tống có phải là gọi cái tên này hay không.
Còn Thiên Tầm tháp, là chủ tháp trong tam tháp của Đại Lý, mới đầu vốn viết là tam tháp, thế nhưng vừa nãy tra tư liệu thì phát hiện ra, ngoại trừ chủ tháp kia là bất ngờ xây dựng ở thời Đường, hai tháp còn lại đều là sau thời Bao Chửng mới được xây, hãn a. Mau mau sửa lại thôi. Nếu không thì thành ra trò cười lớn mất.