Minh Nguyệt Nhập Quân Hoài

Chương 1: Nhất kiến chung tình (1)




Edit & beta: Pianvy Kim –

Tông môn đã thật lâu không tìm được một đệ tử ưu tú. Tất cả đều rơi vào khủng hoảng không người nối nghiệp. Mà những tiên tông quyền cao chức trọng dù tuổi thọ từ trăm năm đã tăng đến nghìn năm, nhưng chung quy lại chỉ có căn cốt phàm nhân. Cho dù hiện tại vẫn còn những nam nữ đệ tử căn cơ thâm hậu, cũng không thể để mặc chuyện này không quan tâm.

Để một phàm nhân nhập đạo, chẳng những tốn thời gian mà xác suất thành công còn thấp. Hơn nữa trong tình hình yêu ma xâm lấn, thiên tai nhân họa, hiện giờ nhân số các đại tông môn ngày càng giảm.

Mà hiện tại, tiên tộc nhận ra có vài đứa trẻ thuộc ma tộc mới sinh lại bất ngờ thừa kế căn cốt từ cha mẹ chúng, ngày càng mạnh mẽ.

Ma tộc luôn cố chấp tham lam, lại thường xuyên giao chiến với tiên môn. Nếu cứ theo đà này, chỉ sợ không cần phải đợi tới trăm năm, liền có thể áp đảo tiên môn về thực lực.

Hiểm nguy như con dao ngày ngày kề vào cổ, toàn bộ tiên môn đều tràn ngập vẻ lo lắng.

Chín vị trưởng viện Cửu Uyên Tiên Tông, cộng thêm ba mươi sáu trưởng lão tề tựu thương lượng đối sách. Thương lượng đến mất thì giờ, cuối cùng cũng không nghĩ ra được một đối sách nào. Ngươi quản trời quản đất, chẳng lẽ quản được cả người ta sinh con?

Hài nhi ma tộc mạnh mẽ, có trời mới biết tại sao, nếu là vì nam nhân bên đó mạnh hơn chúng ta, thử hỏi có mất mặt không? Có hay ho không?

Chưởng viện Âm Dương Viện, Thiên Cù Tử, luôn yên lặng lắng nghe. Toàn thân hắn phủ một bộ áo trắng hoa văn đen tinh mịn, tóc đen nhẹ nhàng rủ xuống đến eo, sau lưng đeo đàn tranh và kiếm, tua kiếm thật dài khẽ phủ lên vai.

Thấy hắn không nói gì, Đạo Tông chưởng viện Ngọc Lam Tảo hỏi: “Thiên Cù Tử, ngươi có ý gì không?”

Thiên Cù Tử rũ mắt, thanh âm ôn hòa trầm thấp: “Phái người lẻn vào Thiên Ma Thánh Vực, tìm hiểu tin tức.”

Vừa mới nói xong, Ngọc Lam Tảo liền vỗ vai hắn, hắn nghiêng người né tránh. Ngọc Lam Tảo đã quen nên không thèm để ý, mỉm cười đầy mặt nói: “Có đạo lý! Có đạo lý!”

Chẳng nhẽ tám vị trưởng viện, cộng thêm ba mươi mấy vị trưởng lão mà không ai nghĩ tới cái này? Còn chẳng phải vì đợi hắn mở miệng sao? Lúc này mọi người đều đứng dậy, chỉ kém chưa vỗ tay: “Kế này của Hề chưởng viện hay lắm. Đã vậy, chúc cho người mã đáo thành công!”

Tất cả đều vui vẻ, duy chỉ có Thiên Cù Tử sư tôn thở dài.

Muốn vào Thiên Ma Thánh Vực, chỉ có cách ngụy trang thành ma tộc.

Thiên Cù Tử chậm rãi rót ma tức vào cơ thể, quá trình thống khổ như vậy nhưng trên mặt hắn lại không biểu lộ gì. Chỉ có mồ hôi từng giọt lăn xuống nhễ nhại, thấm ướt tay áo.

Sư tôn hắn Tái Sương Quy canh giữ bên cạnh thấy vậy thở dài: “Con biết rõ bọn hắn lười nhác, cố tình giả vờ hỏi, con biết thế còn trả lời làm gì?”

Thiên Cù Tử cố nén tê liệt đau nhức trong huyết mạch, khàn khàn nói: “Việc này kỳ lạ, né tránh không giải quyết được.”

Tái Sương Quy quyết tâm, định giúp hắn đánh một đạo ma tức cuối cùng vào thân thể. Thiên Cù Tử lại thẳng tay cự quyệt, ngay cả chuyện dịch dung cũng là tự mình làm, không chịu lộ một tia mềm yếu.

Tái Sương Quy đối với tên đệ tử này của mình vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Kỳ thật lấy thiên tư của ông ra mà nói, căn bản không có cửa làm trưởng lão Cửu Uyên Tiên Tông.

Nhưng ông vận khí tốt, không ngờ lại thu vào tay một đệ tử thiên tư kinh thế như vậy.

Thiên Cù Tử làm đệ tử ông, thật sự mặt nào cũng tốt. Xuất thân thế gia, lễ nghi chu toàn, cử chỉ khuôn phép, từ khi bái nhập làm môn hạ, chưa từng khiến ông phải hao tâm tổn sức.

Nhưng ông biết, người này nhìn như ôn hòa, thực ra là trong nhu giấu băng. Có mỉm cười cũng vạn dặm xa cách, chưa bao giờ thổ lộ tâm tình.

Ông muốn căn dặn vài câu, lại đột nhiên phát hiện nhiều năm như vậy, toàn là Thiên Cù Tử căn dặn mình. Ông cười khổ, chỉ nói ngắn gọn: “Sớm ngày trở về.”

Thiên Cù Tử đáp: “Sau khi con đi, sư tôn nhớ quản giáo thật chặt việc dạy dỗ đệ tử. Vân Giai yếu trận pháp, Vân Thanh cần tập luyện thêm kiếm đạo…”

Tái Sương Quy thầm nghĩ: “Xem đi, một mực lo lắng cho người khác, mà bản thân hắn còn đáng lo lắng hơn.”

[Thiên Ma Thánh Vực]

Pháp điện bày biện hoa mỹ, nhưng cửa sổ lại đóng chặt. Tia sáng theo khe hở hoa văn điêu khắc chiếu xuống, Húc Họa đưa tay như muốn chạm lấy. Nàng vừa động, khóa sắt đen ở cổ tay liền kêu vài tiếng sột soạt.

Giam nàng bằng loại xiềng xích phong bế linh lực này, Húc Họa giật giật khóe miệng, cái loại “bằng hữu” kia đúng là dụng tâm quá đáng.

Ngoài cửa một tiếng vang, có người tới. Húc Họa không ngẩng đầu, người kia đi đến trước mặt nàng, áo bào đen thêu chỉ tơ vàng phức tạp, mười hai chương văn uy nghiêm, trang trọng.

(*họa tiết họa tiết trang trí, đại diện cho quyền lực thêu trên áo nhà nước)

Hắn gần như ôn nhu vuốt tóc của nàng. Mới vừa rồi kẻ phụ nhân kia tra tấn nàng hung bạo, bây giờ trong phòng toàn là mùi hương hoa quế ngọt ngào khiến người ta mê say.

Hắn khàn khàn nói: “Húc Họa, ngẩng đầu nhìn ta.”

Húc Họa bất động, hắn nâng cầm nàng lên, cưỡng ép nàng nhìn vào hai mắt hắn: “Nàng như vậy khiến ta rất lo lắng.”

Nghe giọng hắn chân thành như vậy, Húc Họa phì cười châm chọc: “Thế sao? Những ngày làm nhục ta lại không phải Ma Tôn ngươi ư?”

Mùi hương dày dặc, hắn có chút mê loạn: “Húc Họa, nàng là bạn lữ ta chọn. Ta luyến mộ nàng, thế nào trong mắt nàng lại là làm nhục?”

“Luyến mộ?” Húc Họa cười một tiếng, trong mắt không một tia cảm tình hắn mong chờ.

Hắn vuốt ve mặt nàng, Ma Khôi đúng là xinh đẹp từ cốt tủy.

“Ta chỉ muốn dạy dỗ nàng một chút. Hy vọng thân thể nàng chỉ vì ta mà vui vẻ. Tin tưởng ta, ta sẽ làm cho ngươi từ từ yêu thích.”

Hắn dùng những khí cụ và dược thảo đặc biệt, để kích thích dục vọng trong thân thể nàng, khiến cho nàng chìm đắm trong khoái cảm mà khuất phục hắn.

Tinh dịch của hắn lưu lại thật nhiều thật sâu trong người nàng, lại không thể đánh bại được linh hồn nàng.

Hắn muốn mất đi tính nhẫn nại.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của nàng, môi nàng ấm áp mềm mại, thơm thơm như một nguồn suối vô tận: “Ta làm sao có thể giết nàng, ta đã nói, nàng chính là bạn lữ mà ta chọn.”

“Ta sẽ giết ngươi, Doanh Trì.” Thanh âm của nàng thấp mà hữu lực.

Ma Tôn Doanh Trì tựa hồ hơi yên tâm, tay của hắn xuyên qua lọn tóc cong cong như tảo của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve phần gáy ôn nhu. Nơi da thịt bị hắn đụng vào run rẩy, hắn cố gắng giữ mình kiên nhẫn: “Húc Họa, ta chỉ là cần một Ma hậu, cũng hy vọng người đó là nàng. Lúc trước, chúng ta du sơn ngoạn thủy, nấu hoa chưng rượu cũng rất vui vẻ không phải sao? Bây giờ nàng việc gì phải quật cường?

Húc Họa thân thể mệt mỏi, thanh âm lại rõ ràng: “Ngươi hao tổn tâm cơ tiếp cận ta, chẳng qua vì Ma Khôi có thể cùng Ma tộc kết hợp sinh hạ hài tử. Tình cảm xưa bất quá chỉ là thứ giả tạo trơ trẽn, ngươi còn nhắc tới làm gì?”

Doanh Trì chậm rãi bóp cổ nàng, hơi dùng lực kéo làm cho nàng tựa vào ngực mình: “Nghe tiếng tim ta, Húc Họa. Đừng nghĩ như vậy.”

Hắn không biết Húc Họa có nghe hay không. Nàng xem ra đã rất suy yếu, giống như bông hoa trên giấy, gặp một trận mưa nhỏ liền tan rã. Hắn thích sự yếu ớt ôn nhu này của nàng, lại nhìn thấy rõ trong mắt nàng căm hận: “Coi ta như đồ chơi, còn để ý ta nghĩ gì sao?”

Doanh Trì nhẹ nhàng buông nàng ra, nhớ tới ngày xưa ở Họa Thành, nàng dưới mái hiên hứng tuyết, đẹp như tượng tạc. Hắn đứng dậy đi ra ngoài, nhìn nhóm phụ nhân trước cửa nói: “Trong vòng ba ngày, nếu lại không có tiến triển gì, toàn bộ các ngươi đều chết.”

Lượng thuốc lại tăng lên. Húc Họa chán ghét từ trong xương tủy một trận lại một trận tình triều. Chúng phụ nhân mâu thuẫn mãnh liệt, những ngày này vẫn chưa làm ra được cái gì khả quan.

Có người nhỏ giọng nói: “Khương Di, cô ta hình như không chịu nổi.”

Bà phụ nhân đứng đầu trong nhóm ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét. Mặc dù Ma Tôn cho thời gian có hạn, nhưng nếu cô ta xảy ra điều gì ngoài ý muốn, các nàng chỉ sợ chết trăm lần cũng không đủ.

Sau một lúc, Khương Di nói: “Còn chịu được, cho cô ta uống thêm một bát máu dâm xà.”

Máu rắn nhập thể, Húc Họa đột nhiên nhắm hai mắt lại, thân thể mềm oặt ngã xuống đất. Bọn phụ nhân sợ hãi, Khương Di vội vàng dò xét hơi thở nàng, đột nhiên biến sắc. Chư nữ đại loạn, có người la lớn: “Cô ta chết rồi! Cô ta chết rồi!”
Editor: Rốt cuộc ai làm nam chính???