Minh Nguyệt Nhập Quân Hoài

Chương 12: Nửa đời thanh tịnh (2)




– Edit & Beta: Pianvy Kim –

Thiên Cù Tử sửng sốt, lát sau mới hiểu được ý tứ của Tái Sương Quy. Cửu Uyên nếu luận linh căn, thì không thể nghi ngờ mạnh mẽ nhất là của chín vị chưởng viện. 

Hắn buông mắt, nhẹ phun một chữ: “Không.”

Hắn không phải người thích từ chối, nhưng một khi đã không nhận, liền không dễ dàng thuyết phục được. 

Tái Sương Quy không từ bỏ: “Coi như ta cầu xin con đó?”

Gò má Thiên Cù Tử ửng hồng một mảnh: “Môn phái cũng không chỉ có mỗi con, sao người lại dồn ép con như vậy? Đệ tử của Âm Dương Viện cũng là có mấy ngàn người, huống chi sư tôn cũng đang lúc sức khỏe thịnh vượng…”

Hắn chưa nói xong, Tái Sương Quy đã bật dậy: “Hỗn trướng! Ngươi nghĩ ta một đống xương già mà còn…” Vừa nói xong đã cảm thấy thật nực cười. Đang muốn bác bỏ lời hắn, nhưng thấy hắn bẽn lẽn khó xử, lại thấy hơi có chút mềm lòng.

Giọng điệu Tái Sương Quy trầm thấp: “Làm sao phải lo lắng vậy? Chẳng nhẽ trong lòng con có ý trung nhân rồi?”

Ý trung nhân? 

Hắn nhìn xuống đất, một mực im lặng. Tái Sương Quy thương lượng: “Được rồi, không chịu cũng được, ta không miễn cưỡng nữa. Nhưng thực ra ta vẫn còn có một biện pháp.”

Hắn ngẩng đầu lên nhìn. 

“Kỳ thật để Ma Khôi thai mang thai, con cũng không nhất định phải giao hợp với họ. Chỉ cần để vi sư lấy chút tinh dương của ngươi…”

Thiên Cù Tử mạnh mẽ giật ngọc bội chưởng viện bên hông, hai tay đưa lên. Tái Sương Quy lập tức ngậm miệng, hồi lâu sau mới nói: “Con ghét đến mức vậy à?”

Thiên Cù Tử trịnh trọng gật đầu. Tái Sương Quy đành phải rời đi. Hắn một mực tiễn sư tôn đến tận ngoài rừng, lại tiện tay hủy bỏ quyền vào rừng Khổ Trúc của Tái Sương Quy, sau này không cho ông vào nữa.

Một mình hắn trở về tĩnh thất, lần thứ hai bế quan.

Ngoài kia, không biết nàng trưởng thành sẽ có bộ dáng gì? Thật ra cũng không có gì phải lo lắng. Thần Ma luôn đi theo bảo vệ nàng, lại còn sống ở một tiểu thôn vắng vẻ, có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm gì. Hơn nữa nơi đó linh khí cằn cỗi, Ma tộc căn bản không phát giác được. Huống chi hắn cũng đã ngầm an bài người theo dõi.

Thất Hiền Giới Xích lưu lại trên người hắn ba trăm đạo vết thương, cái nào cũng ăn sâu vào tủy, nhưng lại không thể khiến hắn tỉnh ngộ.

Sự nhung nhớ giống như rễ cây, càng ngày càng dài ra, bám chặt vào tâm trí hắn mà không cách nào ngăn cản. Cả đời hắn xưa nay như hạc giữa bầy gà, trăng sao trên trời còn được người ta dâng đến tận tay, được gia tộc tận lực bồi dưỡng, sư môn nể trọng, hậu bối kính sợ. Hắn đã quen được người ta ngưỡng vọng truy đuổi, chưa từng phải nhờ vả cái gì, cũng không có chuyện bị người ta từ chối.

Thế mà bây giờ, hắn cái người cao cao tại thượng ấy lại vướng phải tình cảm nam nữ.

Tơ tình vừa nóng bỏng vừa mềm mại, càng tương tư càng khó chịu.

Hắn nhẹ thở dài, nghe tiếng thở của mình vọng lại trong tĩnh thất lặng lẽ. Đàn tranh cùng kiếm đều không ở bên người, chỉ còn một viên hổ phách trong ngực hắn làm bạn. Lá xanh dâu tằm bên trong nó quanh năm xanh tươi mướt mát.

Hắn cần mười lăm năm để củng cố lại tu vi. Thời gian này đối với tu tiên mà nói là không dài.

Trước kia vô số lần hắn bế quan, ba mươi hay năm mươi năm bất quá cũng chỉ như một buổi chiều. Nhưng gần đây, hắn ngồi một mình tĩnh tu trong căn phòng trống trải, bản thân bị trọng thương, tu vi đình trệ, thời gian giống như dính đặc lại không trôi nữa.

Nhớ nhung là một thứ kịch độc đối với việc tu hành. Mà hắn giống như nghiện ngập, chìm đắm trong thứ kịch độc đó.

Có điều những thứ để nhớ cũng chẳng có bao nhiêu. Đối với Húc Họa, hắn thậm chí còn chưa thể nói là mình hiểu rõ nàng. Nhưng cố tình, lần gặp đầu tiên trong rừng dâu hôm ấy, hắn đã ấn tượng sâu sắc về tư thái tuyệt mỹ của nàng.

Trước đây hắn chưa từng động tình, nên cũng không biết làm sao để đoạn tình. Mối tình đầu như lông tơ, rơi xuống đất quấy nhiễu hắn nửa đời thanh tịnh.


Lời Editor: Các chương hình như ngày càng ngắn nên tôi sẽ không chia chương nữa luôn:V Mỗi lần post cả chương cho xong. Mà rõ ràng raw là 8 page lận ấy, không hiểu sao dịch ra còn có 6 page thôi?!

Tình cảm của Thiên Cù Tử thật tội, y chang tôi với crush vậy. Crush từ những năm cấp 2 đến hết năm nhất đại học, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, cùng lớp nhưng chẳng nói một câu, sau này nhìn nhau lại như không quen biết.