Mình Muốn Nói Với Cậu Rằng Mình Thích Cậu

Chương 39: Chương 39: Món Quà Bất Ngờ.






_Cô hung dữ quá đó, Yến Nhi.
Một câu nói của chàng trai đó thì nó lại lùi lại một bước, nó nhìn chàng trai…thôi nói tên luôn au, tên thằng đó là Hạo Khánh Anh. Khánh Anh sau khi bị nó giáng cho cú đá thì nằm sõng soài xuống sàn nhà, anh lấy tay xoa xoa cái đầu:
_Au, cô là con gái sao mà…*bép*
Tiện tay, nó tát vào má Khánh Anh một cái thật mạnh làm á anh có vết hằn tay của nó.
_Đ…Đau.
Khánh Anh rờ má của mình rồi chỉ đứng đơ chỉ biết kêu đau thôi, Nó đỏ mặt nhìn Khánh Anh:
_Còn anh thì sao, con trai gì mà biến thái, BIẾN THÁI.
Khánh Anh dơ tay lên xoa xoa vết u trên đầu:
_Tôi sinh ra đã vậy rồi, cô ko có gì để nói tôi đâu.
Nó gông cổ lên cãi:
_Thế tôi sinh ra cũng đã vậy rồi nên anh ko có quyền nói tôi, *khoanh tay* hứ.
Thấy nó chảnh quá, Khánh Anh nói lại nó:

_Con gái mà dữ thì ko có ai theo đâu. Sao cô ko noi gương theo cái cô Nguyễn Hoàng Yến Nhi nhể?
Cục tức của nó vẫn đang ở trong họng, sự tức giận từ sáng đến giờ ngưng tụ thành một cục trong người nó cộng thêm Khánh Anh đã so sánh Yến Nhi (hồi xưa) với nó nên nó rất tức giận, nó chịu đựng như vậy là đủ rồi, nó la lên:
_Ờ, TÔI GIỐNG CÔ YẾN NHI ĐÓ, NHƯNG NHƯ VẬY MẤY NGƯỜI CỨ LÀM KHỔ TÔI VẬY HẢ? MẤY NGƯỜI MUỐN TÔI BIẾN MẤT TRÊN ĐỜI NÀY LÀ ĐƯỢC CHỨ GÌ? THÔI ĐƯỢC RỒI, TÔI SẼ…TÔI SẼ…
Vừa nói, nó vừa mò con dao dưới đầu gối định cứa vào tay mình trước sự bàng hoàng của Khánh Anh thì…
---
Ở phía Lam Phong thì đang dốc sức lái xe với tốc độ ánh sáng về nhà, trong lòng cậu bây giờ đang rất lo lắng cho nó.
*Két*
Cậu dừng xe trước căn biệt thự của mình rồi chạy nhanh vào trong nhà mà quên khóa cỗng. Cậu mở cửa rồi đi nhanh vào phòng nó thì thấy Khánh Anh với nó, trên tay nó là một con dao.
_Ế, Lam Phong , mày ở đây làm gì vậy hả? – Khánh Anh mặt thộn chỉ vào mặt Lam Phong.
_Tao làm gì cũng được, mày biến đê.
Vừa nói, Lam Phong vừa bước đến trước mặt nó rồi cầm tay nó, con dao trên tay nó rơi xuống đất, nó nhìn vào mắt Lam Phong, những giọt nước mặn chát rơi từ từ xuống sàn nhà làm hai người con trai trong căn phòng này ngỡ ngàng. Nó dựa vào lòng Lam Phong rồi lấy tay đập vào ngực cậu, nó rủa cậu:
_Sao bây giờ mới đến vậy hả? Đồ mặt heo...
Khánh Anh bây giờ ko biết nên làm gì, anh ghét nhất là chứng kiến những lúc có tình cảm sến súa như thế này.
Lam Phong định lấy tay ôm nó thì chợt có tiếng súng. Lam Phong và Khánh Anh đồng thanh:
_Bọn chúng đến rồi sao?
Nó ngơ ngác ko hiểu gì cả, nó hết nhìn Lam Phong rồi đến nhìn Khánh Anh, trên mặt nó hiện ngay chữ “?”, Lam Phong dìu nó nằm xuống gầm giường, cậu nói với Khánh Anh:
_Yến Nhi, để mày lo…
Khánh Anh gật đầu:
_Ờ.
_Cô ấy mà có chuyện gì thì tao sẽ xử mày đó.
Nói xong, Lam Phong bình thản đứng lên rồi định đi ra cửa thì Khánh Anh gọi lại:

_Lam Phong, nhớ trở về nguyên vẹn nhé, mày mà có chuyện gì thì tao sẽ băm xác mày ra từng mảnh cho hổ ăn đấy, nghe chưa?
Lam Phong ko nói gì, cậu chỉ nhìn Khánh Anh cười nhẹ rồi đi ra khỏi cửa, ko biết khi nào cậu sẽ lại mở cánh cửa đó và bước vào hoặc ko bao giờ…
Nó nằm dưới gầm giường vẫn giữ cái cặt hình chữ “?”, nó biết bây giờ ko thễ lên tiếng gì nhưng nó phải làm sáng tỏ chuyện này, rốt cục là chuyện gì đang xảy ra?
Khánh Anh vẫn ôm chặt lấy cổ nó và nhìn chằm chằm vào cánh cửa lúc Lam Phong đi ra, lâu lâu mới nhìn ra cửa sổ một vài lần.
_Ờ…
Khi thấy nó mở miệng ra, anh thả nó ra rồi mặt đỏ.
_Tôi xin lỗi, cô chắc bị nghẹt thở, xin lỗi cô nha!
Nó lấy tay xua xua:
_Ờ ko, tôi ko sao hết thực ra thì…có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
_Ko có chuyện gì đâu.
Nói xong, Khánh Anh lại tiếp tục quan sát tiếp khiến nó cảm thấy bực mình, nó có la hét như thế nào thì Khánh Anh vẫn giữ vẻ mặt đó và ánh mắt đó, anh ko nói hay trả lời nó một lời.
-----
Lam Phong cầm cây súng lục đi xung quanh căn nhà để xem có tiếng động thì một tiếng “đoàng”, sau tiếng đoàng đó thì có một giọng nói.
_Ồ, thì ra đây là đối thủ của ta hả? Sao ông Trần Tề lại chọn một thằng nhải làm trùm tổ chức leaf chứ? Ha.
Lam Phong quay ra đằng sau thì thấy tên sát nhân đã giết hàng loạt những sinh linh vô tội chỉ để phục vụ lòng tham lam của hắn. Hán tên là Hắc Vương. Hắc Vương nhìn Lam Phong với ánh mắt sắc lạnh và Lam Phong thì cũng ko kém gì hắn, cậu cười, nụ cười coi thường:

_Hừ, cuối cùng ta cũng gặp người, một tên hèn.
Ánh mắt hắn trở nên nảy lửa, hắn nhổ nước miếng(Tác giả: bẩn thỉu ghê, Hắc Vương: Ê, người thích ta bắn viên đạn vào người ngươi lắm hả?*tay lăm le cây súng định bắn*, Tác giả: Dạ thôi, cho em xin) xuống sàn nhà, hắn tức giận:
_Hèn? Ngươi đang nói với ai vậy hả?, khá lắm!!
Nói xong, hắn ko chần chừ nổ súng vào Lam Phong nhưng cậu đã tránh được.
_Hừ, ngươi chỉ có thễ bắn như vậy thôi sao?
Sau khi tránh được viên đạn do Hắc Vương bắn thì Lam Phong bị mấy tên đồng bọn của Hắc Vương túm lại, tên Hắc Vương cười:
_Đúng, ta chỉ có chừng đó trình độ thôi, nhưng đa số luôn luôn thắng thiểu số, ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục, ngươi có lời trăng trối gì thì hãy nói ngay bây giờ đi..
Nói xong, Hắc Vương ngắm súng vào tim của Lam Phong và nổ súng, Lam Phong vùng vẫy để ấy tên đồng bọn của tên Hắc Vương thả ra, sau khi mấy tên đồng bọn của tên Hắc Vương thả Lam Phong ra thì Lam Phong cũng nhắm vào tim tên Hắc Vương, hai viên đạn cứ thế lao nhanh vào đúng đối tượng người nhắm muốn bắn. Trước khi bị bắn, Lam Phong ngước đầu lên rồi cười:
_Yến Nhi, tôi yêu em.
Nước trong khóe mắt cậu cứ thế mà tuôn rơi…Viên đạn của cậu nhắm vào tim tên Hắc Vương đã xuyên qua tim hắn, và hắn đã ngủm tại chỗ, còn viên đạn mà tên Hắc Vương nhắm vào tim Lam Phong cũng đã…
Một giọt, hai giọt, cứ thế mà nước mắt cậu rơi xuống hòa cùng với màu đỏ của máu tạo thành một màu của nỗi buồn, cứ thế cậu gào khóc trước nó….