Minh Hôn Chính Thú

Chương 7: Răng Chó Đen




Dịch + edit: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan


  Sau khi đi đi lại lại xung quanh một lúc, đôi giày thêu màu đỏ kia cũng từ từ bước vào.....


  Sau đó, tôi nhận ra rằng đôi giày thêu màu đỏ kia là được đi bằng mũi chân, cho nên không hề có một chút âm thanh nào cả...


  Cảnh tượng này quá kỳ lạ, tôi chỉ cảm thấy da đầu mình ngứa ran một lúc, da gà da vịt nổi lên hết lần này đến lần khác...


  Đồng thời, tôi cũng ngửi thấy một  mùi hôi thối, có mùi như thịt thối trộn lẫn mùi trứng vịt thối lại với nhau. Tôi thật muốn nôn một trận, nhưng tôi lại sợ rằng tôi sẽ gây ra tiếng động và con quỷ cái này sẽ phát hiện ra tôi mất. 


  Vì vậy, tôi lấy tay che cả mũi cả miệng lại, nhưng cái mùi thối đó vẫn xộc thẳng vào mũi tôi.


  Cái mùi thối ấy như muốn cho tôi bị ngạt chết hay gì... Tôi chợt nghĩ đến lần khiêng Bích Nữ, dường như tôi đã ngửi thấy cái mùi này ở đâu đó rồi.


  Có vẻ như người này chính là cô Ba... Nhưng tôi tự hỏi liệu lần trước tôi gặp cô ấy, cô ấy có cái mùi thối này không. Nhưng cô ấy không có mùi gì cả. Ngược lại, cô ấy còn có mùi phụ nữ trưởng thành...


  Lúc này, cô Ba đã bước vào, ngồi ngay cạnh giường, cô ta nói với hình nhân giấy trên giường: "Phu quân, ta đến rồi đây..."


  Khi tôi nghe giọng nói này, tôi ngay lập tức cảm thấy đau đầu, bởi vì giọng nói của người này rất sắc, và gây khó chịu cho người nghe, giọng nói đó khiến tóc gáy tôi dựng đứng cả lên.


  Mặc dù tôi chưa nhìn thấy cô Ba, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng cô Ba này không phải là Tề Linh - người phụ nữ xinh đẹp tôi từng gặp. Cho dù có đánh giá từ mùi hương của cơ thể hay là giọng nói đi chăng nữa...


  Nhưng người nằm trên giường là một hình nhân giấy, làm sao nó có thể trả lời cô ta. Tôi không biết Xa Dục đã làm gì, để cô Ba kia không thể nhận ra rằng nằm trên chiếc giường này chính là một hình nhân giấy.


  Cô Ba lại tiếp tục trưng ra cái giọng nói kỳ lạ đó, nói với cái hình nhân giấy: "Phu quân, tại sao chàng không nói gì hết?"


  Khẽ cười lạnh, tôi thầm nói: "Nếu hình nhân giấy có thể nói chuyện được, thì nó chính là bị ma nhập rồi..."


  Nhưng tôi vẫn không nói gì cả, cô Ba kia lại tự lẩm bẩm với chính mình, "Phu quân, ta biết chàng không hề tình nguyện ... Thôi, quên nó đi. Chúng ta ngủ thôi ..."


  Sau đó tôi thấy cô Ba cởi giày, rồi leo lên giường đi ngủ. Ngay sau đó, một cơn gió bất chợt thổi vào phòng, thổi tắt luôn cả những ngọn nến đang sáng.


  Tôi nghe ngóng cẩn thận. Bây giờ, tôi vẫn cảm thấy giọng nói của người phụ nữ kia thật âm u và kinh khủng, nhưng khi cô Ba đi ngủ rồi, nằm với hình nhân giấy cô ta thậm chí thỉnh thoảng còn tự điều chỉnh hơi thở của chính mình, tôi cảm thấy chuyện này thật buồn cười.


  "Phu quân, chàng có thể quan tâm đến ta một chút được không?"


  "Này, anh chính là một khúc gỗ ư ... phu quân, làm sao mà cơ thể chàng nằm cạnh ta lại cứng như vậy? ..."


  "Phu quân à, chàng để tâm đến ta một chút đi chứ?"


  Tôi nằm dưới này nghe cô Ba đang tán tỉnh cái hình nhân giấy kia mà nghe đến phải bật cười... Sau khoảng hơn ba tiếng rưỡi, cô Ba dường như không quan tâm đến hình nhân giấy kia nữa, cô ta thì thầm, "Phu quân, chàng làm từ tảng băng sao, dù cho là vậy, ta cũng phải sưởi ấm cho chàng..."


  Sau khi nói xong, dường như có một sự im lặng chết chóc diễn ra ở trong phòng .... Tôi cảm thấy khá là nhẹ nhõm. Xa Dục nói rằng miễn là qua được đêm nay, thì sẽ không có gì xảy ra nữa ...


  Bởi vì nằm trên nền đất cho nên tôi rất khó chịu, còn cả cái mùi hôi thối tôi phải ngửi nãy giờ nữa. Tôi tự nghĩ rằng không cần chờ cho đến ngày mai, ngay đêm nay thôi tôi có thể cũng sẽ chết ngạt vì cái mùi hôi thối này. 


  Nửa đêm, tôi tự nhiên thấy buồn ngủ. Tôi thực sự ngưỡng mộ bản thân mình. Trong một hoàn cảnh "tồi tệ" như thế này, tôi vẫn buồn ngủ cho được, điều đó cho thấy tố chất tâm lý của tôi thực sự khó có ai sánh bằng...


  Bởi vì Xa Dục đã nói với tôi cả hàng ngàn lần và bảo tôi không được ngủ ...  Vậy nên thỉnh thoảng tôi phải tự cấu vào đùi tôi một cái để giữ cho bản thân mình hoàn toàn tỉnh táo ...


  Tôi tự cấu mình đến mức đánh ra một quả rắm...


  Quả rắm này gần như làm tôi sợ vãi cả đái. Tôi không dám tự nhéo mình nữa. Tôi nín thở lại nghe ngóng... May mắn thay, căn phòng vẫn im như chết như thế... Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi. 


  Tuy nhiên, tôi nên sớm cảm thấy có gì đó sai lầm, bởi tôi luôn cảm giác như bản mình đang bị theo dõi. Vì vậy, tôi từ từ nhìn lén mắt khỏi cái giường...


  Bên ngoài trời vẫn tối và không có chút biến động nào. Tôi tự trấn an bản thân mình, nhưng cảm giác kì quái đó vẫn tiếp tục, không có gì lạ ngoài cửa cả.


  Tôi tự an ủi mình để bản thân bớt sợ hãi... Nhưng sau khi nằm xuống một lúc, tôi cảm thấy rằng mùi thối càng ngày càng trở nên mãnh liệt, càng ngày tôi càng có cảm giác bị nhìn chằm chằm nhiều hơn.


  Tôi lặng lẽ di chuyển cơ thể một chút vì tôi muốn nằm một cách thoải mái. Nhưng lúc này, tôi thấy rằng có gì đó lạnh lẽo và mềm mại đang nằm bên cạnh mình...


  Tôi giật thót rồi nhìn nó... vì trời quá tối, cho nên tôi không thể nhìn rõ nó là cái gì, va chạm vào nó trong tiềm thức... Đây là tóc.


  Lúc này, mồ hôi lạnh chảy khắp toàn thân tôi, cả người tôi tê dại... Cái này là đầu người ...


  "Phu quân, anh thật là nghịch ngợm, tại sao anh lại ở đây?" Giọng nói kỳ lạ đó truyền đến tai tôi.


  Một vài từ hiện lên trong tâm trí tôi, con quỷ cái này ấy thế mà lại nằm ở ngay bên cạnh tôi!!!!


  Tôi hét lên kinh hãi, sau đó muốn bò ra khỏi giường... Cô ta rít lên một tiếng thật dài sau lưng tôi. Tôi bò ra khỏi gầm giường rồi chạy thục mạng ra cửa, tôi ngoái lại phía sau nhìn. May thay, cô Ba hình như không đuổi theo.


  Tôi không ngừng chửi thề, quay lại nhìn, thế mà cô ta lại lạnh lùng đứng đó nhìn tôi.


  "A .... Đừng đuổi nữa" Tôi hoàn toàn sợ hãi và mất kiểm soát vào lúc này.


  "Phu quân, anh đang tìm em à! Chậm một chút nha ~"


  Tôi quay lại nhìn cô, dưới ánh trăng đêm nay, tôi có thể thấy rõ ràng dung mạo của cô Ba này...


  Tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, nó giống như một chiếc bánh tròn to lớn, ở phía dưới ánh trăng, khuôn mặt ấy trắng bệch đến đáng sợ, cộng với đôi mắt bé tí chỉ có kích thước bằng hai hạt vừng, điều kinh tởm nhất chính là cái lưỡi của cô ta cứ thè lè ra ngoài ve vẩy.


  Lúc này cô ta đang cười toe toét với tôi, nhanh chóng tiến đến phía bên tôi. "Phu quân, nương tử của chàng sẽ phục vụ chàng thật tốt"


  Trái tim tôi lạnh băng một hồi, trời ơi, cô Ba này già vãi cả đái? Nếu để tôi cưới cô ta, tôi thà đi chết còn hơn. Người phụ nữ này thực sự quá mức khó coi rồi...


  Nói xong, cô ta lao về phía tôi... Tôi khịt mũi một cách kinh hãi, rồi chạy về phía mép giường... Làm sao tôi có thể là đối thủ của một con quỷ cái hung dữ cơ chứ?


  Tôi bị cô ta ném thẳng xuống đất, cô ta thô lỗ ngồi lên người tôi cười rất mẫn rợ, điều kinh tởm nhất ở đây chính là nước dãi trong miệng cô ta cứ tuôn ra ào ào từ cái lưỡi tởm lợm của cô ta, nó lại chảy hết xuống mặt tôi. 


  Điều này khiến tôi phát sợ lên được... Tôi hét lên "Xa Dục, anh mau ra đây đi... nếu không tôi bị cô ta hiếp mất ..."


  Nghe thấy tôi khóc, cô Ba cười khúc khích, và cứ cười giống như bị thần kinh vậy, cô ta nói với tôi: "Haha, phu quân, anh gọi tên ai thế... kêu gào chỉ vô ích thôi, cứ gào to lên đi "


  Nói xong, cô ta lè cái lưỡi tởm lợm đó ra để liếm lên mặt tôi vài lần liền... cảm giác lạnh lẽo, nhơn nhớt và kinh tởm ... Tôi thực sự muốn chết đi cho rồi.


  Con mẹ nó chứ Xa Dục, anh ta bảo anh ta sẽ không ngủ... Xa Dục nói rằng miễn là có gì bất thường ở đây, anh ta sẽ đến trong vòng mười giây... từ lúc cô Ba phát hiện ta tôi đến giờ, ít nhất cũng hơn mười giây rồi.


  Thật là một nam nhân không đáng tin cậy, con mẹ nó chứ, bây giờ tôi chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi. Tôi không thể không rùng mình, rồi nói với cô Ba: "Nương tử, nàng... nàng đừng vội, ta cũng đã chuẩn bị một bất ngờ cho nàng rồi đây."


  Nghe tôi nói vậy, cô Ba thậm chí còn tỏ ra cái vẻ nhút nhát, cô ta ngồi trên người tôi, rồi nói với tôi, "Phu quân, chàng thật tuyệt ..."


  Tôi cười khá ngượng ngùng và yêu cầu cô ấy rời khỏi người tôi trước thì tôi mới có thể lấy đồ ra... nó vừa rơi xuống giường ...


  Cô Ba không nghi ngờ gì cả. Khi cô ta vừa bước xuống, tôi nhanh chóng bò xuống cuối giường, rồi cầm răng của con chó mực do Xa Dục chuẩn bị cho tôi quấn quanh trên cổ tay.


  Sau đó, con dao giết lợn giấu ở dưới chân giường được nhét vào quần tôi. Lúc này, cô Ba đã hỏi tôi với cái giọng lạ lùng rằng tôi có ổn không? Cô ta còn để lộ ra một chút ngại ngùng trong giọng nói của mình.


  Không hề còn một chút bộ dáng uy hiếp người khác vào ban ngày gì hết, tôi run rẩy bò ra khỏi gầm giường ...


  Nếu tôi nói không sợ, thì sai rồi, cầm răng chó đen trong tay, tôi ngập ngừng nói: "Nhắm mắt lại... nhắm mắt lại đi..."


  Nhìn thấy dáng vẻ bí bí ẩn ẩn của tôi, cô Ba không hề nghi ngờ gì về tôi hết, ngoan ngoãm nhắm chặt mắt lại...


  Tay tôi không ngừng run lên, thầm nghĩ tại sao Xa Dục bây giờ vẫn chưa đến... Mà tôi lại có một vấn đề siêu nhỏ,  tôi con mẹ nó không biết cách sử dụng răng chó mực trong tay mình...


  "Em có thể mở mắt ra chưa?" Lúc này, cô Ba kia cười khúc khích hỏi tôi.


  Tôi nuốt nước bọt, nhìn khuôn mặt khủng khiếp của cô ấy. Không quản là ba bảy hai mươi mốt, tôi móc răng con chó mực ra và đâm thẳng nó vào mặt cô ta một cách tức giận ... Tôi muốn đâm thẳng vào ấn đường cô ta, nhưng ngay lúc đó, cô ta dường như nhận ra có gì đó không ổn, bất ngờ mở mắt ra, sau đó nghiêng đầu tránh.


  Răng chó đen trong tay tôi đâm thẳng vào mi tâm của cô ta. Ngay lập tức, cô Ba trở nên kinh hãi rồi che mặt lại... Tôi thỉnh thoảng lai thấy có khói đen bay ra từ đôi mắt của cô ta.


  Cô Ba hét lên trong đau đớn rồi che mặt lại, lúc này giọng nói của cô ta cực kỳ u ám "Aaa!!! Tại sao?? Chung Xuyên, tại sao anh lại đối xử với ta như vậy! Ta đối với anh chân thành như thế, nhưng anh lại làm hại ta ... Ta sẽ giết anh... Ta sẽ giết .........anh!.. "



____________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chap cho mọi người trong kì nghỉ này nha, sau khi đi học sẽ cố dịch 1 tuần khoảng 3 4 chap cho mọi người. Mong các bạn ủng hộ ạ.