_Diệu nè, cảm ơn cậu nha.
_Không có gì, cậu làm gì ghê vậy, chỉ là trang điểm một chút thôi mà. – Nhỏ Diệu lấy tay gãi gãi đầu vì ngại.
Tuyết Mai nhìn cảnh tượng nó với nhỏ Diệu thân thiết mà phát ghen, cô tức giận cầm tay nó kéo nó đi ra xa, khi nhận biết được nhỏ Diệu sẽ không đuổi theo nó với cô, cô bỏ tay nó ra rồi bỏ đi mặc cho nó hỏi han ra sao. Đang cố tìm ra Tuyết Mai để hỏi ra sự việc thì nó đụng trúng một người con trai.
_Xin lỗi – Nó cúi đầu xin lỗi.
_Không sao đâu.
Nhận biết được giọng nói rất quen thuộc, nó ngước mặt lên thì nhìn thấy Lam Phong, và Lam Phong thì bất chợt nhìn thấy nó thì mặt đỏ không biết nói một lời nào cả. Nhìn thấy nó với bộ đầm màu tím dài đến đầu gối cùng với một cái nơ được cài trên đầu làm cho nó càng nổi bật hơn trong mắt Lam Phong. Bỗng nhiên một giọng nói xuất hiện sau lưng cậu: “Nào, sao không mời nàng ấy nhảy đi nhỉ?”.
Nghe thấy giọng nói kì lạ, Lam Phong quay lại thì thấy Tuyết Mai, Tuyết Mai nháy mắt rồi biến đi trong đám đông. Lam Phong ngượng ngùng đưa tay ra và mời nó:
_Cậu…có thễ nhảy cùng mình một điệu được không?
Nó cảm thấy rất hạnh phúc khi được Lam Phong mời, nó ngượng ngùng đặt tay lên tay cậu rồi gật đầu. Rồi sau đó nó với Lam Phong cùng nhảy theo điệu nhạc, ai ai cũng vây quanh nó và Lam Phong để xem nó và Lam Phong cùng nhảy. Nhỏ Diệu đang mê mẩn xem nó và Lam Phong nhảy cùng thì bỗng nhiên bị đụng vào một thằng lạ hoắc. Thằng lạ hoắc đó đứng lên và xin lỗi nhỏ Diệu, hắn chìa tay ra rồi mời nhỏ Diệu nhảy một điệu. Nhỏ Diệu hết nhìn nó rồi nhìn thằng đó, một lúc sau, nhỏ Diệu cười rồi đưa tay lên tay thằng đó và cùng hòa vào nhảy cùng nó và Lam Phong.
Tuyết Mai đang mải mê tấn công thức ăn trên bàn ăn và không để ý gì ngoài điệu nhảy của nó và Lam Phong, cuối cùng nhỏ Diệu cũng hợp tác giúp nó và Lam Phong yêu nhau, cô rất vui.
_Ăn nhiều cẩn thận bị ngẹn đấy.
_Hả?
Nhận biết được giọng nói lạ sau lưng mình, Tuyết Mai quay ra đằng sau và rồi nhìn thấy Thiên Anh. Cô ngượng ngùng bỏ cái đũa xuống bàn rồi lấy khăn tay để lau miệng.
_Do…tui nhịn bữa trưa nên bây giờ đói quá…
Thiên Anh cười nhẹ rồi dơ tay lên:
_Tiểu thư có thễ nhảy cùng tôi một điệu được không?
Tuyết Mai lấy tay che miệng cười rồi nói:
_Không ngờ người như Thiên Anh cũng nói những câu như vậy sao?
Thiên Anh vẫn ở tư thế đó, cậu kêu ca:
_Thôi được rồi đó, bà có nhảy với tui không thì bảo…
_Ờ, nhảy nhảy thì nhảy…
Nói xong Tuyết Mai đặt tay lên bàn tay của Thiên Anh và cùng tham gia khiêu vũ cùng nó và nhỏ Diệu.
_Mấy ỗng bã hạnh phúc thật đó!
Mỹ Như ở ngoài sân thượng nhìn vào trong, trên tay là một ly rượu gin.
_Ừm.
Viết Hoàng rót thêm một chút rượu vào ly của mình và đồng tình với Mỹ Như. Cậu nói:
_Bà có cùng tui nhảy một điệu không?
_Nếu chân tui không bị đau thì tui có thễ nhảy cùng ông một điệu rồi.
Viết Hoàng cười nhẹ, nụ cười hòa vào gió làm cho Mỹ Như ngây ngất, cả hai đang cùng hưởng một bầu không khí vô cùng lãng mạn.
Buổi Khiêu vũ đang làm cho các cặp đôi ngày càng lãng mạn hơn trừ nhỏ Diệu và cái thằng lạ hoặc. Nhỏ Diệu vừa nhảy theo điệu nhạc vừa hỏi cái thằng lạ hoắc:
_Cậu là ai vậy?
_Tôi là con trai của ông Nguyễn.
_Hả? Ý cậu là anh của Nguyễn Hoàng Yến Nhi sao? – Nhỏ Diệu ngạc nhiên.
_Hả? Cậu biết em tôi à?
_Ừm, đại loại là vậy…
Quốc Việt cười nhẹ rồi nhìn qua Lam Phong:
_Cái cậu nhảy cùng nó chắc là anh của cậu đúng không?
_Cậu đoán gần đúng thôi, tụi tôi là chị em, tôi sinh trước nó mà.
_Thế à?
Quốc Việt cười rồi nói thầm một điều gì đó làm nhỏ Diệu chẳng hiểu gì cả.
Cuối cùng buổi khiêu vũ cũng kết thúc. Đã đến lúc con của ông bà Trần tuyên bố người họ thích. Lam Phong và nhỏ Diệu cùng bước lên trên sân khấu, Lam Phong cầm cái míc cờ rô nói to rõ ràng:
_Trong buổi gặp mặt này, tôi không chọn ai cả.
_Tôi cũng vậy. – Nhỏ Diệu hùa theo.
Trong lúc này, các cô gái và chàng trai tham gia buổi gặp mặt đều thất vọng khi nghe nhỏ Diệu và Lam Phong tuyên bố như vậy, họ cứ tưởng rằng nháy mắt đưa tình với Lam Phong thì sẽ được Lam Phong để ý nhưng Lam Phong đâu có để ý đến họ, trong suốt buổi gặp mặt ấy, Lam Phong chỉ khiêu vũ cùng nó chớ mấy. Nó cười nhẹ rồi định đi ra khỏi cửa thì bị một con ma kéo đi. Ở sau sân của nhà Trần, Tuyết Mai bắt nó khai ra trong lúc nó và Lam Phong khiêu vũ, cả hai đã nói gì. Nó tỏ ra vẻ mặt ngây ngô như không hiểu cả hai đang nói gì, Tuyết Mai thở dài rồi bật cái máy điện thoại lên:
_Alo, Lam Phong đó hả? Ngày mai ông có đi chơi với tụi tui không?...à…có Thiên Anh và Viết Hoàng đây này…ok…ông đồng ý rồi đó nha, ngày mai tụi tui hẹn ông…bai bai…
Nói chuyện với Lam Phong qua điện thoại xong, Tuyết Mai quay qua nó rồi noi:
_Ê, bà có đi chơi không? Ở biệt thự ở Nha Trang của nhà tui.
_Ờ, hình như nhà tui cũng có biệt thự ở đó thì phải…
_Tui nói là có đi không chứ có hỏi nhà bà có biệt thự ở đó đâu… - Tuyết Mai đặt tay lên vai nó rồi lắc đi lắc lại.
_Tui đi chứ.
_Ok, ngày mai qua nhà tui nha. Lo mà đến sớm đấy, tí nữa tui sẽ gọi bà.
Nói xong Tuyết Mai bay vào chiếc blue màu xám rồi phóng đi. Nó thì đứng trơ trơ như cây mơ.
Ở trong chiếc blue, Tuyết Mai ngồi suy nghĩ và tìm cách cho nó và hắn nói ra điều cả hai đang nghĩ về nhau, cô nói(một mình):
_Lam Phong và Yến Nhi sẽ được ở bên nhau, ta sẽ chắc chắn như vậy, Yến Nhi và Lam Phong, hai người sẽ phải cảm ơn ta, HAHAHAHA…khụ khụ A…sặc…sặc…tài xế, lấy cho ta ly nước…
Mới sáng sớm tinh mơ, khoảng 5h30, nó đang đứng chờ trước căn nhà của Tuyết Mai, Tuyết Mai hối hả chạy ra trên người vẫn là bộ đồ ngủ có vài con vịt. Mấy tiếng sau, nó và Tuyết Mai đi đón Mỹ Như, Viết Hoàng, Thiên Anh.
_Nhà cuối cung là nhà Lam Phong, xuất phái nào.
_Òi…