Minh Hôn Chính Thú

Chương 71: Xiềng Xích




Dịch: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan


    Ông cụ tóc trắng kia cứ thế 'đấu mắt' với tôi, như thể ông ta muốn moi ra sơ hở trên sắc mặt của tôi vậy, may mà tôi đã khống chế biểu cảm của mình rất tốt.


    Cho nên, ông già đó căn bản không thể thấy được bất cứ điều gì khác thường, nhìn bộ dạng bọn họ hoài nghi tôi kìa. Nhưng suy cho cùng, bọn họ cũng không phải là kẻ đần độn, đều là những người đã sống lâu đến như vậy, chuyện to chuyện nhỏ gì cũng đã từng gặp, làm quái gì có thủ đoạn mánh khóe nào mà họ chưa từng chơi qua chứ.


    Chỉ là bọn họ không nói ra mà thôi. Hoặc cũng có thể là do hiện giờ bọn họ không tìm thấy bất kỳ bằng chứng xác thực nào cả. 


    Ông lão tóc trắng sau khi nghe câu hỏi của tôi, liền trả lời rằng: "Đây là một tổ chức bí mật, chúng ta gọi bọn họ là "Xiềng Xích", tổ chức này rất thần bí, bọn chúng chủ yếu là thực hiện các vụ ám sát tàn độc. Cậu có từng xem hoặc nghe qua internet, tivi mấy chuyện gọi là 'Sự Kiện Thần Bí' chứ? Tất cả đều do tổ chức này thực hiện. Ví dụ như sự việc bà cụ mặt mèo lúc trước. Hay là như vụ ma cà rồng, đều là do một tay bọn họ dựng nên."


    "Nhưng tổ chức đó lại cực kỳ khó dò, không ai biết được thành viên của bọn họ có những ai, cũng như địa chỉ và tất cả mọi thứ về căn cứ của chúng ... đến cả chúng tôi cũng không thể điều tra ra gì, chỉ biết tổ chức này có một ấn ký như cậu thấy đó. Chúng tôi một tay dựng lên Thiên Sư Đường cũng là vì muốn ngăn chặn và chống lại tổ chức 'Xiềng Xích' này. Khi xưa, đã có một khoảng thời gian dài tổ chức này đã bặt vô âm tín, nhưng không hiểu sau dạo gần đây lại đột nhiên hoạt động trở lại."


    Nói đến đây, ông già tóc trắng dừng lại, rồi đưa mắt nhìn chằm chằm tôi, sau đó lại nói: "Tiểu tử nhà cậu chú ý một chút. Dựa theo quan sát của chúng tôi, cái tổ chức 'Xiềng Xích' này một lần nữa bắt đầu hoạt động trở lại nguyên do bắt nguồn từ cậu. Hay nói cách khác, cậu rất có khả năng chính là mục tiêu của bọn họ."


     Đuỵt mọe, ông già này thế mà lại dọa dẫm tôi? Hơn nữa ông ta sau khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt tôi thay đổi, thì mỉm cười với và nói: "Tuy nhiên, cậu hãy yên tâm đi. Vì bây giờ cậu đã là một thành viên của Thiên Sư Đường, Thiên Sư Đường nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn."


    Tôi vẫn làm bộ làm tịch ngu ngơ cho trọn, gật đầu một cái rồi cảm ơn họ.


     Đột nhiên, ông già tóc trắng lại chuyển chủ đề, quay về với trọng tâm câu chuyện trước đó. Ông ta nhìn tôi và hỏi: "Cậu thực sự không có gì để nói với chúng tôi sao?"


    Đúng như tôi nghĩ, lão già tóc trắng này thực sự nghi ngờ tôi. 


     Cái gọi là vừa thẳng thắn vừa bao dung chắc là như thế này. Chống cự lại bọn họ nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, sau đó bị đuổi xách đít về nhà luôn quá? Nhưng bây giờ tôi vẫn không rõ liệu mấy người của Thiên Sư Đường có mưu đồ gì đó với tôi không? Dù sao thì trước khi tìm hiểu được rõ ràng tất cả những điều này, trước tiên tôi cứ ngậm chặt mồm lại cái đã. 


    Nhìn thấy tôi vẫn không có ý muốn nói, lão già tóc bạc cũng không nói thêm nữa, mỉm cười với tôi: "Nếu đã như vậy, nhiệm vụ này đến đây là kết thúc, cậu cũng đi theo bọn họ đến bên cảnh sát bàn giao đi."


     Nói xong, lão già tóc trắng quay người đi thẳng ra ngoài. Vạn Thạc Minh liếc tôi một cái, sau đó cũng nối gót đi theo. 


     Tề Đồng tiến về phía tôi và nói rằng: "Chung Xuyên, chúng ta đi thôi. Thôi nào! Anh phải bảo vệ chính mình chứ, chị gái của em đang chờ anh mà."


    "Chị gái em vẫn ổn chứ?" Tôi vô thức hỏi lại Tề Đồng.


    Tề Đồng mỉm cười và nói: "Hiện tại thì cũng không có vấn đề gì cả. Cảm ơn anh. Nếu không phải lúc đó anh phát hiện ra chuyện lần này, chỉ sợ rằng bây giờ chị gái em thật sự đã gặp nguy hiểm rồi."


     Sau khi nghe những lời nói này của Tề Đồng, tôi lại hỏi cô ấy: "Chị gái của em còn sống hay đã chết vậy?"


     Tề Đồng suy nghĩ một lúc. Tôi nhìn bộ dạng này của cô ấy, trong lòng không tránh khỏi có một chút khó hiểu.


      Vấn đề đơn giản như vậy, có nhất thiết phải suy nghĩ không? Không cần đúng không? Vậy mà Tề Đồng lại trầm mặc một lúc rồi mới trả lời tôi: "Để sau này chị gái của em giải thích cho anh đi. Anh phải cố gắng lên, chờ tới khi anh đạt đến một trình độ nhất định. Chị gái em sẽ đến gặp anh thôi."


    Nói xong, cô ấy liền đi ra ngoài, lúc này chú Cung và Cục Trưởng Lưu cũng đã tới. Cục Trưởng Lưu hiển nhiên là biểu thị sự vô cùng cảm tạ với chúng tôi.


    Tôi hỏi ông: "Cục Trưởng Lưu, có tìm thấy Lưu Vĩ Cường thật không?"


    Cục Trưởng Lưu lắc đầu. Ngay khi hai người kia chết, tất cả các manh mối đều đã bị phá vỡ. Sự việc lần này, về ông vẫn cần phải báo cáo lên cấp trên xin chỉ thị nữa.


    Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp, sau khi tôi nghe thấy những lời nói của lão già kia, tôi luôn cảm thấy rằng sự việc lần này mới chỉ là khởi đầu mà thôi.


   Công việc sau đó cũng đơn giản hơn nhiều, chúng tôi chỉ cần bắt những linh hồn lang thang kia lại và dán lên người chúng mấy tờ bùa chú kia là được. Xa Dục nói với tôi rằng, đợi tới ban đêm thì chúng tôi có thể độ hóa bọn chúng.


    Nhìn hai cái thi thể kia, chúng tôi cũng không dám vứt chúng lại ở trong biệt thự. Mặc dù hai người này đã chết, tôi vẫn yêu cầu Cục Trưởng Lưu đem bọn họ đi, phòng trừ chuyện xác bọn chúng lại vùng dậy như dì Trương kia. 


    Pháp y thu thập lại tóc và máu, còn lấy thêm dấu vân tay và hàng loạt các thứ khác. Sau đó chúng tôi 'áp giải' hai thi thể đến nhà tang lễ.


     Xa Dục đi cùng xe với bên pháp y. Tôi vẫn cứ sợ rằng sẽ có điều gì đó không ổn xảy ra, cho nên quay lại xe của chú Cung và lái đi theo. 


    Vừa lên xe, Trương Siêu vẫn đang mày mò cái máy của cậu ta, thấy tôi quay lại liền ngẩng đầu lên và hỏi: "Sao anh đã quay lại rồi?"


    Tôi có chút câm nín, tôi nói với Trương Siêu: "Bọn anh đã xử lý xong cả rồi." 


    "Cái gì? Máy của em chỉ mới vừa được chạy thử. Vậy mà lại kết thúc rồi. Máy của em còn chưa được dùng nữa!." Trương Siêu shock nặng nói với tôi, sau đó trên khuôn mặt cậu ấy liền tràn ngập một nỗi thất vọng sâu sắc. 


    Nhìn thấy bộ dạng này của Trương Siêu, tôi khó khăn mỉm cười, tên tiểu tử này thực sự là kiểu 'hai tai không nghe chuyện ở ngoài', một lòng chuyên tâm 'đọc sách thánh hiền'. Vừa rồi bên ngoài động tĩnh lớn như thế mà cũng không phát hiện ra sao? Nhìn cái bộ dạng thất thần này của cậu ta, tôi nói với Trương Siêu: "Không sao đâu, lần sau vẫn còn cơ hội."


    Trương Siêu chỉ gật đầu, nhưng trong đôi mắt vẫn khó nén được sự hụt hẫng, thất vọng.


    Tôi tăng ga xe cố găng đuổi kịp xe Xa Dục vì sợ rằng sẽ bị mất dấu. Nhưng đoạn đường này lại thuận lợi hơn nhiều so với suy nghĩ của tôi. 


    Đi thẳng một mạch đến nhà tang lễ. Bởi vì Cục Trưởng Lưu đã gọi điện thoại trước, cho nên khi chúng tôi đến, chúng tôi chỉ cần đăng ký đơn giản một chút, sau đó ném hai cái thi thể vào lò hỏa táng, thế là xong. Khi tôi tận mắt nhìn thấy bọn chúng biến thành tro bụi, trái tim bị treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng được hạ xuống. 


    Sau khi chúng tôi quay lại cửa hàng, sắc trời đã tờ mờ sáng. Lúc này, chú Cung đang nằm ngủ, ngáy từng trận váng trời, chúng tôi lần lượt đi đánh răng, lúc này tôi lại vô thức sờ tìm cái khóa bạc đeo trên cổ. 


    Nhưng khi tôi đã sờ lần xung quanh cả cái cổ, thì lại sửng sốt phát hiện ra rằng cái khóa bạc biến mất con mẹ nó rồi. Da đầu tôi liền tê rần rần, cố gắng đã tìm đi tìm lại nhiều lần, nhưng trên cổ căn bản là chẳng có cái gì cả.


    Tôi liền cởi hẳn áo khoác lẫn áo trong ra, phát hiện cái khóa bạc vậy mà lại thực sự biến mất tiêu rồi. 


    Tôi cố gắng nhớ sau lại lần cuối cùng tôi nhìn thấy nó đa có chuyện gì đã xảy ra. Nhưng mà dù có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi làm thế quái nào mà rơi được. Ngay tại lúc này, tôi liếc xuống và phát hiện ra trên ngực thế mà lại xuất hiện một cái dấu nhàn nhạt, nó đỏ lên giống như vết bị bỏng vậy.


    Bởi vì cái dấu đỏ này ở gần cổ tôi, cho nên khi nãy nhất thời tôi không để ý. Tôi đi đến trước gương và nhìn kĩ nó, nhìn qua trông có vẻ giống như hoa văn của chiếc khóa bạc.


    Một kết luận đặc biệt nực cười xuất hiện trong tâm trí tôi, chẳng lẽ là chiếc khóa bạc nhập vào cơ thể của tôi rồi? Nhưng vừa rồi tôi cũng không có cảm thấy gì cả mà. Tôi thử ra sức chà xát vào nó, nhưng cái vết này không phai đi một tí nào cả.


    Tôi gọi cho Cục Trưởng Lưu một lần nữa, hỏi ông ấy rằng liệu bên đó có tìm thấy một chiếc khóa bạc ở hiện trường không. Khoảng nửa tiếng sau, giám đốc nói với tôi rằng đã hỏi hết cả đội lẫn nhân chứng ở hiện trường, kể cả các nhân viên của nhà tang lễ, đều không tìm thấy cái khóa bạc nào. 


    Điều này có kỳ lạ không cơ chứ? Cái khóa bạc kia lại có thể thực sự thâm nhập vào bên trong cơ thể của tôi sao. Lúc này, Xa Dục cũng đi vào để tắm, thấy tôi cởi trần đứng trước gương, anh ta bày ra cái vẻ mặt khinh bỉ, rồi nói với tôi: "Vãi ạ, thế quái nào mà tự nhiên cậu lại trở nên đỏm dáng như vậy?? Đã không có cơ bụng tám múi, còn không có cả cơ ngực. Soi cái đếch gì?"


    Tôi không quan tâm lắm đến mấy lời tào lao của Xa Dục, đến gần Xa Dục nói "Đúng rồi, Xa Dục! Anh có thấy một cái khóa bạc nào không?"


    Xa Dục sau khi nghe thấy lời này của tôi thì sững người một lúc, sau đó khó hiểu hỏi lại: "Khóa bạc? Khóa bạc nào cơ?"


    Nhìn vẻ mặt ngu ngốc này, tôi liền biết anh ta chả thấy cái quái gì hết, tôi cũng không biết phải làm thế nào để có thể giải thích cho Xa Dục hiểu. Tôi chỉ sợ tên tiểu tử Xa Dục này một khi nói cho anh ta biết, nói không chừng sáng mai cả thiên hạ đều tường tận mọi chuyện mất. 


    "Lải nhải ít thôi, tôi thấy cậu có chút không bình thường rồi đấy. Cậu đừng có nói là bị quỷ nhập xác rồi nha." Xa Dục nói xong liền vén tóc mái của anh ấy lên, để lộ ra con ngươi màu xám, sau đó quét mắt kiểm tra một lượt.


    Sau một hồi tám nhảm, tôi chỉ đi tắm rửa qua chút. Sau khi tắm rửa xong, tôi lại đi ra phía trước gương soi một lúc nữa, hình như cái dấu đó đậm hơn vài phần so với lúc trước thì phải. Hơn nữa, càng đậm lên, cái hoa văn càng trở nên rõ ràng. 


    Một ý nghĩ khủng khiếp đột nhiên vụt qua tâm trí tôi, hình như trên tay Lưu Vĩ Cường giả và người phụ nữ kia cũng có dấu ấn như này.


     Vãi loằn. Tôi không phải là sẽ bị buộc phải tham gia cái tổ chức 'Xiềng Xích' kia đó chứ? Nghĩ đến đây, tôi liền cảm thấy một trận tê dại sau đầu, ngay sau đó, tôi liền đi tắm rửa lạu một lần nữa, chà sát kì cọ toàn bộ cho thật sạch.


    Nhưng làm thế nào cũng không thể tẩy sạch được cái dấu kia. Cứ chà đi chà lại đến tận khi trời sáng hẳn, tôi mới chịu quay về nghỉ ngơi. 


    Giấc ngủ này đặc biệt mơ hồ, tôi mới ngủ chưa được bao lâu, liền cảm thấy chỗ ngực mình truyền đến mấy tiếng xì xèo.  


    Tôi lập tức mở mắt ra như một phản xạ có điều kiện, phát hiện ra lúc này có một người đang đứng ở trước giường tôi. Người đó đeo mặt nạ, khoác trên mình một chiếc áo choàng trắng. Tôi muốn nói chuyện, nhưng tôi lại không thể phát ra một âm thanh nào cả, tôi muốn di chuyển, nhưng cả cơ thể tôi dường như bị một tảng đá nghìn cân đè lên vậy. 


    Quỷ Áp Sàng*. Nhất định là Quỷ Áp Sàng rồi. Tôi thử cố gắng áp chế những rối loạn trong đáy lòng, sau đó muốn điều động âm khí lên, rồi tự cổ vũ bản thân mình một chút. 


__________________


    *Quỷ Áp Sàng: tức quỷ áp giường, thuần việt chính là bị bóng đè. 


__________________


    Nhưng ngay sau đó tôi phát hiện ra rằng ngay cả âm khí cũng không thể điều động lên được, âm khí dường như đã trực tiếp biến mất tại đan điền của tôi vậy. Tôi nhìn thấy trên tay tên đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng trắng này đang cầm một cây kim đặc biệt nhỏ, sau đó nhanh chóng đâm nó lên ngực tôi. 


    Hơn nữa từ nơi đó lại còn truyền đến một loạt cảm giác đau nhói rất chân thật. Khiến tôi chắc chắn rằng đây không phải là một giấc mơ. 


__________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.