Em tặng bạn ấy. Hôm qua bạn ấy không được vui vì quả lựu hỏng rồi! Có lẽ vì bạn ấy muốn tặng lựu cho bác gái nhưng nó lại bị hỏng.
Chị Hoa đọc đoạn hội thoại trên màn hình, nước mắt tuôn trào không tài nào kiểm soát được, trong lòng dường như bị thứ gì đó chạm vào.
Anh Hoa tưởng có chuyện gì không ổn, đi đến thì biết được tin này. Anh là một người lý trí, ôm lấy vợ mình và nói:
– Anh nhớ rồi, lúc em đi đón con bé ngày đầu tiên có nói qua chỗ làm của em có phát lựu mà em chưa ăn, xem ra con bé nhớ trong lòng.
Nước mắt chị Hoa lại rơi tí tách, con gái bé bỏng dè dặt quan tâm chị từng li từng tí như vậy đấy.
Tình hình của Miêu Miêu không được khả quan lắm, thậm chí nhiều người còn nói với chị con bé đã lớn vậy rồi mà trong lòng còn có bóng ma tâm lý nữa ắt sẽ khó gần gũi với người lớn, thế nhưng chị không hề quan tâm đến điều ấy. Con gái chị, chị không mong điều gì cao sang mà chỉ hi vọng con bé sẽ tốt hơn.
Sáng sớm hôm sau, khi Miêu Miêu vừa thức giấc đã thấy mắt của bác gái vừa sưng vừa đỏ. Bé rất Trước đây mỗi lần bác gái khóc xong, đều sẽ thành như vậy.
Nhưng bác gái đã rất lâu rồi không khóc, tại sao giờ lại khóc, bé có hơi khó chịu.
Đi phía sau bác gái, Tiểu Miêu Miêu muốn hỏi vài lần song không biết phải mở lời như thế nào.
Trước đây nếu mẹ cô bé khóc, nếu cô bé hỏi là sẽ bị đánh.
Bé không phải sợ bác gái đánh mình mà chắc chắn bác gái cũng sẽ không đánh cô đâu, nhưng mà mẹ đánh cô bé, bởi vì giải thích còn khó chịu hơn so với hỏi.
Bởi lẽ, bé không muốn bác gái khó chịu.
Giọng nói của chị Hoa hơi khàn, nhưng chị vẫn vui vẻ kể với chồng mình:
– Mấy quả lựu tối qua chúng ta mua không còn nữa, em hơi buồn.
Miêu Miêu mới biết là nguyên nhân khiến bác gái buồn lại còn khóc nữa là do không thấy Mười Sáu nữa.
Bé chợt nhớ ra Mười Sáu của mình vẫn chưa tặng cho vác gái, may quá may quá, tối qua bé chưa tặng. Thế là bé chạy ngay ra phòng khách, thấy Mười Sáu vẫn còn trong cặp, đôi mắt như sáng lên.
Miêu Miêu nhanh chóng đưa cả hai tay vào cặp lấy quả lựu, sau đó cầm quả lựu to chạy thẳng vào bếp:
– Bác ơi..
Chị Hoa quay ra đã thấy cô con gái nhỏ đang cầm quả lựu với ánh mắt bừng sáng, thế nhưng con bé có vẻ ngượng ngùng, cúi gằm mặt vô cùng lúng túng:
– Mười Sáu..
Chị Hoa cúi người hỏi:
– Miêu Miêu muốn đưa nó cho bác ư?
Chị nhận quả lựu, nhẹ nhàng ôm lấy cô con gái nhỏ:
– Bác vui lắm.
Miêu Miêu không hiểu vì sao bác gái lại muốn khóc, nhưng bác gái vui là được. Bé cũng đưa tay ra ôm lấy chị.
Anh Hoa chứng kiến cảnh này không thốt thành lời.
May là lúc đó anh đã chống lại những áp lực khác và ủng hộ quyết định của vợ mình, nếu không phải đi đâu để tìm kiếm cô con gái hiếu thảo thế này.
Cả hai vợ chồng luôn muốn có con nhưng vì sức khỏe nên không có được đứa con của chính mình. Bây giờ anh Hoa cảm thấy Miêu Miêu tốt hơn nhiều so với những đứa con của gia đình anh trai của mình.
Chị Hoa bổ lựu tách hạt ra, bữa sáng của ba người ngoài mì ra còn ăn khá nhiều hạt lựu.
Đây là lần đầu tiên Miêu Miêu ăn lựu nên bé thấy rất ngon.
Ăn xong, chị Hoa đưa cặp cho Tiểu Miêu Miêu, sau đó đi thay đồ chuẩn bị đưa bé đến trường.
Miêu Miêu bỗng nhớ ra gì đó, đi về phòng, cho thịt vào trong cặp.
Đến trường, Chu Viên đã ngồi tại chỗ vội làm bài tập.
– Chào buổi sáng, Miêu Miêu.
Cậu nhóc rất ít khi về nhà làm bài tập, bởi vì… mẹ của cậu làm ở phòng giáo dục cực kỳ ủng hộ việc giảm bớt gánh nặng cho trẻ em, bảo trẻ em ngày ngày ra ngoài chơi mới được gọi là thời thơ ấu.
Miêu Miêu ngồi xuống, để cặp dưới bàn, mở khóa kéo ra, bàn tay nhỏ đã tìm thấy chiếc túi có thịt. Cô bé ngập ngừng nhớ lại chuyện hôm qua.
Bé không ngần ngại nữa, lấy chiếc túi ra và đưa sang Chu Viên bên cạnh, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt bạn, nhỏ tiếng nói:
– Cái này cho bạn nè!
Chu Viên thoáng ngây người, bất ngờ nhìn thấy túi thịt khô:
– Cảm ơn Miêu Miêu nhé!
Cậu nhóc đương nhiên sẽ nhận lấy để một lát sau hai đứa cùng ăn. Chu Viên nhận xong thì tiếp tục làm bài tập, bàn tay nhỏ nhắn bị ống tay áo bao gọn hơn một nửa.
Hôm qua Thanh Thanh nắm tay Miêu Miêu, bạn ấy còn nói với rằng “sau này chúng mình là bạn bè rồi”, do đó cô bé càng chắc chắn hơn, làm bạn bè nhất định phải nắm tay nhau, còn chưa nắm tay vẫn còn chưa tính là bạn bè.
Bé rất muốn làm bạn với Chu Viên, vì cậu không những tốt với bé mà còn rất giỏi nữa. Nhưng Chu Viên bây giờ đang làm bài tập, không nên làm phiền bạn ấy.
Lần lượt, các bạn vào lớp đều chào Chu Viên và Miêu Miêu
Bé còn hơi e dè, nhưng suy cho cùng đều là trẻ con, bé cũng cố gắng chào lại mọi người bằng câu “Chào buổi sáng”.
Sau khi nói câu đầu tiên bé cũng không cảm thấy khó khăn nữa, trong lòng Miêu Miêu khấp khởi hạnh phúc, chính bản thân bé cũng không hiểu tại sao mình vui như vậy.
Chu Viên mừng vì Miêu Miêu đã có sự tiến bộ rõ rệt.
Cùng lúc đó, Đặng Phong đeo cặp vào lớp và cầm theo một túi bánh quy vị vani yêu thích của mình lấy từ trong cặp ra đưa cho Miêu Miêu:
– Cho… bạn… này…
Tiểu Miêu Miêu hơi sững sờ, Tiểu Đặng Phong nói một cách chắc chắn:
– Sau… này… mình …. sẽ… bảo vệ…bạn.
Đặng Phong hơi xấu hổ, chẳng đợi sự đáp lại của Miêu Miêu đã chạy nhanh về chỗ mình.
Miêu Miêu chớp chớp mắt, Chu Viên nói “Đừng sợ, cậu ấy muốn làm bạn với bạn đó”.
Và khi bé nhìn bạn Phong đi với tay không trở về chỗ thì thấy Thanh Thanh đang tay trong tay với một cô gái khác tiến vào lớp.
Miêu Miêu dè dặt đưa tay ra muốn nắm lấy tay của Chu Viên.
Chu Viên cầm bút, còn một chút xíu nữa vẫn không làm được.
Miêu Miêu rụt tay lại, sau đó giữ cả hai tay và đặt lên bàn, chỉ cần như vậy, nắm tay là trở thành bạn bè.
Chu Viên vừa làm bài tập vừa quan sát dáng vẻ ngốc ngếch đáng yêu của cô bạn cùng bàn, thầm nghĩ tạm thời không nên chuyển trường, cô bạn ngốc ấy rất dễ bị bắt nạt.
Hết chương 9