Trước mắt là nội thất xe ngựa đơn sơ quá mức, vải thô nhồi bông chặn kín các khe hở và cửa sổ, ngăn gió lạnh thổi vào, gỗ màu nâu sẫm ghép thô ráp thành vách xe, chẳng nói đến khảm vàng nạm ngọc, ngay cả một bông hoa chạm khắc cũng không có.
Trong xe có lò than đang cháy, vẫn là loại than bạc giá rẻ, tuy không ngột ngạt, nhưng khi đốt cũng không có hương thơm thanh nhã của than vàng ngọc. Dưới thân ngồi chỉ là một cái đệm thô ráp, cũng không phải đệm thêu Tứ Xuyên nhồi tơ tằm và thảo mộc.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chiếu cảm thấy có chút khó chịu, nghĩ mình là tam công tử của Tuyên Bình hầu phủ, khi nào lại sa sút đến mức này? Chẳng phải hắn mới ở Nam Hải thỉnh giáo kiếm pháp cùng Vô Đại sư, đang trên đường về Kinh kỳ hay sao? Sao lại xuất hiện trong chiếc xe ngựa tồi tàn thế này?
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy một cơn đau nhói trong đầu, theo bản năng đưa tay ấn lên trán, lại phát hiện tay mình đã trở nên rộng lớn thon dài, khớp xương rõ ràng, đây là tay của một thanh niên trưởng thành.
Lúc này Nhiếp Chiếu mới hoảng hốt, đưa tay quơ quơ trước mặt, thật là thật...
Hắn vội vàng tìm đến thanh kiếm bên cạnh, rút ra, soi mình trong gương kiếm, hình bóng mờ ảo phản chiếu khuôn mặt của chính mình.
Người trong đó và hắn giống nhau đến chín phần, vào tuổi đôi mươi của hắn cũng đại khái là như vậy.
Nhiếp Chiếu hít sâu một hơi, cúi mắt xuống, quả nhiên thấy trên mí mắt phải có một nốt ruồi nhỏ như hạt cát, dù là người thân thiết cũng thường hay bỏ qua, chỉ có hắn khi soi gương tự nhìn tỉ mỉ mới phát hiện.
Chẳng lẽ đây thật sự là hắn! Hắn bỗng dưng từ thiếu niên vừa qua sinh thần mười hai tuổi biến thành một thanh niên? Chuyện hoang đường như vậy mà lại xảy ra với hắn!
Bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng động nhỏ, hắn theo bản năng xoay cổ tay, đặt kiếm lên cổ đối phương.
Vừa rồi hắn đang trong cơn chấn động mạnh, không để ý đến đối phương, giờ mới tỉ mỉ quan sát thiếu nữ đang dần mở mắt.
Đối phương khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dịu dàng xinh đẹp, môi hồng răng trắng, xinh xắn như hoa mộc lan sau mưa.
Nàng chắc không phải xuất thân từ gia đình đại phú quý, nhưng trên cổ đeo một chiếc khóa bình an được chạm khắc tinh xảo, chất vải tuy bình thường nhưng là đồ mới, từ cổ áo lộ ra một góc vải lót nhìn ra được mảnh vải đó là được vò đi vò lại đến mềm mại sát người, có thể thấy người nhà nàng yêu thương nàng rất nhiều.
Nhiếp Chiếu mím môi, đề phòng với nàng giảm đi, tay cầm kiếm cũng nới lỏng, khoảng cách với cổ nàng cũng xa đi nửa tấc.
Giang Nguyệt cổ họng khô khốc, theo bản năng kêu lên hai tiếng đòi nước, không ai đáp lại, nàng mới mơ màng mở mắt, đối diện với một đôi mắt sáng rực như sao lạnh, nàng nhìn chằm chằm vào đối phương, đối phương cũng đang quan sát nàng.
Nàng vừa muốn đứng lên, đã bị hắn quát: “Đừng động, cẩn thận đao kiếm vô tình.”
Lúc này mới phát hiện hắn vẫn đang đặt kiếm lên cổ mình.
Nhiếp Chiếu đang định từ miệng nàng thẩm vấn ra điều gì đó, bỗng thấy đối phương hít hai hơi thật sâu, vành mắt đỏ lên, đột nhiên ngửa đầu nức nở: “Ngươi làm gì thế? Tam ca ta biết được sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Hắn bối rối, hắn chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ? Thanh kiếm trong tay "choang" một tiếng rơi xuống xe, chân tay luống cuống, vội nói: “Này, này ngươi đừng khóc nữa, ta chỉ dọa ngươi thôi, ta không thực sự muốn làm gì ngươi cả.”
Giang Nguyệt tức giận đá thanh kiếm trên đất văng xa, đụng vào vách xe, rồi khóc với hắn: “Ngươi đã đặt kiếm lên cổ ta rồi còn nói không muốn làm gì ta? Vậy phải thế nào mới gọi là muốn làm gì ta?”
“Không phải, không phải, ngươi nghe ta nói,” Nhiếp Chiếu đã bị nàng khóc đến mức đau đầu nhức óc, còn đau hơn cả việc vừa mở mắt đã thấy mình hơn hai mươi tuổi, là hắn vô tình khiến thiếu nữ này khóc rồi, “Ngươi đừng khóc nữa, đều là lỗi của ta được chưa.”
Giang Nguyệt đẩy mạnh hắn ra: “Ban đầu đã là lỗi của ngươi! Ngươi dựa vào đâu mà không phân rõ trắng đen đã đặt kiếm bừa bãi lên cổ ta? Chúng ta quen biết gì nhau sao?”
Nhiếp Chiếu không kịp phản ứng, “ầm” một tiếng va vào thành xe, ôm ngực, suýt nữa nôn ra máu, không nói nổi một câu.
“Ngươi, ngươi không sao chứ?” Giang Nguyệt đẩy hắn ra, bản thân cũng ngẩn người, theo bản năng nhìn tay mình, vội vàng tiến tới muốn đỡ hắn, nàng cũng không nghĩ chỉ là đẩy nhẹ một cái thôi mà.
“Không, không sao, ngươi nguôi giận là được.” Nhiếp Chiếu muốn xoa chỗ đau, nhưng nghĩ mình là nam nhân bị một cô nương đẩy một cái liền yếu ớt như vậy, thực sự tổn hại đến mặt mũi, nên cố gắng ngồi lại, ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Giang Nguyệt ôm gối, thu mình trong góc, trên mặt vết nước mắt chưa khô, đôi mắt đẫm lệ đáng thương nhìn hắn, nước mắt làm ướt mi mắt thành từng sợi, nếu không phải nàng đã ra tay đẩy hắn một cái, Nhiếp Chiếu thật sẽ nghĩ nàng thật đáng thương, vô hại.
Nhưng rõ ràng biết đối phương có chút nguy hiểm, hắn nhìn dáng vẻ của nàng, trong lòng vẫn nhói đau, không biết vì sao lại thấy xót xa, sờ khắp người, cuối cùng tìm thấy chiếc khăn tay, cẩn thận từng chút một ngồi gần lại, dùng khuỷu tay chạm nhẹ nàng: “Này.”
Đối phương cảnh giác liếc nhìn hắn, rụt tay lại, không dám nhận, như thể sợ hắn đã tẩm độc lên đó.
Nhiếp Chiếu có lòng tốt bị xem là gan lừa ngựa, khó chịu dùng khăn lau mạnh lên mặt nàng, làm tóc mái trên trán nàng rối bù, nàng vừa định phản kháng, hắn đã có dự kiến trước mà giữ chặt cổ tay nàng, khóa chặt: “Ngươi đừng không biết điều, ta lớn như vậy rồi, cũng chưa từng dỗ dành cô gái nào đâu, đừng có quá đáng.”
Hắn lau khô mặt nàng rồi mới đứng lên: “Vừa nãy ta không phải nhằm vào ngươi, ngươi đừng để bụng, nếu là ngươi tỉnh dậy thấy mình ở một nơi xa lạ, chẳng lẽ ngươi không đề phòng sao?”
“Ngươi cũng không biết chúng ta đang ở đâu sao?” Giang Nguyệt bất ngờ tiếp lời, hai người nhìn nhau, trong mắt đối phương đều thấy sự kinh ngạc, cảm giác hoang mang vì mất trí nhớ của nàng tan biến phần lớn, như tìm thấy tổ chức, tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều, tiếp tục nói: “Ta thấy rất kỳ lạ, vô duyên vô cớ xuất hiện trong chiếc xe ngựa này, chuyện trước đó đều quên hết, nghĩ thế nào cũng không nhớ ra, ta nhớ mình có một huynh trưởng, nhưng lại không nhớ nổi gương mặt huynh ấy.”
Nhiếp Chiếu giật mình, nói: “Ngươi cũng vậy sao? Ký ức của ta chỉ dừng lại ở tuổi mười hai, nhưng rõ ràng cơ thể ta là hơn hai mươi, những năm giữa đó, nghĩ thế nào cũng không nhớ ra.” Nhưng như vậy xem ra, tình trạng của đối phương còn tệ hơn hắn, hắn ít ra còn nhớ được mười hai năm trước, nàng ngoài việc nhớ mình có một huynh trưởng, thì chẳng còn gì.
Giang Nguyệt nắm chặt chiếc khóa bình an trước ngực, Nhiếp Chiếu nắm chặt chuôi kiếm trong tay, hai người nhìn nhau, trong mắt không tự chủ đều dâng lên sự căng thẳng, sự căng thẳng này đạt đến đỉnh điểm khi nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, tràn ngập khắp xe ngựa.
Nhiếp Chiếu bịt miệng nàng, nhẹ giọng dặn dò: “Đừng phát ra tiếng, sợ thì nắm tay áo của ta.” Giang Nguyệt quả nhiên ngoan ngoãn nắm tay áo hắn.
Hắn nhẹ nhàng vén một góc rèm xe, nhòm ra ngoài, chỉ thấy trên phố đông nghịt người, yên bình tĩnh lặng, không khác gì thành phố thường nhật, trước xe ngựa là một đoàn người uy phong cưỡi ngựa cao đầu mở đường, sau xe ngựa là một nhóm binh sĩ mặc giáp đen.
Hắn nhận ra, áo giáp đen là quân Phủ Tây.
Xe ngựa dần dần dừng lại trước đô đốc phủ, bên ngoài có người lớn tiếng nói: “Đến nơi rồi.”
Giang Nguyệt nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn hơn, căng thẳng nhìn hắn.