Minh Hôn Với Quỷ

Chương 114: C114: Lại vào mộ địa




Có ý gì? Lời này của nữ quỷ kia rốt cuộc có ý gì…

Tang Ca mơ màng nghĩ. Nhưng nàng còn chưa nghĩ ra đáp án thì đã nhìn thấy nữ quỷ Lệ Lan nâng tay về phía mình, nàng không nhìn rõ nàng ta đã làm gì mà chỉ cảm thấy thân thế vô lực, dần dần bay lên lơ lửng trên không trung.

Trận đồ bát quái bỗng bừng sáng, ngọn lửa bao phủ xung quanh cháy hừng hực nhưthiêu đốt, chiếu sáng từ đường tối mịt của nhà họ Nghị.

Lệ Lan đứng giữa mắt trận hé miệng lẩm nhấm đọc pháp quyết, bên tai Tang Ca vang lên tiếng ù ù không rõ ràng, thần trì của nàng càng ngày càng mơ h’ô.

Đôi mắt Vân Tâm đỏ lên, mấy lần muốn xông tới cản lại đều bị nữ quỷ Lệ Lan đánh bật ra ngoài. Mãi tới lần thứ ba, nữ quỷ kia không còn kiên nhẫn nữa, nàng ta quay đầu lạnh lùng nói: “Không muốn tự do nữa?”

Vân Tâm ôm ngực lại phun ra một búng máu, cuối cùng cắn môi nói: “Nàng chỉ là một người bình thường, trận pháp này không thế tiếp tục!”

Nếu như còn tiếp tục hiến tế, kết cục của Tang Ca nhất định sẽ không khác mười hai tân nương trước kia, người không ra người quỷ không ra quỷ, cả đời không thể siêu thoát!

“Ố.” Lệ Lan nhíu mi ngạc nhiên nói: “Trước kia ta có thấy ngươi cản lại đâu? Đổi tính rồi?”

“Nàng là ngoại lệ!” Vân Tâm không muốn lấy mạng Tang Ca, suy cho cùng hai người cũng từng lớn lên cùng nhau, sao cô nỡ giết nàng ấy cơ chứ.

Vân Tâm vịn tay lên tường mượn sức đứng dậy, sau đó nhịn đau cứa bàn tay vào mạn tường tới mức bàn tay rách toạc, máu chảy xuống đầm đìa mới thôi. Cô lôi từ trong túi áo ra một nắm bùa màu vàng kim, tiếp đó lại quệt máu của mình lên rồi nói: “Thả nàng ấy xuống.”

Lệ Lan căng thẳng nhìn lá bùa dính máu trong tay Vân Tâm, nàng ta nghiến răng nói: “Vân Tâm, ngươi điên rồi!”


Vân Tâm nhếch miệng cười: “Đúng thế, ta mà phát điên thì chính ta cũng cảm thấy sợ hãi đấy.”

Vừa dứt lời, cô đã ném một lá bùa về phía Lệ Lan. Lá bùa vừa chạm vào mu bàn tay Lệ Lan đã bốc cháy hừng hực. Lệ Lan đau đớn kêu rên, bàn tay đang giữ cho Tang Ca lơ lửng trên không không thể không thu về.

Lệ Lan oán hận nói: “Ván Tâm, ngươi nhất định sẽ phải hối hận về việc làm hôm nay!”

“Hối hận? Trong từ điển của ta không có hai chữ hối hận!” Vân Tâm bật cười, cô siết chặt tay, dùng máu tươi của mình tưới lên nắm lá bùa vàng kim, tiếp đó ném toàn bộ lá bùa về phía Lệ Lan.

Đôi mắt nữ quỷ kia trợn trừng lên, bấy giờ nàng ta mới cảm thấy không ổn, Vân Tâm muốn diệt nàng ta!

“Ngươi điên rồi! Ngươi muốn phản bội lại khế ước giữa chúng ta hay sao?” Lệ Lan vừa né tránh lá bùa, vừa hoảng sợ hét lớn.

Khi nghe nữ quỷ kia nhắc tới hai chữ khế ước, gương mặt Vân Tâm u ám tới đáng sợ, cô rũ tay lạnh lùng nói: “Trong khế ước có nói rõ, chỉ cần một trong hai bên chết, khế ước sẽ mất hiệu lực… Cho nên hôm nay, ngươi nhất định phải chết!”

Lệ Lan ngấn người ra, tại sao nàng ta lại không biết chuyện này? Nàng ta nhớ tới việc khế ước là do Vân Tâm soạn thì lập tức hiểu ra… Thật ra mình đã bị tính kế!

Lệ Lan cười lạnh, bàn tay khẽ phất, âm phong nổi lên bổn phía, giọng nói u oán của nàng ta vang lên xen kẽ vào tiếng gió rít gào, nàng ta nói: “Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã!”

Tiếng động gây ra ở từ đường rất lớn, bên trong y quán đổ nát gió lạnh rít gào, dường như trong gió còn ngửi được một mùi tanh nồng của máu tươi. Bên trong từ đường tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, Tang Ca nằm trên mặt đất dường như có thể cảm nhận được luồng khí âm tà đang từ từ bốc lên.

Phía dưới từ đường chính là mộ địa nhà họ Nghị… Nếu như nàng đoán không lầm thì nữ quỷ kia đang lợi dụng âm khí để khơi dậy địa thế nơi này.

Tang Ca muốn cử động, nhưng thân thế lại không tài nào động đậy được, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra xung quanh mình.

Bên trong y quán đáng sợ là vậy, nhưng bên ngoài nhà lớn nhà họ Nghị lại yên bình vô cùng, dường như không ai cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ của y quán phía sau nhà. Duy chỉ có Nghị Văn!

Nghị Văn cảm thấy trong lòng bồn chồn không yên, hỏi Thường Ất hay theo hầu Vân Tâm mới biết cô đã đi tới từ đường từ đầu tối. Trong lòng Nghị Văn lại càng thấp thỏm hơn, cuối cùng anh quyết định không chờ cò nữa, mà tới tận từ đường đế tìm.

Đứng trước cửa y quán đổ nát, Nghị Văn bỗng thấy lạnh sống lưng, một cảm giác rợn người bỗng nhiên xộc tới khiến cánh tay đang vươn ra của anh run rẩy.

Nghị Văn nghiến răng, toan mở cửa ra thì cánh cửa đã tự bật mở, một thứ màu đen không rõ hình dạng lao thẳng về phía anh. Anh vừa định nghiêng người né tránh thì bất chợt nhận ra, thứ màu đen kia chính là Vân Tâm!

Vân Tâm bị lực lượng của nữ quỷ đánh bật ra khỏi y quán, cứ tưởng sẽ rơi xuống đất nào ngờ lại rơi vào một vòng tay ấm áp.

Nghị Văn ôm chặt lấy người cô, tiếp đó cố định lại thân thế cho vững rồi mới mở miệng hỏi: “Chuyện gì vậy?”


Cô há miệng, vừa định nói chuyện thì đã tiếp tục phun ra một ngụm máu.

Cùng lúc đó, phía đối diện hai người đột nhiên lóe sáng. Nghị Văn và Vân Tâm không hẹn cùng ngấng đầu lên nhìn, chỉ thấy nữ quỷ Lệ Lan lơ lửng giữa từ đường, nàng ta mặc bộ trung y màu trắng muốt đang nâng mắt lên lạnh nhạt nhìn hai người đứng phía ngoài.

Tiếp đó nàng ta nâng tay lên chỉ về một hướng trong từ đường, khóe miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười quỷ dị…

“Rầm!” Cửa y quán đột nhiên khép chặt lại, che khuất đi ánh nhìn của hai người.

Vân Tám ngáy người vài giây, tiếp đó sắc mặt đột nhiên biến đổi trở nên khó coi vô cùng.

Không xong, Tang Ca vẫn còn ở phía trong!

Cảm nhận được Vân Tâm ngọ nguậy muốn dậy, Nghị Văn trầm giọng hỏi: “Em làm sao vậy?”

“Mở cửa y quán nhanh, Tang Ca còn ở phía trong!” Vân Tâm gấp gáp đạp cửa y quán nói.

“Tang Ca?” Nghị Văn nghi hoặc: “Tang Ca là ai?”

Vân Tám nhận ra mình đã nói sai tên, cho nên nhanh chóng sửa lại: “Minh Hoài Thục, là Minh Hoài Thục!”

Vừa nói cô vừa đưa tay đập cửa, nhưng kỳ lạ cánh cửa cũ nát làm thế nào cũng không mở ra được. Nghị Văn thấy vậy thì tiến tới, rút khẩu sung bên hông ra, thuần thục lên đạn rồi nói: “Tránh ra, đế anh.”

‘Pằng!’

‘Pằng!’


‘Pằng!’

Ba phát súng liên tục được bắn ra, nhưng lại không thể xuyên phá cánh cửa đó, viên đạn bạc ghim trên cửa gỗ tưởng như mỏng mảnh nhưng lại cứng rắn tới bất ngờ.

‘Xoẹt xoẹt’

Đúng lúc này, phía bên kia cửa gỗ vang lên tiếng cứa chói tai, chưa đầy một khắc sau, cánh

cửa ‘két’ một tiếng được mở rộng ra, bên trong sân hoàn toàn trống rỗng!

Nghị Văn cầm súng trên tay, vừa định bước vào thì một bóng đen đã vụt qua tiến vào trước. Nghị Văn nghi hoặc trong lòng, xong không cho anh thời gian suy nghĩ lâu hơn, Vân Tâm đã nhấc váy chạy vào trong. Nghị Văn theo sát phía sau không rời.

Bên trong y quán tĩnh lặng không một tiếng động, ngay cả tiếng gió thổi cũng không có. Cây hòe giữa sân đã khô héo từ lâu, lá cây héo quắt lại như bị hút đi tinh khí. Vân Tâm không nhìn nó mà là bước vào trong từ đường.

Bên trong từ đường trống rỗng, không thấy bóng dáng nữ quỷ Lệ Lan và Tang Ca đâu.

Giữa lúc hai người đang nghi hoặc thì dưới nền đất lại run lên từng đợt.

Cả hai không hẹn cùng nghĩtới năm chữ: Mộ địa nhà họ Nqhị!