Minh Nguyệt Chiêu Chiêu

Chương 5




7.

Gia yến được sắp xếp vào buổi tối. Ngay sau ngọ thiện ngày hôm đó, Thái hậu đã nói muốn ta tới Từ Ninh cung.

Vừa bước vào cửa, ta không thấy Thái hậu đâu mà chỉ nhìn thấy nương. Chúng ta im lặng nhìn nhau, sau đó mắt bà dần đỏ lên.

Chóp mũi ta chua xót, lập tức lao vào vòng tay nương, khóc òa.

Nương nhẹ nhàng vuốt tóc ta, hỏi ta có thích nghi được với cuộc sống trong cung không, có bị ai bắt nạt không.

Có!

Tất nhiên là có rồi!

Tôn Diễm lần đầu tiên gặp mặt đã uy hiếp ta, sau đó còn giật khăn tay của ta, bắt ta thêu một cái hà bao cho hắn, Thái hậu còn bắt ta phải học cách xử lý việc trong cung, mấy cái sổ sách toàn chữ toàn số đấy mà bắt ta quản lý? Thấy không, ta sụt đi mấy cân rồi đây này!

Ta bật khóc.

Thế nhưng, những chuyện này còn chưa không đáng sợ bằng những mưu mô âm hiểm trong cung đâu, sợ nương lo lắng, ta bèn sụt sùi lau nước mắt, lắc đầu nói mọi chuyện đều ổn, nhưng ở chốn thâm cung này quá nhàm chán, ta nhớ mọi người ở nhà rất nhiều.

Sau đó ta hỏi nương về cha và tình hình trong nhà, nương nói sau khi ta vào cung, cha đã cử người đến hỏi thăm tình hình của ta trong này, nhưng quy định trong cung quá nghiêm ngặt, không thể đưa ai vào được. Hơn nữa cha còn nghe đồn rằng ta ở trong cung cực kỳ được sủng ái, thế nhưng người cũng không dám tin tưởng.

Người nói phải chính mắt nhìn thấy mới tin được.

May mắn, sau đó Thái hậu đã báo tin cho người, rằng ta vẫn ổn, mong hai người đừng quá lo lắng. Đúng như cha nương mong đợi!

Sau đó nương mới nói cho ta biết, thật ra người đã sớm sắp xếp hôn phối cho ta, đối phương cũng sắp đến cửa cầu hôn luôn rồi, ai ngờ cuối cùng ta lại bị triệu vào cung. Nếu mối hôn sự đó thành thì nhà chúng ta cũng không lâm vào cảnh khó xử như bây giờ.

Ta bèn tò mò hỏi nương xem đối tượng mà cha nương sắp xếp cho ta khi đó là ai?

“Chính là nhi tử nhà Thẩm tướng quân,” Bà thở dài,

“Hắn ở trong kinh thành cũng được tính là người giỏi nhất. Mặc dù Thẩm tướng quân với cha con không được hòa hợp lắm, cho nên khi Thẩm phu nhân đến cửa cầu hôn cha con vẫn vô cùng lo lắng, nhưng tìm hiểu một hồi thì cả 2 bên đều rất hài lòng.”

“Cha con nói hắn hiền lành lễ phép, tuổi còn trẻ đã lập công, nhưng nương nghĩ đến sau này biết đâu hắn phải đi biên cương trấn thủ cùng Thẩm tướng quân, thậm chí còn phải ra chiến trường nguy hiểm, nương không muốn con phải chịu khổ sở, càng sợ hắn không may gặp nạn, nếu vậy thì con... Cho nên đành phải miễn cưỡng chấp nhận."

“Không ngờ hôm trước hoàng thượng lại tuyên bố cha con nhà Thẩm tướng quân không cần mỗi ngày phải rời kinh phải trấn thủ biên cương, mà phải ở lại trong kinh thành.”

Nghe xong, đầu ta ong ong như muốn nổ tung, vội vàng hỏi nương:

"Nương à, Thẩm tướng quân tên là Thẩm Mục Hành có phải hay không?"

“Đến cả tên người ta con cũng biết luôn rồi,” bà càng khóc buồn bã hơn,

“Đáng lẽ nương nên đồng ý mối hôn sự này ngay từ đầu cho con. Về bên đó, nếu con chịu ủy khuất nương còn có thể ra mặt bảo vệ. Hiện tại chuyện đã như vậy ở trong cung cấm, nương thậm chí còn khó có thể nhìn thấy mặt con, huống gì là làm chủ cho con nữa!”

!

Thẩm Mục Hành, thế mà lại là Thẩm Mục Hành!

Ta vô cùng kinh hãi.

Nếu thế, có nghĩa là Tôn Diễm đã biết việc Thẩm phu nhân đến cửa nhà ta cầu thân, lại lo sợ người yêu hắn là Thẩm Mục Hành đi lấy vợ nên đã tìm đủ mọi cách để uy hiếp nhà ta để giữ ta trong cung, hoàn toàn bóp chế.t mối hôn sự này.

Không ngờ rằng hóa ra ta vào cung lại vì nguyên nhân như vậy!

Nhưng mà Tôn Diễm à, ngươi có thể ngăn cản 1 lần, nhưng lần thứ 2 thì sao? Nếu ngươi cứ nhằm vào hôn sự của nhà Thẩm tướng quân, chắc chắn mọi người sẽ sớm nhận ra điều đáng ngờ mà thôi...

Nghĩ đến đây ta lại càng thấy đáng thương.

Ta ngồi tâm sự với nương rất lâu, cho đến khi gia yến sắp bắt đầu mới bất đắc dĩ quay về Diên Húc cung thay y phục.

Mặc dù hiện giờ trong cung chỉ có duy nhất một phi tần là ta, nhưng ta vẫn không thể mặc hồng y trong những dịp như vậy được, cho nên đã chọn một bộ cung trang màu xanh đậm.

Ta rất hài lòng.

Vị trí của ta được bố trí ở bên phải Tôn Diễm, cách đó vài bước, rất gần.

Trong gia yến, ta lợi dụng địa vị của mình để tìm kiếm hình ảnh của cha, thấy người vẫn khỏe mạnh mới dám yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Nhớ đến những gì nương nói trước đây, ta vô thức đi tìm Thẩm Mục Hành.

Thẩm Mục Hành, cũng giống như Thẩm Thanh Hà, đều không có vẻ sắc sảo như Thẩm tướng quân mà có chút giống như mọt sách.

Không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, biển không thể đo được bằng cốc. Rốt cuộc thì, ta không thể liên tưởng được giữa Thẩm Mục Hành và người vừa tự luyến vừa thích xu nịnh như trong lời Tôn Diễm.

Thật thú vị. Ta lén nhìn Thẩm Mục Hành, thở dài cảm thán vỏ bọc tuyệt vời của hắn.

"Nàng đang nhìn ai?"

Giọng nói của Tôn Diễm đưa ta trở lại hiện thực, hắn khẽ cau mày, tựa như có chút không vui.

Ta hiểu ta hiểu.

Chắc chắn là hắn thấy ta lén nhìn người hắn yêu nên ghen đây mà.

...Người gì mà nhỏ mọn... Ở đây có biết bao nhiêu là nữ tử nhìn Thẩm Mục Hành, chẳng lẽ tên này định đi nhắc nhở tất cả bọn họ sao?

Ta lại thở dài một hơi, chẳng trách tối hôm đó hắn lại nói người hắn thầm mến rất khó theo đuổi.

Ta quyết định giải thích cho rõ ràng, phòng ngừa vạn nhất hắn lại hiểu lầm rồi nghi ngờ ta:

“Không nhìn ai cả. Đã lâu rồi ta không được gặp phụ thân, chỉ muốn nhân cơ hội này gặp người mà thôi."

Thật may là cha ta đang ngồi gần Thẩm Mục Hành, cho nên lời giải thích này vô cùng hợp lý.

Quả nhiên, khi ta nói xong những lời này, vẻ mặt hắn lập tức dịu lại:

“Mọi chuyện vẫn ổn, Thừa tướng vẫn khỏe, nàng không cần quá lo lắng.”

Ta gật đầu, im lặng không nói gì nữa.

Gia yến quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy tiết mục dâng tặng quà, ca nhạc văn nghệ cùng màn múa của các mỹ nhân. Xung quanh không có ai nói chuyện nên ta chỉ có thể im lặng dùng bữa xem tiết mục dưới điện.

Sau khi đã ăn uống no say, Tôn Diễm nghiêng đầu tiếp tục bí mật thì thầm với ta.

"A Chiêu, lại đây một chút." Tôn Diễm ra hiệu cho ta đưa mắt lại gần, ta nghiêng đầu về phía hắn, ý bảo hắn nhanh nói một chút.

"Mấy ngày trước không phải nàng nói muốn đi Giang Nam sao?" Hắn có chút tùy ý nói.

Chẳng lẽ Tôn Diễm muốn dẫn ta đi Giang Nam sao?!

"Đúng, đúng vậy, có chuyện gì sao?" Ta nhanh chóng tiến sát đến cạnh hắn.

“Mấy ngày nữa ta sẽ đến Giang Nam, đang suy nghĩ có nên đưa nàng đi cùng không.” Lông mày hắn cong lên, nụ cười có chút thần bí.

"Ta, ta muốn! Ngươi phải nhớ mang ta theo..."

Lời còn chưa dứt, Tôn Diễm sắc mặt chợt thay đổi, vì ta quay lưng về phía mọi người nên vô thức quay đầu lại nhìn.

Ta còn chưa kịp nhìn rõ thì Tôn Diễm đã đưa tay kéo ta đến bên cạnh, đồng thời ta cũng nhìn rõ tình hình hiện tại trong cung.

Có người muốn ám sát Tôn Diễm.

Vũ nữ đang biểu diễn dưới điện từ trong tay áo rút ra một lưỡi dao sắc bén, toàn điện bỗng nhiên trở nên hoảng loạn, tiếng thét vang lên.

Ta thấy Tôn Diễm đang đấu tay đôi với một vũ nữ, xung quanh còn có Thẩm tướng quân và Thẩm Mục Hành đang lao tới hộ giá.

Ta chưa kịp định thần đứng vững thì ả vũ nữ đó đã quay lại, định đâm ta một nhát.

Ngươi có nhầm gì không vậy? Ta chỉ là một phi tần nho nhỏ thôi mà!

Đều là nữ nhân cả, hà cớ gì mà lại làm khó nhau như vậy!?

Tôn Diễm nhanh chóng ngăn chặn động tác của ả, phối hợp cùng ám vệ và Thẩm Mục Hành, thích khách đã nhanh chóng bị bắt giữ.

Ả vũ nữ kia bị ép quỳ trên mặt đất, hai tay chắp sau lưng, Tôn Diễm còn chưa kịp nói chuyện ả đã nở một nụ cười quái dị.

Ta chợt cảm thấy bồn chồn khó chịu trong lòng.

Ả cắn túi độc ẩn dưới lưỡi, máu đen chảy ra từ môi. Là tử sĩ.

Một tên thái giám đứng bên cạnh Tôn Diễm lợi dụng lúc mọi người đang tập trung vào ả vũ nữ, bèn rút con dao găm trong tay áo lên hòng đâm chế.t Tôn Diễm.

Khung cảnh trước mắt dường như dần trùng lặp với những gì đã xảy ra nhiều năm trước, đột nhiên đầu ta đau như muốn nổ tung.

Ta không kịp nghĩ nhiều, đã vô thức xoay người bảo vệ Tôn Diễm.

Điều cuối cùng ta nhìn thấy là vẻ mặt kinh hoảng tột độ của Tôn Diễm.

8

Ta từng nghe có người nói rằng, ngay trước lúc chết, người ta có thể nhìn lại toàn bộ cuộc đời của chính mình.

Ta cảm thấy như mình sẽ không qua khỏi nữa rồi.

Ta thấy bản thân từ bập bẹ đến chập chững bước đi, ta thấy mình nài nỉ nương cho đi theo tới Hộ Quốc tự, rồi ta gặp được hắn.

Thật ra ta đã nói dối.

Ta đã tự lừa dối chính mình.

Người ngã từ trên cây xuống không phải là hắn, mà là ta.

Đó là khi ta lớn lên.

Hôm đó ta nài nỉ nương dẫn ta theo đến Hộ Quốc tự, nương đồng ý, nhưng ta phải ở yên bên trong, còn dặn ta không được chạy lung tung.

Nhưng ta vẫn lẻn ra ngoài cùng nha hoàn nhỏ của mình, lang thang khắp Hộ Quốc tự.

Đột nhiên ta nhìn thấy một cây hải đường đang nở hoa. Những cành cây được bao phủ bởi hoa hải đường, chụm lại với nhau đung đưa trong gió.

Ta dường như bị nó hút hồn.

Mãi cho đến khi đã đến dưới gốc cây, ta mới phát hiện ra có một chú chim con nằm trên mặt đất, bộ lông dính đầy bùn đang vùng vẫy.

Ta ngẩng đầu lên, mơ hồ nhìn thấy một tổ chim xiêu vẹo nằm trên cây.

Có thể là chim non đã vô tình rơi khỏi tổ, cố gắng quay về nhưng lại không thể bay được.

Ta cẩn thận cúi xuống nhặt chú chim non lên, trước ánh mắt sửng sốt của nha hoàn nhanh nhẹn buộc tà váy lên rồi trèo lên cây.

Nha hoàn muốn tiến đến ôm lấy ta nhưng đã chậm một bước.

Rốt cuộc thì, nàng làm sao có thể ngờ được tiểu thư nhà thế gia lại có thể thản nhiên buộc váy trèo cây như vậy chứ.

"Tiểu thư... tiểu thư, mau xuống đây! Phu nhân nói chúng ta không thể chạy lung tung. Người đừng leo nữa, chúng ta mau quay lại thôi!" Giọng nàng như sắp khóc.

“Sắp xong rồi, ta xuống ngay đây.” Ta kiên nhẫn giải thích với nàng rồi tiếp tục leo lên.

Ta từ bé vốn đã rất nghịch ngợm và ham chơi, thân hình nhỏ bé thoăn thoắt trèo lên cây.

Ta từ từ nhích đến gần cành cây có tổ chim treo trên đó, nhẹ nhàng đặt con chim non vào, lại thấy những con chim khác bên trong còn chưa thoát ra khỏi vỏ, vậy mà con chim non này vừa nở đã làm rơi bản thân xuống đất mất rồi.

Nhưng sau khi giải quyết xong, ta lại không biết phải xuống bằng cách nào.



Ta chợt nảy ra một ý, nói vọng xuống với nha hoàn đang lo lắng:

"...Ta, ta không xuống được rồi. Ngươi mau tìm giúp ta ai đó có thể đưa ta xuống. Nhớ kỹ đừng để nương ta biết!”

“Nếu ngươi mà mách nương, sau này ta sẽ bắt ngươi chép sách cho ta đó!” Ta nghiêm túc nói với nàng.

Cha luôn phạt ta chép sách mỗi lần ta mắc lỗi, có lần ta còn bị phạt chép tận 3 tháng mới xong, vô cùng phiền chán.

Nàng ngay lập tức chạy đi với vẻ sợ hãi, căn dặn ta nàng sẽ sớm quay lại, ta phải ở yên đó, không được nhúc nhích.

Thật không may, ta không xui xẻo, mà là vận xui tự tìm đến ta.

Chim mẹ quay lại thì thấy ta đang ôm cây nằm cạnh tổ, tưởng ta tới cướp con của nó.

Thế là một người và một chim đánh nhau trên cây.

"Nghe ta nói này! Ta còn có lòng tốt mang nó về tổ mà ngươi còn mổ ta?!" Ta xua tay giải thích với chim mẹ.

Đáng tiếc chim không hiểu được lời ta nói, trong lúc ta vùng vẫy đã vô tình mất thăng bằng rơi thẳng từ trên cây xuống.

Ta nhắm chặt mắt lại, hy vọng bản thân sẽ không ngã gãy chân.

Nỗi đau như ta tưởng tượng không đến, mà ta đã bị giữ lại giữa khoảng không.

Không ngờ nha hoàn lại tìm được người cứu mình nhanh vậy đó nha!

Ta vui mừng ngước mắt lên nhìn, thì phát hiện người bắt được ta không phải là thị vệ, mà có vẻ là một người bình thường đến dâng hương mà thôi.

Hắn đẹp trai vô cùng, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, qua cách ăn mặc thì có vẻ giống như một thiếu gia xuất thân từ thế gia ở kinh thành.

Ta lập tức đỏ mặt, thấy hắn cứ giữ khư khư không thả ta xuống, liền buột miệng che giấu sự xấu hổ:

"Đồ h.áo sắc! Mau thả ta xuống!"

Không ngờ hắn lại thực sự buông ra, khiến ta ngồi bệt trên đất, cả người dính đầy bùn.

Thật không thể chấp nhận được!

Vẻ mặt ta như oan ức lắm, một vẻ sắp khóc.

“Ngươi.. sao ngươi lại làm vậy chứ!?”

“Ngươi bảo ta thả xuống mà.” Hắn chậm rãi nói, nhưng vẫn cúi xuống vươn bàn tay trắng nõn về phía ta,

“Ta cứu ngươi mà ngươi lại gọi ta là đồ h.áo sắc. Tiểu nha đầu, thật không lễ phép nha.”

Ta hất tay hắn ra một cách không thương tiếc, tự mình đứng dậy.

"Cảm ơn ngươi đã cứu ta." Ta lúng túng nói, sau đó nghiêm túc nói với hắn:

"Nhưng lần sau ngươi không thể ném con gái nhà người ta xuống đất được, sẽ rất đau!"

“Ta có ném ngươi đi đâu…” Hắn tựa hồ muốn cãi lại, nhưng vẫn dừng lại, ậm ừ lơ đãng.

Hắn đưa tay xua con chim mẹ kia đi, chắc giờ nó cũng nhận ra ta không phải kẻ xấu đã cướp mất con của nó nên chỉ lượn lờ quanh chúng ta một lúc rồi lại bay về tổ để bảo vệ con.

Không biết tại sao nhưng giờ chúng ta lại đang ngồi cạnh nhau dưới gốc cây hải đường. Tâm trạng của hắn có vẻ rất tệ nên thỉnh thoảng ta phải trò chuyện với hắn để làm không khí sôi động hơn.

"Ta tên A Chiêu, Chiêu trong ánh sáng, ngươi tên là gì?"

Ta dùng tên giả để lừa hắn, nhưng đáng tiếc hắn chỉ liếc ta một cái mà không thèm để ý.

"Ngươi từ kinh thành đến à? Nhà ngươi ở đâu vậy?" Ta tò mò hỏi.

“Ừm.” Có vẻ như hắn chỉ trả lời cho lấy lệ.

Hoa hải đường rất đẹp. Khi gió thổi, những cánh hoa sẽ thưa thớt rơi, ta đưa tay đón lấy những cánh hoa rơi.

Đó là một cánh hoa tròn nhỏ, màu đỏ, đẹp nhưng không hề dung tục.

Cánh hoa dừng lại trong lòng bàn tay ta, nhưng dường như lại chạm vào tận đáy lòng.

Một cơn gió thổi bay cánh hoa khỏi lòng bàn tay. Hắn đột nhiên kéo mạnh người ta lại, khiến ta loạng choạng suýt đâm đầu vào cây.

Ta đang định phát hỏa, không biết mình lại chọc hắn chỗ nào. Nhưng ánh kiếm sắc lạnh và bóng tối trước mặt đã nói cho ta biết hắn không phải đang ức hiếp mà là đang cố gắng cứu ta.

Ta nấp sau gốc cây, bí mật quan sát mọi chuyện.

Những tên hắc y nhân che mặt kín mít, tấn công dữ dội như muốn gi.ết ch.ết hắn.

Võ công của hắn có vẻ rất tốt, nhưng rốt cuộc thì kẻ địch cực kỳ đông vây xung quanh.

Thấy phía sau có người giơ tay định đâm lén, ta lo lắng quá nên không kìm được hét lên: “Cẩn thận phía sau!”

Hắn nhanh chóng né đòn, tiếp tục chiến đấu với những hắc y nhân khác.

Một hắc y nhân đang tấn công hắn đã thấy được ta, lăm lăm cây đao đến gần.

Chả lẽ ta lại đứng yên để ngươi xiên ta một phát sao, ta cũng không có ngốc!

Nhưng dù muốn chạy lắm nhưng một đứa trẻ như ta cũng không thể bì kịp, mắt thấy sắp bị bắt lại, hắn đã nhanh chóng phá vòng vây chặn lại đao của hắc y nhân kia rồi nắm tay ta chạy thật nhanh.

Lúc này, ta bắt đầu ghét việc bản thân là một nữ tử yếu ớt không thể chạy nhanh như nam tử. Hắn gần như phải kéo ta chạy đi như bay.

Nhìn hắn vất vả kéo ta theo, ta cảm thấy rất có lỗi.

Hic, ngày thường ta nên ăn ít đi nửa chén cơm...

Tình thế nguy cấp, ta không kịp suy nghĩ nhiều, thở hổn hển nói với hắn:

“Đến phía Tây.”

Trong phòng cánh nơi ta được nương bố trí có một phòng tối bí mật, ta vô tình phát hiện ra nó khi mới đến.

Hắn đổi hướng, lại kéo ta chạy như bay.

Nhưng ta thực sự không còn sức để nói gì nữa, cuối cùng chỉ vào vị trí của cánh nhà để hắn hiểu.

Sau khi bước vào, ta thở hổn hển ấn nút rồi kéo hắn vào phòng tối. Hắn tựa hồ có chút sửng sốt, như không ngờ ở đây lại có một căn phòng bí mật như vậy, mà một tiểu nha đầu như ta lại biết chỗ này.

Sau khi trốn trong phòng bí mật, ta thả lỏng người, mệt đến mức suýt ngã xuống đất. Một lúc sau, ta nghe thấy có người đang tìm ta.

"Tiểu thư? Tiểu thư người ở đâu!?" Hình như là thị vệ.

Ta nhớ ra là mình đã nhờ nha hoàn đi tìm thị vệ để giúp, có lẽ lúc đó bọn họ chạy tới thấy có điều đáng ngờ nên mới đi tìm ta.

Ta thở phào sung sướng, định đứng dậy mở cửa phòng tối ra.

Đột nhiên, người bên cạnh nắm chặt tay ta, ra hiệu cho ta dừng lại.

Thấy ta không trả lời, một lúc sau, ta nghe thấy một giọng nói khác nói:

“Ta thấy rõ ràng bọn chúng chạy vào đây, sao giờ lại không thấy?”

"Mau đi tìm. Đừng để ai còn sống." Giọng nam nhân thì thầm.

Là những tên hắc y nhân vừa nãy giả trang thành thị vệ.

Ta ớn lạnh toàn thân.

Họ còn ở lại lục soát một lúc, sau đó mới nghe tiếng tiếng bước chân xa dần và mất hút.

Ta quay lại nhìn hắn, trong lòng nghĩ thật may vì hắn đã ngăn ta lại. Lúc này ta mới nhận ra môi hắn giờ đây trắng bệch, bàn tay đang nắm tay ta dính đầy máu tươi.

“Ngươi ổn chứ?” Ta vội đỡ hắn ngồi tựa vào tường.

"Không sao. Chỉ cần nhỏ giọng thôi." Hắn nhắc nhở ta.

Hắn mặc y phục đen nên ta không thể biết hắn bị thương chỗ nào. Ta hơi lo lắng gặng hỏi nhưng hắn nhất định không nói.

Rõ ràng vừa rồi lúc hắn kéo ta đi trông vẫn còn ổn lắm mà. Nhưng ta chợt nhớ ra, là vết thương vì chặn đao của hắc y nhân kia cho ta.

Ta hoảng hốt đứng dậy, muốn mở phòng tối lẻn ra ngoài tìm quân tiếp viện. Nhưng ai mà ngờ hai tên vừa đến kia đã chạm vào thứ không nên chạm, cho nên không thể mở được phòng tối!

Ta ngồi sụp xuống bên cạnh hắn, trong lòng thầm mong đám thị vệ sẽ sớm tìm thấy chúng ta.

Hình như chúng ta đã bị nhốt trong đây lâu lắm. Có lẽ thị vệ đang tìm kiếm ta không ngờ rằng trong khu nhà này lại tồn tại một căn phòng tối. Còn ta thì tình cờ bị nhốt bên trong.

Tình hình của hắn ngày càng tệ hơn. Nhưng sau khi trải qua những điều này, tâm trạng của hắn không còn chán nản như trước nữa, sẵn sàng trò chuyện với ta.

"Này, sao ngươi lại khóc? Ta vẫn ổn mà?" Hắn nhếch môi, vẫn còn sức mà trêu chọc ta.

Ta khóc sao?

Ta khẽ giơ tay chạm vào má mình, cảm nhận được một mảnh ướt nhẹp.

Ta cứ ngỡ bản thân vẫn rất bình tĩnh cơ.

“Ngươi... có điều ước nào chưa thực hiện được không?” Ta hỏi một cách khó khăn.

Nghe vậy, hắn giật mình một lúc rồi mỉm cười:

“Có chứ, ta vẫn chưa thành thân, nghĩ đến cũng có chút tiếc nuối.”

“Được.” Ta nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, mỉm cười miễn cưỡng.

“Ngươi tin à?” Hắn có chút kinh ngạc, dường như không ngờ ta lại tùy tiện tin lời hắn nói như vậy.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của ta, hắn nhanh chóng bỏ cuộc:

“Được rồi, ta không đùa với ngươi nữa.”

“Ta muốn đi Giang Nam.” Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, như đang nhớ lại điều gì đó đẹp đẽ:

“Mẫu thân của ta lớn lên ở Giang Nam.”

"Ta muốn đến thăm Giang Nam một lần."

“Được.” Ta nghiêm túc trả lời.

Ta không nhớ rõ những gì đã xảy ra sau đó, như ký ức đã bị phủ mờ.

Ta chứng kiến ​​mọi chuyện xảy ra lần nữa như một người đứng ngoài.

Điều đầu tiên ta nhìn thấy khi tỉnh dậy là nương ta. Khi ta tỉnh dậy, bà ấy ôm chặt lấy tôi và khóc.

Bà nói rằng khi tìm thấy ta, ta đã bất tỉnh.

Ngay sau đó ta lên cơn sốt cao, đại phu nói là do ta bị kinh sợ quá độ, mãi không tỉnh lại.

Nhưng ta lại bướng bỉnh nắm tay nương, hỏi nương bằng giọng ngơ ngác: “Hắn đâu rồi?”

Nhưng bà chỉ lắc đầu, khóc mà không nói.

Ta vẫn đang cầm chặt mảnh vải đen dính máu trong lòng bàn tay, vết cắt rất trơn tru, máu trên đó đã khô, có lẽ lúc đó tay ta đã nắm chặt lấy ống tay áo của hắn không buông. Đến lúc tìm thấy không thể gỡ ra nên đã dùng kiếm cắt đứt mảnh vải.

Ta nghĩ có lẽ hắn đã đi rồi. Ta bình tĩnh chấp nhận mọi chuyện như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Chỉ thỉnh thoảng, ta mới vô thức nhìn những quả táo được nha hoàn đặt trên bàn rồi ngồi đó ngơ ngác vài giờ.

Không quan trọng.

Ngươi muốn đến Giang Nam.

Ta sẽ thay ngươi đi.

Ngươi vẫn chưa thành thân.

Ta không biết ngươi là ai. Nhưng ta sẵn sàng thành thân với ngươi.

Ta sẽ chờ ngươi ở Giang Nam, ngắm nhìn tất cả những thị trấn, sông nước hiền hòa ở đó thay ngươi.

Nhưng tại sao đến tận lúc này mà ta vẫn không thể nhớ được mặt của hắn?