Minh Hôn Với Quỷ

Chương 78: C78: Ngọc chỉ




Nơi này vốn ngăn cách với thế giới bên ngoài, sương mù ở Ma uyên khiến người ở Ma tộc hoặc tu luyện thuật pháp Ma tộc không thể nào vận dụng lực lượng được. Bởi thế mà khi đối đầu với Diễm Linh Cơ, Tang Ca mới có thể thất thủ.

Hay cả chính Cơ Diệp, Vân Tâm và Phượng Cửu U đều có thể vận dụng linh lực một cách dễ dàng, bởi thuật pháp bọn họ tu luyện hoàn toàn bất đồng với Ma giới.

Hiện tại Cửu U ôm Vân Tâm đi vào sâu trong động rắn, bóng dáng Cơ Diệp đã biến mất từ lâu. Trong động rắn còn một thông đạo vừa đủ cho một người đi vào, tới lúc này, dù Cửu U không muốn thả Vân Tâm cũng không thể. Y cúi đầu nhìn xuống dưới chân, lại dùng thuật pháp mở rộng tách đám rắn ra xa hơn một chút. Tới lúc này mới thả nàng ta xuống.

Hai người kẻ trước người sau lách người vào trong thông đạo. Phượng Cửu U đi ở phía trước bỗng nhiên cảm thấy trước mắt sáng bừng lên, ánh sáng mạnh chiếu vào mắt của y. Y không khỏi nheo mắt lại, hồi lâu sau mới thích ứng được với thứ ánh sáng đó.

Tới khi nhìn rõ hình ảnh trước mặt, cả Vân Tâm và Phượng Cửu U đều há hốc mồm. Trước mắt bọn họ là một con rắn lớn hơn ba thước, toàn thân óng ánh ánh bạc, thân rắn dài hơn năm trượng, dù trong sơn động này rất rộng lớn, nhưng rõ ràng xuất hiện thêm con rắn lại khiến sơn động trở nên chật chội trông thấy.

Con rắn cuộn tròn người lại, dường như đang che chở cho thứ gì đó ở bên trong. Đôi mắt nó nhắm nghiền, đầu rũ xuống một bên. Ở bên cạnh nó không xa, chính là người lâu nay bọn họ vẫn luôn tìm kiếm - Tang Ca, đứng bên cạnh nàng là Cơ Diệp. Dường như hai người đang bàn bạc điều gì đó. Nghe thấy tiếng động bèn dừng lại ngẩng đầu lên nhìn.

Vân Tâm thấy rõ vẻ ngạc nhiên trong mắt nàng. Nàng ta cũng cảm thấy Tang Ca đã thay đổi, nhưng thay đổi thế nào thì chưa nói rõ được, chí ít là ngoại hình đã thay đổi, hình như nét đẹp của nàng càng thêm... yêu dị!


Nàng ta vừa mời muốn mở miệng nói chuyện, thì đã thấy Cơ Diệp đưa ngón tay lên miệng làm động tác suyt một tiếng.

Hắn dùng truyền âm nói cho Vân Tâm nghe: "Đừng đánh thức nó!". Truyện Ngôn Tình

Vân Tâm gật đầu, sau đó kéo tay Phượng Cửu U lùi về phía sau vài bước. Bước chân hết sức nhẹ nhàng. Tang Ca và Cơ Diệp cũng nhẹ bước theo sau bọn họ. Con rắn lớn vẫn nhắm mắt thở phì phì.

Khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng rút ngắn, đúng lúc này, có một con rắn nhỏ theo thông đạo bọn họ đi trườn vào, vì mải mê nhìn con rắn lớn trong động nên Cửu U không mấy chú ý dưới chân. Y lỡ chân dẫm lên rắn nhỏ, con rắn tuy nhỏ nhưng miệng không nhỏ tí nào, vừa bị hắn dẫm đã há miệng khè khè kêu đau.

Mí mắt của con rắn lớn khẽ giật. Trán của Phượng Cửu U lấm tấm mồ hôi. Sau đó dưới nỗi lòng thấp thỏm của hắn và cả ba người, con rắn dân dần mở mắt.

Ban đầu nó liếc mắt nhìn từng người một, sau đó lại tức giận vì lãnh thổ của mình bị xâm phạp. Nó ngẩng cao đầu, há miệng gào một tiếng. Không há miệng thì không sao, vừa há miệng mùi hôi thối đã xộc lên tận não của bọn họ. Nó nhanh như chớp quẫy đuôi về phía đám người. Phượng Cửu U vội vàng kéo Vân Tâm vào trong lối đi thông đạo, Cơ Diệp cũng nhanh chóng ôm Tang Ca lăn một vòng tránh đi cái đuôi to lớn của nó.

Nhìn thấy bọn họ thoát được, con rắn càng thêm tức. giận, nó rít gào một tiếng. Đương lúc bọn họ còn chưa


t cuộc nó muốn làm gì, thì cửa thông đạo. iếng động.Ra là đám rắn bên ngoài lúc nhúc nghe tiếng thét tức giận của nữ vương thì trườn vào.

Con rắn lại rít thêm một tiếng nữa, đám rắn kia như phát điên, không ngừng tấn công bọn họ.

Bọn họ vừa phải đối phó với đám tiểu xà, lại vừa phải đề phòng đại xà bên cạnh. Nhất thời cảm thấy lực bất tòng tâm.

Cơ Diệp đứng chắn trước mặt Tang Ca, quạt Nguyệt Phong trong tay đã biến thành lợi kiếm sắc bén. Hắn vừa nâng kiếm chém một đám rắn đang lao về phía hai người, vừa nói chuyện với nàng: "Nàng lùi về phía sau đi."

Tang Ca nghiêng đầu nhìn phần gáy của hắn, ấn ký hình ngọn lửa ở mi tâm không ngừng lóe sáng. Nàng nói: "Tại sao?"

"Ta sợ bọn chúng sẽ làm bẩn người nàng." Cơ Diệp mỉm cười, mặc dù nửa gương mặt của hắn đã bị máu của đám rắn nhuộm đỏ, nhưng nụ cười của hắn vẫn tuấn mỹ dị tới dị thường.


Tang Ca cũng cư: đúng."

Ta e người bị bẩn là huynh mới

Tiếp đó, nàng búng tay một cái, đám người chỉ nhìn thấy trong sơn động bỗng nhiên xuất hiện một bức tường lửa. Bức tường lửa ngăn không cho đám rắn từ bên ngoài trườn vào trong động. Số rắn còn sót lại dù điên cuồng tới cỡ nào, nhưng cũng không thể bằng bọn họ được. Cho nên rất nhanh trong động chỉ còn lại đống xác rắn có thể chất cao bằng một ngọn núi nhỏ.

Đại Xà nhìn thần dân của mình bị bọn họ giết bằng sạch, đôi mắt to bằng cái gầu múc nước đỏ lên. Bốn người chỉ cảm thấy có một áp lực che trời lấp biển nghiền vào hồn thức của bọn họ.

Tang Ca thấy vậy cười lạnh một tiếng: "Vốn muốn cho ngươi một con đường sống, không nghĩ tới ngươi lại không cần nó..." Nói xong, nàng đề khí bay lên, mượn lực bả vai Cơ Diệp đứng trước mặt con Đại Xà kết ấn. Yêu thú vốn là thứ nhạy cảm với nguy hiểm nhất, nó vội cựa quậy thân mình há miệng muốn nuốt lấy Tang Ca.

Trong lúc cựa quậy không may để lộ ra thứ nó đang che chở ở bên trong. Là một quả trứng trắng bóc. Bấy giờ đám người mới biết hóa ra là nó đang ấp trứng. Quả trứng bị thân rắn đụng phải, lăn ra khỏi tổ, nhẹ nhàng lăn tới bên chân Vân Tâm.

Bởi vì Vân Tâm cũng đang mang thai, cho nên nhìn thấy quả trứng nhỏ bất giác động lòng, cúi người cầm lấy quả trứng nhét vào trong ống tay áo.


Đại Xà cũng nhìn thấy hành động đó của nàng ta, nhưng hiện nó đang bị ngọn lửa của Tang Ca bao phủ, không thể thoát ra ngoài. Ngọn lửa này không biết là thứ gì, thế nhưng có thể đốt cháy được lớp vảy vốn đao. thương bất nhập của nó. Đến tận bây giờ Đại Xà mới cảm thấy hối hận vì đã ra tay quá vội với đám người bọn họ.

Gương mặt Vân Tâm nặng nề nhìn Tang Ca đang kết ấn bày trận pháp, nàng siết chặt tay Phượng Cửu U, nhỏ giọng nói: "Đây là trận pháp nằm trong Phượng Đồ đằng."

Gương mặt Phượng Cửu U cũng rất nặng nề, tuy rằng vẫn luôn mong Tang Ca phá vỡ được phong ấn của Phượng Đồ đăng, nhưng khi nàng thật sự phá vỡ được phong ấn đó, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác sợ hãi khác thường.

Hắn từ đáp lời nàng ta, nhưng sau đó lại cảm thấy không ổn, còn nói thêm: "Nhìn tình hình trước mắt, xem ra nàng đã nhận được sức mạnh của Phượng Đồ đằng rồi."

Phượng Cửu U vuốt ve Ngọc chỉ ở ngón tay, Ngọc.chỉ có màu xanh lam, bề mặt nó được khắc hình Phượng Hoàng sinh động như thật, đây là chiếc nhẫn tượng trưng cho thân phận Vương của Phượng tộc. Phượng Cửu U đã đeo nó tròn hai nghìn năm, đeo từ lúc Phượng tộc gặp đại họa tới bây giờ. Xem ra sắp phải đưa nó cho Tang Ca rồi.

Lúc này trận pháp mà Tang Ca kết ấn đã hoàn thành, chỉ nhìn thấy xung quanh Đại Xà đột nhiên xuất hiện một tấm màng mỏng bọc lấy thân thể nó, tấm màng mỏng ghép lại thành một hình chữ nhật, không những thế nó còn đang thu nhỏ lại. Tấm màng mỏng thu nhỏ lại tới đầu, thân thể Đại Xà ở trong cũng bị thu nhỏ tới đó.

Đại Xà không cam tâm, thân thể va đập vào tấm màng mỏng mấy lần muốn thoát đều không thoát được. Nó há miệng rít gào, sơn động bỗng run rẩy, đất đá rơi đầy đất. Dường như nó biết bản thân không thoát được cái chết, cho nên dứt khoát kéo bọn họ chết cùng.

Tần suất rung động của càng lớn, bốn người nhanh chóng trở lại phía đường thông đạo. Sơn động phía sau đã sập hoàn toàn, thân thể của Đại Xà cũng bị chôn vùi, nhưng rung động vẫn không có dấu hiệu sẽ dừng lại.