1.
Ta muốn đi Giang Nam.
Ta không muốn nhập cung
Nhưng cuối cùng, ta vẫn là không thể không nhập cung.
Bởi vì ta là nữ nhi duy nhất của Thừa tướng. Bất luận ta có gả cho ai, đối với hoàng thất đều không phải là chuyện tốt.
Đương kim thái hậu chính là muội muội ruột của cha ta.
Theo lý mà nói, ta còn phải người một tiếng cô mẫu.
Chỉ là đương kim hoàng thượng Tôn Diễm lại không phải nhi tử thân sinh của thái hậu.
Mẫu thân thân sinh ra hắn, Linh Phi đã vì một trận phong hàn mà qua đời từ khi hắn mới năm tuổi.
Sau khi tiên đế biết chuyện, thập phần thương tâm, sau đó liền đem nhi tử của Linh Phi giao cho hoàng hậu nương nương không con nuôi dưỡng.
Tiên hoàng không có nhiều con nối dõi, chỉ có hai vị hoàng tử. Ngoại trừ Tôn Diễm, chỉ còn một vị hoàng tử Tôn Giác kém hắn hai tuổi.
Chỉ là Tôn Giác say mê võ thuật, từ nhỏ đã bái Thẩm tướng quân làm thầy, sau đó bái biệt Thái hậu cùng hoàng thượng, một mình xông pha giang hồ.
Nghĩ đến đây, ta lại lần nữa nghĩ đến việc bản thân sắp sửa phải đối mặt, đáy lòng nhịn không được gào khóc:
Ta cũng muốn đi……T.T
Ngày ta nhập cung, nương nước mắt lưng tròng tiễn ta lên xe ngựa, cha đứng một bên không khỏi buồn bã thở dài một tiếng, nói là do bản thân không thể bảo vệ được ta.
Cha tuy là thừa tướng nhưng người chưa từng vơ vét một đồng x.ương m.áu nào của người dân, cũng chưa từng có bất kỳ ý đồ phản nghịch nào.
Tuy rằng người lúc nào cũng thích đối nghịch với người khác, nhất là chèn ép thế lực của phủ tướng quân hàng xóm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người dù sao cũng có tuổi rồi, cũng chỉ có mỗi cái sở thích đâm bị thóc chọc bị gạo nho nhỏ này thôi.
Nghe nói người còn từng là thái phó của thái tử.
Theo cách nói của thông thường, người chính là phu tử của tân đế Tôn Diễm.
Chỉ là lúc người ở nhà ta lăm lăm cầm cái chổi lông gà ép ta chăm chỉ học hành, trông người chả giống tể tướng chút nào, cũng chẳng hề giống thái phó luôn.
Ngược lại trông người giống một người đàn ông hung dữ hơn.
Đáng tiếc hôn sự của ta ảnh hưởng đến lợi ích của thế gia toàn kinh thành, thậm chí còn cả lợi ích của hoàng thất, bởi vậy căn bản không đến lượt ta làm chủ
Ta không thể đến được Giang Nam.
Nhưng ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy!
Trước điện, thẻ của ta quả nhiên bị giữ lại. Cũng bị giữ thẻ lại giống ta còn có nữ nhi nhà Thẩm tướng quân nhà hàng xóm, Thẩm Thanh Hà. Tính cách của nàng ấy hoàn toàn không được di truyền lại từ cha chút nào, vừa yên tĩnh lại vừa dịu dàng yếu đuối.
Tục ngữ thường nói, tướng môn hổ nữ, ta cũng thường nhịn không được mà nghĩ, liệu có phải lúc bà đỡ đỡ đẻ cho hai nhà chúng ta đã ôm nhầm rồi không...
Dù sao thì kiểu bé gái hoạt bát, đáng yêu, nhiệt tình vui vẻ như ta đây so với nàng ấy càng giống nữ nhi tướng phủ hơn.
Ai ya, phi phi phi, nếu cha ta mà nghe thấy mấy lời này nhất định sẽ nhét ta vào bụng nương sinh lại lần nữa mất!
Cứ vậy, ta cuối cùng cũng phải không tình nguyện nhập cung.
2.
Tôn Diễm ban ta làm tiệp dư, dù chữ “Triêu” trong tên của ta để làm phong hào, ban thưởng Yên Hú cung.
Chỉ là không biết hắn có ý đồ gì khác không hay chỉ là đọc nhầm tên ta, cuối cùng khi ban phong hào xuống lại là Chiêu tiệp dư chứ không phải Triêu tiệp dư.
Có thể đừng có mà đến cái tên ta cũng nhìn nhầm có được không?
Ta tên Mạnh Triêu Vũ, không phải Mạnh Chiêu Vũ...
Lý công công đến tuyên chỉ, thấy ta muốn nói lại thôi, còn thập phần chu đáo hỏi kỹ lại ta xem có chuyện gì không.
Thôi bỏ đi, cũng chỉ là chuyện nhỏ, dù sao ta cũng không muốn tranh giành sủng cũng không muốn thị tẩm gì hết. Đại sự trước mắt là phải làm sao để ta thất sủng, sau đó mua chuộc cha ta, để ta giả c.hết xuất cung!
Đúng, đây chính là kế sách của ta.
Chỉ cần ta có thể khiến bản thân thất sủng, tốt nhất là phạm phải việc gì đó, bị tống vào lãnh cung, sau đó đút lót một kẻ sai vặt để hắn đi tìm cha ta khóc lóc kể lể, để người sắp xếp cho ta giả c.hết xuất cung!
Ta cân nhắc vô cùng kỹ lưỡng một hồi, hai tay đan nhau, cảm thấy kể sách này của ta thật sự là tuyệt cmn diệu!
Vì vậy, điều cấp bách bây giờ là - làm thế nào để ta thất sủng.
Thị tẩm chắc chắn là không thể rồi. Lỡ như sau khi thị tẩm tên Tôn Diễm đó lại bị vẻ hoạt bát, thông minh, đáng yêu của ta hấp dẫn thì phải làm sao?! Vậy chẳng phải kế hoạch của ta phải c.hết yểu sao?
Còn nữa, sau khi nghe cung nữ của Yên Hú cung giới thiệu, ta mới biết hóa ra Yên Hú cung chính là công điện gần Dưỡng Tâm điện nhất.
Vậy vạn nhất một ngày nào đó hắn lật thẻ của phi tử khác, sau đó đi bộ đến giữa đường lại mỏi chân, ghé vào Yên Hú cung của ta thì phải làm sao?!
Nếu vậy kế hoạch thất sủng của ta...
Không được, không được, ta tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra được!
Vì vậy, ta đã nhắm vào cung điện cách Dưỡng tâm điện xa nhất, Phù Tô cung.
Ta lập tức xin chiếu chỉ từ hoàng thượng, nói hải đường trong Phù Tô điện là đẹp nhất, hy vọng hắn có thể cho phép ta chuyển đến Phù Tô điện, ngày ngày thưởng hoa.
Theo lý mà nói, cha ta cũng có thể được coi là ngoại thích, ta đây thân là nữ nhi của người hẳn Tôn Diễm cũng phải vô cùng kiêng dè ta, nói về việc để ta nhập cung, có lẽ cũng chỉ là kế sách tạm thời, Ta cảm thấy nếu như Tôn Diễm nhìn thấy lời cầu xin của ta, chắc hẳn sẽ không nói hai lời lập tức đồng ý. Dù sao để ta ra xa xa một chút, hắn cũng là mắt không thấy tâm không phiền.
Đang lúc ta đang dương dương tự đắc, Lý công công lại đến rồi. Lý công công nói với ta, Tôn Diễm đã từ chối thỉnh cầu của ta, còn sai toàn bộ cung nhân của Yên Hú cung đi trồng cây cho ta.
Ừm, cây hải đường.
Ta cực kỳ kinh ngạc.
Lẽ nào hắn không sợ bị giám quan buộc tội lãng phí nhân lực, vật lực, tài lực, phung phí tiền bạc của dân chúng sao?
Ngay khi ta vừa nói ta chỉ thích ngắm hải đường ở Phù Tô cung, Lý công công lại càng cười tươi hơn, so với dáng vẻ công tư phân minh lúc trước khi tuyên đọc phong hào không giống chút nào:
"Bệ hạ sớm đã nghĩ đến việc người thích hải đường của Phù Tô cung, không phải loại hải đường thường thấy, vì vậy đã đặc biệt căn dặn nô tài cho người cho người đem hải đường trong Phù Tô cung rời đến Yên Hú cung rồi."
Được, đây là đến tiền mua cây cũng tiết kiệm được luôn rồi.
Lý công công còn nói Tôn Diễm định sẽ phá bỏ vợi mấy cung điện vô dụng đi, tiết kiệm thêm một ít chi phí.
Trong đó còn có cả Phù Tô cung mà ta tâm tâm niệm niệm...
Trước khi Lý công công về phục mệnh, hắn còn thay ta giám sát đám cung nữ thái giám trong Yên Hú cung một lúc, nói Yên Hú cung được hoàng thượng vô cùng coi trọng, dặn dò bọn họ phải chăm sóc ta thật tốt.
Trước khi rời đi còn để lại cho ta một ánh mắt ý vị thâm trường để ta tự mình ngẫm nghĩ.
…
Sau đó, ta lại đưa ra thêm nhiều lý do nói bản thân thật sự muốn chuyển đến sống ở Phù Tô cung, nhưng Tôn Diễm lúc nào có lý do để gạt bỏ thỉnh cầu của ta.
Ta thậm chí đến cái cớ “phong thủy Phù Tô cung rất tốt” làm lý do, ai mà ngờ được Tôn Diễm lại phái người đến chuyển lại cho ta một câu xanh rờn, đại ý chính là: Dù có tốt thế nào cũng làm sao qua được tẩm cung của hắn?
Thế là cuối cùng hắn vẫn quyết định phá Phù Tô điện đi mất.
Ta phát hiện dường như kế sách sống ở một nơi xa xa một chút để được thất sủng hình như không thể dùng được, kế hoạch bước đầu thất bại.
Thế là ta quyết định triển khai kế hoạch thứ hai - vô cớ gây sự.
Sau khi suy nghĩ cân nhắc mất cả buổi chiều, ta quyết định hóa thân thành một kẻ đáng ghét, hắn ghét kiểu gì ta liền diễn kiểu đó, cho đến ngày bản thân thất sủng...hehehehe...
Đó chính là lúc ta xuất cung xông pha giang hồ!
Sau khi lên tính toán cẩn thận, đêm hôm đó đã có một cảnh tượng thế này. Tiểu cung nữ Yên Hú cung Thu Lạc rón rén nói với ta, hôm nay hoàng đế sẽ không đến Yên Hú cung dùng bữa tối, an ủi ta đừng thương tâm.
Đúng rồi, hôm nay sau khi Tôn Diễm sai người chuyển cây, trong cung đều đang truyền tai nhau việc ta đắc sủng thế nào, còn chưa thị tẩm đã có được thánh tâm.
Nhưng mà nói đi nói lại, Tôn Diễm không đến Yên Hú cung đương nhiên vẫn là tốt nhất!
Tốt nhất là cứ coi ta như vật bày biện đi, như vậy chẳng phải ta sẽ càng nhanh được thất sủng hơn sao?!
Ta đan hai bàn tay vào nhau, tỏ vẻ thập phần vừa ý, còn thiếu nữa ngẩng đầu lên trời cười lớn bày tỏ sự thể hiện sự kích động của bản thân.
Ta còn đang định nói với Thu Lạc, sau bữa tối ta muốn đi dạo một vòng trong ngự hoa viên, phía sau lưng lại đột lên vang lên âm thanh trầm thấp xa lạ của một nam nhân.
"Trẫm không đến, nàng vui đến vậy sao?"
Cái cái cái gì?!
Nụ cười trên mặt ta chớp mắt đông cứng. Ta chầm chậm quay đầu lại, phát hiện hoàng thượng vậy mà lại đang đứng sau lưng ta.
Còn về phần tại sao ta biết hắn là hoàng đế, không phải vừa rồi hắn mới vừa tự mình xưng trẫm đấy sao!
Cũng không biết hắn đến từ lúc nào, đã nghe được bao nhiêu rồi...
Ta lén lút nhìn Thu Lạc, thấy ánh mắt nàng tràn đầy thương hại và đồng cảm nhìn về phía ta.
“Hửm?” Thấy ta không đáp lời, hắn khẽ nhướng mày.
Ta vốn định đổ thêm dầu vào lửa, trực tiếp thừa nhận, bởi vì nếu làm như vậy, nói không chừng ta liền có thể có cơ hội trực lập tức thất sủng.
Chỉ là lời đã đến miệng, không biết vì sao lại không thể nói ra thành lời.
"Người sao lại đến đây?" Ta mỉm cười với hắn, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
"Nghe nói tiền triều có một vị phi tần, bởi vì bất kính với Cao Tổ, cuối cùng bị trừng phạt tắm gội*." Hắn liếc nhìn ta nhẹ nhàng nói.
(*Việc tắm gội được đề cập ở đây không phải là tắm gội cho phụ nữ mà là một hình phạt cực kỳ tàn nhẫn, dùng để chỉ việc dùng bàn chải sắt để gãi, chảy từng phần t.hịt ra khỏi cơ thể một người cho đến khi x.ương lộ ra, khiến người đó c.hết đi.)
…
Chân tôi đột nhiên mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống trước mặt hắn.
Phải không? Tôi chỉ muốn bị thất sủng và không muốn phải chịu hình phạt tắm gội!” Hắn một bên nhàn nhạt nói, một bên đưa mắt liếc nhìn ta.
…..
Hai chân ta chớp mắt mềm nhũn, bụp một tiếng suýt chút nữa thì quỳ sụp trước mặt hắn.
Không phải chứ? Ta chỉ muốn thất sủng thôi, không muốn phải chịu cái loại cực hình đó đâu!
Chỉ là trước khi đầu gối của ta kịp chạm đất, bàn tay hắn đã mạnh mẽ giữ chặt lấy hai tay ta.
“A Triêu không cần phải hành lễ lớn như vậy đâu,” không hiểu vì sao giọng nói trên đỉnh đầu ta còn mang theo một chút ý cười, chậm rãi truyền vào tai ta, “Giữa ta và nàng, không cần phải câu nệ mấy cái nghi lễ này.”."
Ai muốn hành đại lễ với ngươi chứ, ta đây chỉ là nhất thời không vững chân thôi!!
Ta miễn cưỡng mỉm cười.
Hắn liền đỡ ta dậy, thấy ta vẫn chưa lên tiếng, hắn nhẹ nhàng cụp mắt xuống, đôi mắt mang theo ý cười nhìn về phía ta: “A Triêu chắc không phải là bị câu chuyện vừa rồi dọa sợ đi?”
"Không cần phải sợ, ta sẽ không làm tổn thương nàng."
"Không dùng thiện sao? Truyền thiện đi." Hắn xoay người nói với Thu Lạc.
Sau đó hắn để ta ngồi xuống trước bàn, đối diện với hắn.
Ta nhìn từng đĩa từng đĩa cao lương mĩ vị đỏ choe choét lần lượt được bê lên bàn, nội tâm lại lần nữa trở nên vô cùng kích động.
Đương kim thái hậu là cô mẫu của ta. Ta đương nhiên hiểu người rất rõ, Người trước nay không ăn cay, chắc hẳn Tôn Diễm được người nuôi từ lớn đến nhỏ cũng là như vậy.
Vì vậy ta đã sai trù phòng chuẩn bị một bàn toàn đồ ăn cay, phòng trường hợp nếu như Tôn Diễm tới dùng thiện, ta sẽ dùng những thứ này vô thanh vô tức khiến cho hắn phải rời đi. Còn nếu như hắn không đến, ta sẽ đem đồ ăn chia cho hạ nhân Yên Hú cung.
Ta đã sớm tưởng tượng ra hình ảnh hắn nhìn thấy mấy món ăn cay nóng trên bàn, bực tức phất tay áo rời đi rồi.
Quả nhiên như ta dự đoán, hắn vừa nhìn vào bàn bày đầy mấy món đỏ choét trên bàn, liền lập tức khẽ cau mày.
Mặc dù cung độ vô cùng nhỏ thôi, nhưng làm sao có thể qua được hỏa nhãn kim tinh của ta đây.
“Hoàng thượng, đây là gà cay, đây là Ma bà đậu phụ…” Ta lập tức lấy lại can đảm, nhiệt tình giới thiệu từng món trên bàn cho hắn.
Đợi đến khi nói đến khô cả miệng, ta mới phát hiện hắn đã tựa cười tựa không nhìn ta được một lúc lâu rồi.
“A Triêu có tâm rồi.” Hắn không chút keo kiệt khen ngợi ta, ta bỗng chốc nhớ đến những lời hắn đã từng nói lúc trước, chớp mắt không nói được gì nữa.
m thanh ríu rít của ta phút chốc trở nên an tĩnh, trong cung điện rộng lớn chỉ còn lại tiếng thìa bát chạm nhau.
Tại vì cả cái bàn ăn đầy đồ ăn này, cũng chỉ có mỗi canh là không cay.
Dù sao người ta cũng là hoàng đế, ta cũng không thể làm quá mức được.
Nhưng hắn đúng là không giỏi ăn cay, những món ăn trên bàn hắn cũng chỉ động đũa mấy cái, đến cuối cùng một miếng canh cũng không uống.
Nhìn dáng vẻ ăn uống của hắn, phải nói là cực kỳ đẹp đẽ ngon mắt… khụ!
Cuối cùng làm ta không cẩn thận ăn thêm cả một bát cơm nữa.
Sau khi ăn xong, ta xoa cái bụng tròn vo của bản thân, trong lòng không khỏi có chút u sầu.
Tôn Diễm dường như cũng không có khẩu vị, đương nhiên rất có khả năng là vì ta đã bày ra cả một n đồ ăn xanh đỏ như vậy cho hắn…
Hắn một tay chống cằm, bộ dạng có chút lười biếng nói với ta: “Ta vẫn còn tấu chương cần phê duyệt.”
Ta vui mừng khôn xiết, này chắc là muốn rời đi rồi đây!
Tuyệt quá!
Trong lòng ta vô cùng mừng rỡ, vội vã đứng dậy, định giả vờ ra vẻ muốn cung tiễn hắn.
“Chỉ đành nhờ A Triêu thay ta chuẩn bị một chiếc bàn nhỏ trong tẩm cung vậy.” Hắn nghiêng nghiêng đầu, nói với ta.
“Hả?” Não ta vẫn chưa kịp tiếp nhận thông tin.
“Dưỡng Tâm Điện hơi xa, ta sẽ ở lại đây phê duyệt tấu chương vậy” Vừa nói, hắn còn vừa nhìn về phía ta cười thật tươi.
Nếu đã kêu xa sao còn chạy đến đây ăn tối?
Còn nữa, mang tấu chương đến đây không lẽ không xa sao?
Thế là ta chỉ đành miễn cưỡng ra lệnh người chuẩn bị một cái bàn nhỏ trong tẩm cung của bản thân, sau đó bất lực nhìn Lý công công ôm từng chồng từng chồng tấu chương dày cồm cộp đến đặt lên mặt bàn.
Trong giây lát, ta thấy cũng thấy có chút đồng cảm với hắn...
Thấy Lý công công đã chuyển tấu chương xong, ta cũng định rời khỏi tẩm cung, dắt theo Thu Lạc đi dạo một vòng quanh cung tiêu thực.
Ai mà ngờ được Tôn Diễm lại trực tiếp gọi ta lại.
"Nàng đi đâu vậy? Quay lại mài mực cho ta."
Không phải chứ, Lý công công đã mài mực cho người mấy chục năm rồi, sao ngươi lại gọi ta không gọi hắn?
Thế là ta lập tức mở miệng thoái thác: “Bệ hạ, tối nay thần thiếp ăn hơi nhiều… có chút đầy bụng, muốn đi dạo bên ngoài tiêu thực một chút, có thể không mài mực được không?”
Ta tràn đầy mong chờ nhìn về phía hắn.
"Ừm… nàng nói có lý. Vừa hay ta phê duyệt tấu chương mệt rồi, vậy ta liền đi dạo cùng nàng một vòng vậy" Hắn vừa nói xong liền lập tức đứng dậy, dường như cực kỳ lo nghĩ cho ta vậy
Nói dối! Hắn rõ ràng còn chưa phê duyệt được cái tấu chương nào! Mệt là mệt thế quái nào được?
Thấy hắn nói điêu không chớp mắt, ta trợn tròn mắt, không thể hiểu nổi.
Hắn đã bước tới trước cửa, thấy ta vẫn còn chưa đi theo còn quay đầu lại ra hiệu cho ta đi nhanh một chút.
Ta cuối cùng vẫn là không tình nguyện bước tới, thậm chí còn có chút cảm giác muốn ôm lấy cột chống cung khóc to một trần.
Ta thà đi một mình còn hơn!