Minh Nguyệt Nhập Quân Hoài

Chương 21: Thái độ làm thầy




– Edit & Beta: Pianvy Kim –

Về đến phòng, Húc Họa liền thấy trên cửa một tấm thiếp mời được pháp thuật ngưng tụ thành. Trong thiệp viết, tối nay đệ tử ngoại môn mở tiệc, địa điểm hồ Phi Kính.

Nàng không rảnh để ý. Việc cấp bách hiện nay là phải mau chóng khôi phục linh lực, rèn luyện thân thể trở lại ban đầu. Việc Thiên Cù Tử đưa nàng ra ngoại môn ở, kỳ thực nàng có chút cảm kích. So với ở bên trong viện, sống bên ngoài vẫn an toàn hơn nhiều.

Dù không quá thoải mái, nhưng cũng là nơi an toàn nhất để ẩn núp.

Nàng tiện tay để túi cá lên bàn, rửa mặt liền ngồi xếp bằng trên giường. Linh khí thâm hậu ở núi Dung Thiên giúp nàng không ít việc, có điều rèn luyện thân thể không phải ngày một ngày hai, không thể gấp.

Thiên Cù Tử thông qua Thần Ma chi tức quan sát Húc Họa, thấy nàng đang luyện công thì không quấy rầy nữa, nói với Liên Hoành: “Chuyển lời đến nhà ăn ở Tâm Nham, tiền ăn của nàng…”

Hai chữ “giảm miễn” chưa ra khỏi miệng, Thần Ma liền hừ to một tiếng: “Thời cơ tốt vậy mà ngài còn muốn bỏ qua?”

Thiên Cù Tử hỏi lại: “Thời cơ gì?”

Thần Ma chi tức từ từ hướng dẫn: “Ngài không muốn mỗi bữa đều có thể cùng Khôi Thủ của ta ăn cơm sao? Không muốn có cơ hội vào phòng nàng sao? Không muốn lúc chủ nhân ta đói liền sẽ vào rừng Khổ Trúc để nướng cá sao?”

Thiên Cù Tử trầm ngâm một lát, sau đó cho Liên Hoành lui.

Hắn nghĩ…

Thần Ma sẽ không phản bội hắn, bởi tối qua khi Húc Họa đưa cho hắn cái đầu cá, hắn đã thấy, nó đột nhiên sáng lên.

Quả thực trong đầu Thần Ma đã nghĩ: nếu chủ nhân cùng lão già kia thân thiết như vậy, sau này kết bạn, sau nữa lại cùng lão trở thành cái gì gì đó, vậy thì Thần Ma ta không bị coi là đồ phản bội đúng không? Không đúng, ta vốn không phải đồ phản bội, mà là nội ứng mới đúng!!

Đúng thế, nội ứng!

Ngày thứ hai, chấp sự ở trai Tâm Nham bắt đầu đứng lớp.

Lần này không có đệ tử nội môn đến dự thính. Húc Họa đi đến hàng đầu tiên, vừa định ngồi xuống, liền có một nam tu bên cạnh nói: “Ê, chỗ này có người ngồi rồi!”

Còn có chuyện giữ chỗ a! Húc Họa cũng lười so đo, đi xuống hàng thứ tư. Chung quanh mọi người nói chuyện rất ồn ào, thỉnh thoảng còn có thể nghe loáng thoáng tranh luận “chưởng viện nào mới là người giỏi nhất”.

Nhưng chỉ được chốc lát, khi có một người tiến vào phòng, lập tức không khí trở nên im lặng.

Húc Họa ngẩng đầu, ra lại là người quen – Doãn Nhứ Bình, tiểu công chúa của Tảo Tuyết trai.

Nàng ta mặc dù đã bái Yến Trần Âm, đại đệ tử Yến Hồi Lương, làm sư phụ, chính thức trở thành đệ tử nội môn, nhưng những quy củ cơ bản cùng quan hệ phe phái thì vẫn phải học mới biết, bởi vậy mới tới đây.

Năm nay Âm Dương Viện tuyển đệ tử vào vẻn vẹn một mình nàng ta, lại thêm gia thế tiểu công chúa Tảo Tuyết Trai, đứng giữa đám đệ tử ngoại môn, gọi là phượng hoàng khổng tước cũng không đủ.

Quả nhiên nàng vừa bước vào, liền có một nam tu nhiệt tình mời: “Sư tỷ, ngồi bên này, ngồi bên này.”

Doãn Nhứ Bình không để ý, trực tiếp đến chính giữa hàng thứ nhất, nơi gần bục giảng nhất, ngồi xuống. Nam tu ngồi bên cạnh liền đưa nàng ty một ly linh thủy ướp lạnh. Linh thủy là loại nước lấy thủy pháp ngưng kết linh khí mà thành, uống vào có tác dụng cường thân kiện thể.

Húc Họa thân mang xác phàm, thầm nghĩ loại đồ uống này đúng là không tệ. Bất quá khỏi cần nghĩ, nàng mua không nổi. Lấy linh khí dỏm đem chế lại rồi bán, Cửu Uyên Tiên Tông này thật mẹ nó, mắt nhỏ cũng biết thành mắt to được. (*)

(*) Gốc: P nhãn đô hắc hoàn liễu (PTS mắt đen) (连 p 眼都黑完了): có lẽ là  đổi trắng thay đen, biến không thành có.

[Rừng Khổ Trúc]

Thiên Cù Tử nhất tâm nhị dụng, một bên nhìn Yến Hồi Lương cùng Yến Trần Âm thí luyện, một bên nhìn hình ảnh Thần Ma đưa đến. Húc Họa đang nhìn vào ly nước chứa linh khí. Đây là loại đồ uống ướp lạnh thịnh hành trong nhà ăn ở trai Tâm Nham, vì dùng linh lực chế tác, nên hiện lên màu lục nhạt.

Màu sắc giống như mầm xanh mới nhú, Vân Thanh từ nhỏ đến lớn rất thích uống.

Thực ra cái này chế tác cũng đơn giản. Hề chưởng viện cầm một cái cốc lưu ly, ngưng một chén linh khí, đông kết nó thành băng, lại chuyển đi một chút mật hoa. Thần Ma chi tức nhìn hắn một cái, nhất thời cảm động muốn khóc – mười mấy năm nay, cuối cùng cũng thấy ngài làm ra được một chuyện nghiêm chỉnh.

Húc Họa thật vất vả xong một tiết học. Chấp sự này giảng như gây mê, nàng phải tự nhéo mình hai cái mới không bị ngủ gật.

Doãn tiểu công chúa hiển nhiên đã biết trước mấy cái thuật pháp này, nên không quan tâm lắm, lại thêm những nam tu ngồi bên cạnh liên tục xun xoe, trên mặt càng hiện vẻ mất kiên nhẫn. Húc Họa mặc dù là Ma Khôi, nhưng đối với đệ tử ngoại môn, tác dụng của Ma Khôi cũng không nổi tiếng lắm. Ma Khôi trân quý ở chỗ có thể thừa kế tài năng cha mẹ, còn bọn họ tư chất cực kém, cần gì thừa kế? Chẳng lẽ muốn đời sau càng lụi càng tàn ư?

Bởi vậy Húc Họa ở đây ngược lại được yên tĩnh, cộng thêm thân hình của nàng, tự nhiên chẳng ai thèm tới quấy rối.

Những cơ sở thuật pháp này cũng không hấp dẫn được Húc Họa. Nàng biết thời gian quý giá, thừa dịp chấp sự giảng đến cao hứng, nàng nhắm mắt lại, tu luyện linh khí.

Ai biết mắt vừa nhắm, liền có hạt châu ngưng tụ từ hơi nước, bốp một tiếng đập vào mặt nàng ướt nhẹp. 

Húc Họa: “…” 

Cái quái gì thế!

Ở trên bục giảng, chấp sự hiển nhiên phát hiện hôm nay đệ tử không chú tâm nghe giảng. Chuyện này cũng bình thường, hôm qua được nghe Thiên Cù Tử giảng, bọn chúng còn chưa ổn định lại tâm thần. Nhưng dám bế quan trong lúc ông nói thì thực sự quá giới hạn rồi!

Chấp sự tiên sinh cảm thấy tự tôn bị đả kích, liền trút giận lên đầu Húc Họa.

Ông tức giận tới mức mấy sợi râu mềm mại cũng rung rung: “Kỷ Họa! Dám ngủ trong lớp, còn ra thể thống gì!”

Nghe ông la mắng, học đường xì xào bàn tán, những kẻ đang ngái ngủ cũng nháy mắt ngồi thẳng lại. Chấp sự chính là muốn giết gà dọa khỉ, đệ tử nhập môn bây giờ đúng là không ra gì!

Ông gõ thước, nghiêm nghị nói: “Đi lên đây, thuật lại một lần thủy pháp ta vừa giảng, sai một li thì ra ngoài cửa đứng!”

Húc Họa không có trong nhóm mấy đệ tử ngoại môn, đương nhiên không quen biết ai. Lúc này liền bị mọi người cười thầm.

Nàng bất đắc dĩ đứng dậy, đứng trên bục giảng. Chấp sự lùi lại, cho nàng đứng ngay chính giữa, mặt đen như đít nồi: “Đọc lên!”

Lão tử đường đường là Trận tu a, sao có thể bị mấy cái thủy pháp thường thức làm khó được? Nàng đứng ở giữa, ở trước mặt mọi người, nói bốn chữ: “Thủy pháp thường thức…” thì bắt đầu nhíu mày. Chấp sự hừ lạnh, đợi câu sau mà sai liền sẽ bắt phạt đứng.

Húc Họa moi hết ruột gan ra nghĩ. Mấy cơ sở môn pháp này, dù sao cũng đã lâu không cần tới, mất chút thời gian để nhớ là bình thường. Nàng thuận miệng nói tiếp: “Thủy pháp thủy thức, chính là gồm mười thập nhị Trường Sinh, tứ đại Cứu Bần, bát Sát Hoàng Tuyền, thất Tinh Đả Kiếp…

(*) thập nhị = mười hai, tứ, bát, thất = 4, 8, 10.

Trường Sinh: sống thọ

Cứu Bần: cứu nguy (bần=nghèo/thiếu)

Sát Hoàng Tuyền: thu nhỏ suối vàng

Tinh Đả Kiếp: cướp sao


Nàng xoay chuyển ánh mắt, thấy chén trà của chấp sự, năm ngón tay chuyển động, nước trong chén liền ngưng tụ thành một sợi kim tuyến, theo đầu ngón tay nàng ôn nhu quay tròn. Tiếng cười nhạo bỗng chống im bặt.

Húc Họa ngồi xuống ghế, sợi kim tuyết liền vây quanh nàng, nhẹ nhàng nhảy nhót, như tơ như quang. Thanh âm nàng nhẹ nhàng mà hữu lực: “Nước có thể hỗ trợ cho mọi loại pháp thuật, công thủ đều không bị sơ hở.” Năm ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, kim tuyến đột nhiên ngưng kết trước người nàng, cứng như hàn băng. Bỗng dưng, chính giữa khối băng vỡ vụn, ngàn vạn băng châm bén nhọn đâm thẳng xuống sảnh đường.

Đám người đang kinh hoảng muốn bỏ chạy, thì đột nhiên băng châm ngưng lại, kết thành châu, theo chuỗi mà bay khắp phòng, phản chiếu lại ánh mặt trời, đẹp đến lóa mắt. Cả sảnh đường sợ hãi thán phục, lúc trước còn nghĩ tiết học khô khan, bây giờ nháy mắt đã lên tinh thần. Húc Họa viết pháp quyết lên bảng. Chữ của nàng tuôn ra từ bút lông mạnh mẽ hữu lực.

Chấp sự há hốc mồm, thủy pháp biến hóa phức tạp đến thế, vừa công vừa thủ, vậy mà có thể gom lại thành một cái pháp quyết ngắn ngủn bốn dòng?

Mặt ông căng hết cả lại, hỏi: “Ai dạy ngươi pháp quyết này?”

Húc Họa đáp: “Có một hôm ta chơi nước, liền tự mình nghĩ ra.”

Tự mình nghĩ ra!! Sắc mặt ông lộ rõ chấn kinh, thấy cả sảnh đường môn đồ đang ghi chép, ông cũng lặng lẽ cúi đầu, đem pháp quyết ghi xuống.

Húc Họa nói: “Thủy pháp trọng ở chỗ phải luyện tập nhiều, mới có được lực đạo và tốc độ tốt nhất. Nếu cùng cao thủ quyết đấu, một chớp mắt chần chừ hay một ly sai lêch, cũng có thể dẫn đến ranh giới sinh tử.”

Có người bên dưới hỏi: “Tiên sinh, nếu vậy trình độ của cô đã là thuần thục chưa?”

Chẳng biết vì lẽ gì, hai chữ “tiên sinh” nói ra lại thuận miệng đến vậy. 

Húc Họa đáp: “Không biết. Khi nào rảnh, ta tìm Điển Xuân Y thử một lần.”

Điển Xuân Y là Trận tông chưởng viện đó trời! Dưới đài vang lên một trận cười vang, chấp sự nghe vậy vội vàng nói: “Không được nói bậy.” Có điều lời ông như gió thoảng qua tai,  lại có một môn sinh bên dưới hỏi: “Tiên sinh, nếu thật sự thuần thục, thủy pháp có thể đạt tới mức nào? Có giống như cô làm không?”

Cái này dễ trả lời, Húc Họa đáp: “Còn phải xem thiên phú thế nào. Bất quá cái này rất đơn giản, giả sử như công lực đầy đủ, đến đẩy sông dời biển cũng có thể làm được.”

Đẩy sông dời biển!!

Không khí triệt để sôi trào. Chấp sự mặt đầy hắc tuyến, cầm thước gõ lên bàn – Con bé này nghĩ mình là thần chắc?

Ông vừa định đuổi Húc Họa xuống, nhưng thấy nàng mở miệng, liền đem lời nói nuốt trở vào. Không biết vì sao, ông còn muốn nghe xem tiểu gia hỏa này sẽ lại giảng cái gì.

Húc Họa nói tiếp: “Trước kia ở thế gian, sông Thạch Hà lũ lụt, đê Hoàng Đài giữ không nổi, vỡ vụn. Lúc đó ta cùng tri huyện ở đó có chút cơ duyên, từng thay hắn đẩy nước lại một lần.” Nàng tiện tay vẽ cái đê Hoàng Đài chắn giữa sông, tại một đoạn đánh một cái dấu: “Đem toàn bộ nước sông dời đi hai mươi dặm, cuối cùng hồng thủy không đập vào đê nữa, chảy đến cửa sông tụ hợp vào sông Hoàng Hà.”

Nàng đứng dậy viết khẩu quyết: “Bất quá cái này hơi khó, không tính vào cơ sở thường thức. Công lực mọi người chưa chắc đã làm được, mà mặt khác, việc đẩy sông dời biển, gặp địa thế phức tạp, rất dễ gây nên thiên biến. Uy lực lôi kiếp, vẫn là không nên tùy tiện nếm thử.

Bà nó, đây gọi là thần tích được không? Sao con bé này nói đơn giản như thể cha mẹ dạy con không được nghịch lửa vậy? Đây là cái chuyện gì a?

Nhưng chấp sự không đếm xỉa đến nàng – ông còn đang bận bịu nhớ khẩu quyết tâm pháp đó nha!

Húc Họa nhìn vào khẩu quyết, nhíu mày tựa hồ không hài lòng. Đây là khẩu quyết hai trăm năm trước nàng tự sáng tạo ra, vì không thường dùng, cho nên viết đúng một lần, chưa hề gọt sửa. Bây giờ nhìn lại liền cảm thấy dài dòng.

Nàng đặt bút muốn sửa mấy lần, song cuối cùng nói: “Vẫn quá phức tạp, để như từ đầu vậy!”

Chấp sự muối ho ra máu – phức tạp chỗ nào? Người ta muốn đổi chỗ cái giếng, chú ngữ còn dài hơn ngươi gấp mấy lần! Ngươi xài cái pháp quyết ngắn ngủn này đẩy sông, lại còn chê phức tạp sao?

Nhưng ông không nói gì. Những pháp quyết này là thật? Là tự con bé này sáng tạo? Nếu quả thực con bé không nói dối, thì nó là người phương nào vậy?

Chuỗi hạt kim châu bên phải nàng sáng loáng, nước trong tay giống như sủng vật ngoan ngoãn nghe lời. Chấp sự trong lòng hỗn loạn, nói: “Được rồi, ngươi xuống đi.” Thanh âm có chút bất lực.

Húc Họa cảm thấy kỳ quái, trở lại chỗ ngồi xong thì hỏi nam tu ngồi cạnh: “Ta nói sai sao?”

Anh ta mờ mịt luống cuống: “Ta… ta không biết nữa. Lúc nãy chấp sự không có giảng cái này.”

Húc Họa nhíu mày: “Vậy ông ấy giảng gì?” Cơ sở về thủy pháp, không nói cái này thì nói cái gì? Không lẽ dạy uống nước chắc?

Nam tu mặt ửng đỏ, lắp bắp trả lời: “Ông ấy giảng… giảng nước đối với phong thủy có ảnh hưởng thế nào a.”

Húc Họa: “…”

Mẹ nó, ông này là thầy phong thủy chắc?

Nhưng nàng không biết, đối với đệ tử ngoại môn, chỉ cần dạy cho có lấy danh để ra ngoài làm chút việc lặt vặt mà thôi. Núi non thủy thế chẳng phải rất quan trọng nếu muốn chọn nơi ở ư? Húc Họa bới bới tóc, ồ quao… cái lớp này thực ra cũng khá là “giả trư ăn cọp” đấy. (*)

(*) Trang bức (装逼): từ Hán Việt chỉ hành động giả nghèo giả khổ, nhưng thực ra rất có thực lực.

Sau khi học xong, nàng đang định về, đột nhiên sau lưng có người hô: “Kỷ… Kỷ tiên sinh.” Húc Họa quay đầu lại, thấy là một nam tu, có hơi ngạc nhiên. Chàng trai này có chút quen mặt, trông khá giống Tham tướng của nàng lúc còn bé.

Anh ta đỏ mặt: “Ta… có thể cùng cô ăn cơm không?”

Nếu là người khác mời, Húc Họa sẽ cự quyệt, nhưng riêng chuyện này thì lại khá hấp dẫn – Huyền môn Ma tộc đều như nhau, gặp tiền liền mất hết cốt khí. Nàng nói: “Cậu mời ta?”

Nam tu càng đỏ mặt: “Kỷ tiên sinh m…mời.”

Mời cái lông! 

“Ta không có tiền.”

Nam tu giống như không thể hận không thể độn thổ: “Không… Không phải. Ý ta là, ta mờ…mời.”

Vậy còn tạm được. Húc Họa theo cậu ta ra ngoài.

Chàng trai này tên Hướng Manh, là nhị công tử của Hướng Gia bảo, cha hắn là Hướng Tiêu Qua, một đại sư Huyền môn nổi danh về đúc kiếm. Hắn có tiền, Húc Họa cũng không khách khí, mua luôn hai chén linh thủy uống.

Chẳng ngờ, người bưng nước đến lại nói: “Kỷ tiên sinh, món này đã có người thay cô trả tiền rồi.”

Húc Họa nhìn theo phương hướng ngón tay hắn chỉ, liền thấy một nam tu đang ngồi ở bàn khác đang nhìn nàng cười vô cùng khiêm tốn. Khôi Thủ không phải kiểu người khó tính, liền vẫy tay chào hắn một cái, mấy người xung quanh liền ồ một tiếng, vây xung quanh nhìn.

Thà đừng nói, nhưng đã nói thì Húc Họa đương nhiên nhận ra. Nàng chỉ vào tên nam tu kia: “Lúc ta vừa nhập môn, có phải ngươi gọi ta là “Heo” không?”

Hắn tên gọi Đường Khác, nghe nàng hỏi, khuôn mặt liền đỏ bừng: “Ta… ta…” Hắn thật không biết nên nói gì, cứng cổ lên nói: “Là ta gọi thì sao?” Sau đó, uống một hơi cạn sạch chén linh thủy, mất một lát giống như để đưa ra quyết định, nằm sấp xuống mặt đất kêu: “Gâu gâu gâu…”

… Một trận tiếng chó sủa.

Phải nói là, cực kỳ giống tiếng chó sủa. Kỷ tiên sinh người hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, nghe vậy liền vung tay lên, buông tha cho hắn.

Đến chiều, lại tiếp tục lên lớp.

Chín vị chấp sự đều tới. Mọi người khẽ giật mình, tưởng có đại nhân vật gì đến đây giảng bài mới khiến cả chín vị đến nghe, lại thấy một vị chấp sự rất nghiêm túc nói rằng: “Kỷ Họa, tiếp tục giảng về thủy pháp.”

Chín người bọn họ ngồi vào hàng cuối, móc một quyển vở, chuẩn bị lấy bút viết.

Húc Họa thật sự khó hiểu: “Muốn ta giảng gì cơ?”

Chấp sự sụ mặt: “Tùy ngươi.”

Bà nó! Tên Thiên Cù Tử kia muốn bắt ta làm cu li cho hắn a! Kỳ thật muốn ta làm một ông thầy bà cô tốt bụng cũng được, vui vẻ hài hước cũng được, giảng dạy giải thích cho đồ đệ cũng được. Nhưng đây một ly trà cũng không có, ăn cơm còn phải để ta tự móc bạc là thế nào?

Loại đãi ngộ này, nói thế nào cũng thấy nóng ruột. Nàng đang định lên tiếng, đột nhiên bên ngoài có người đến gần. Học đường yên tĩnh, Thần Ma ngồi trên bả vai nàng phấn chấn – Tới mau, đến lượt ngài biểu diễn rồi đó!

Cửa học đường mở ra, có mấy đệ tử đẩy một cái xe kéo nhỏ lại: “Hôm nay phát linh thủy miễn phí, số lượng có hạn, mỗi người một bình.”

Ô… Một vị chấp sự không nhịn được hỏi: “Ai kêu ngươi cấp linh thủy miễn phí?” Xưa nay đệ tử ngoại môn có bao giờ nhận được loại đãi ngộ vậy đâu a?

Một người trong nhóm bọn họ đáp: “Thưa tiên sinh, bên trên không nói rõ, nhưng hình như là có chưởng viện muốn thử làm loại linh thủy mới, không ngờ thất bại, lại lỡ làm dư nhiều quá…”

Húc Họa ngược lại vui vẻ, ngay lập tức tiến tới lấy. Thấy nàng thích, Hướng Manh cùng Đường Khác cũng lập tức mỗi người một bình, lại “tiện tay” để lên bàn của nàng.

Có linh thủy, rốt cục nàng cũng không thấy bực mình nữa, ngồi lên bục bắt đầu giảng.

Thần Ma chi tức nhìn cốc linh thủy trong tay nàng – Cái gì mà là “làm – dư – nhiều – quá”?

Được lắm, Thiên Cù Tử! Coi như ngài thắng!

Sao không đem ta trụng nước sôi làm thuốc luôn đi!


Lược dịch lời tác giả: Khôi Thủ được chưởng viện tặng lễ vật đầu tiên. Nếu có gì cần nói thì chính là “mỗi người một lọ, không được lấy thêm” (ở đây Edit đã chỉnh lại vế sau là “số lượng có hạn”).