Minh Hôn Chính Thú

Chương 60: Có Thể Cho Tôi Gia Nhập Không?




Dịch: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan


    Chú Cung treo một nụ cười trên mặt nhìn Trương Siêu, khen ngợi cậu ta tài giỏi. 


    Trương Siêu cũng chỉ lịch sự cười đáp lại, sau đó cậu ta lại bắt đầu lướt tay trên cái máy tính đang hiện chi chít đống số liệu khô khan. Dù sao, có đánh chết tôi cũng không hiểu nổi những dòng số dày đặc đó nên cũng không để ý nữa. Xe của chúng tôi đi thẳng đến cổng căn biệt thự, vì đã gọi điện thoại báo trước, cho nên vừa đến là đã thấy Từ Phượng Kiều đợi ở trước cửa. Sau khi chúng tôi xuống xe, Từ Phượng Kiều có chút lo lắng hỏi chúng tôi liệu rằng có thể kiểm soát được mọi thứ không.


    Chúng tôi vô thức nhìn Trương Siêu, Trương Siêu gật đầu với chúng tôi, sau đó chú Cung cũng gật đầu lại với Từ Phượng Kiều. 


    Từ Phượng Kiều đưa chúng tôi vào bên trong, sau đó chúng tôi liền đi thẳng vào phòng nghiên cứu ở tầng hai. Cái phòng nghiên cứu này không chỉ được trang bị camera giám sát, mà còn có cài cả báo động tia hồng ngoại.


    Tuy nhiên, rơi vào tay của Trương Siêu thì chả khác gì đống đồ chơi cho bọn mẫu giáo, tiểu học chơi đùa cả. Trương Siêu căn bản chẳng tốn tí sức lực nào, cậu ta chính là kiểu phẩy tay một cái, toàn bộ đều thành phế thải là chắc. 


    Nhưng khi phá xong mấy lớp cảnh báo, đến cánh cửa phòng kia, chúng tôi lại đơ ra. Bởi vì cánh cửa đã bị khóa lại một cách thủ công. Từ Phượng Kiều nói rằng bà không hề có chìa khóa. Sau khi nghe lời này của Từ Phượng Kiều, chúng tôi gần như phản xạ có điều kiện nhìn về phía Trương Siêu. 


    Lúc này, Trương Siêu lại lúng túng nhìn chúng tôi và nói: "Nếu như là khoá điện tử, nói không chừng còn có biện pháp, nhưng mà... cái này, thôi để tôi thử xem sao."


    Trương Siêu nói xong liền hỏi Từ Phượng Kiều: "Vị phu nhân này, nhà của bà có sợi dây thép hay dây đồng nào không? Hay cái gì tương tự cũng đều được." Sau khi Từ Phượng Kiều nghe xong, nhất thời có hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng gật đầu và nói: "Có, có." 


    Từ Phương Kiều lập tức đi lấy một sợi dây thép, Trương Siêu cầm lấy sợi dây thép rồi tiến lại gần cái cửa, sau khi cho sợi thép vào bên trong, tùy tiện chọc ngoáy vài cái. 


    Sau đó cậu ta rút ra xem xét gì đó, rồi lại chọc vào thêm một lần nữa. Lại tiếp tục chọc ngoáy vài cái, cuối cùng thì cánh cửa 'cạch' một tiếng liền bị mở ra. 


    Tôi thực sự phục sát đất con mẹ nó rồi. Thế nào mới là bá đạo cơ? Thế này chứ còn sao nữa. Cậu ta thực sự là một nhân tài lớn đó. 


    Tuy nhiên, chúng tôi cũng không có thời gian mà cảm thán, khi chúng tôi chuẩn bị bước vào phía bên trong căn phòng. Ngày lúc đó, Từ Phượng Kiều đột nhiên yêu cầu chúng tôi hãy đeo găng tay và bọc giày lại. 


    Bởi vì Lưu Vĩ Cường là một người rất tỉ mỉ, lại còn là người ám ảnh về sự sạch sẽ, nếu ở đây có một tẹo bụi bẩn thôi, ông ta chắc chắn sẽ phát hiện ra. 


    Sau khi nghe Từ Phượng Kiều nói xong, điều này lại càng chứng minh tên Lưu Vĩ Cường kia tuyệt đối là giả mạo. Bởi vì một người ám ảnh về sự sạch sẽ như vậy, không thể nào có thể cùng nhiều người chơi NP hành hạ cùng một cô gái được. 


    Lúc này, chú Cung là người đầu tiên đi vào. Ngay khi cánh cửa mở ra, tôi cũng lập tức mở con mắt Âm Dương. Một luồng cảm giác mát mẻ tràn đến, sau đó tôi mở mắt ra nhìn một cái, cảnh tượng trước mắt lập tức khiến tôi rùng mình.


    Khác với sự thuần dương chính khí ở phía bên ngoài, bên trong căn phòng này đang bị bao phủ dày đặc bởi âm khí và sát khí. Độ nồng nặc của âm khí và sát khí trong đây hoàn toàn không hề kém cạnh với thôn Kim Quý lúc trước. 


    Từ Phượng Kiều trực tiếp bật đèn lên. Căn phòng nghiên cứu này không lớn lắm. Quét mắt một lượt là có thể nhìn thấy toàn bộ đồ đạc trong phòng. Có một cái tủ sách, một cái bàn, còn có một thứ giống như tủ quần áo.


    Âm khí tràn ngập khắp căn phòng này đều được tỏa ra từ cái tủ quần áo kia. Xa Dục nói thầm với chú Cung vài lời. Sau khi chú Cung nghe xong liền đi thẳng đến cái tủ quần áo lớn kia, tôi thấy trên tủ quần áo kia còn có một cái ổ khóa.


    Chúng tôi lại tiếp tục nhìn Trương Siêu, cậu ấy nhìn vào cái ổ khóa, khẽ cau mày, rồi cố gắng thử mở nó bằng sợi dây thép vừa nãy, nhưng sau khi loay hoay cả một lúc, vẫn không mở được cái khoá. 


    Lúc này, tôi nhìn cái ổ khóa trên tủ quần áo cảm thấy rất quen thuộc. Nếu tôi không nhầm, thì chìa khóa của cái tủ này chính là cái chìa khóa tôi đã dùng trong giấc mơ. Tôi vô thức lấy chìa khóa mà Liêu Tinh Thiên đã đưa cho tôi, sau đó nói với mọi người để tôi thử xem.


    Sau khi nhét chìa khóa vào trong ổ khóa, ổ khóa được mở ngay lập tức. Tiếp theo, tôi liền mở tủ quần áo ra, ngay cái khoảnh khắc tủ quần áo được mở, một mùi thịt đã thối rữa túa ra, phả thẳng vào mặt tôi. 


    Khi cánh cửa tủ quần áo vừa mở ra, tôi liền nghe thấy tiếng hét của Từ Phượng Kiều ở phía đằng sau. Một cảm giác tê rần truyền lòng bàn chân tôi lên đến tận đầu. 


    Trong cái tủ quần áo này, đang treo đến 7, 8 cái da mặt không rõ ngũ quan như nào, vắt ở phía trên còn có mấy cái chân tay cụt lủn. Từ chỗ mấy cái tay chân thừa ra đó, thỉnh thoảng lại nhỏ xuống từng giọt từng giọt dầu xác màu vàng đen. 


    Nhìn thấy cảnh này, lông gà lông vịt của tôi ngay lập tức tôi dựng hết lên. Những thứ khác bên trong thì giống y hệt mấy đồ được ghi lại trong cuốn "Thợ Săn Ma", có một vài hộp 'sơn' màu đỏ máu không rõ nguồn gốc, bàn chải và kim chỉ cũng y như vậy. 


    Toàn bộ luồng âm khí và tà khí đều được toả ra từ một hộp gỗ lớn ở góc trên bên trái của tủ quần áo. Lúc này, chú Cung cứ như bề trên đứng chỉ tay, trực tiếp nói với Xa Dục: "Xa Dục đi giúp sư phụ lấy cái hộp gỗ kia xuống." 


    Nếu Từ Phượng Kiều không có mặt ở đây, Xa Dục chắc chắn đã chửi thề ngay tại chỗ, nhưng bây giờ còn có người ngoài, thể diện của chú Cung vẫn cần phải giữ, vì vậy Xa Dục liền đi đến trước tủ quần áo, rồi từ từ nhấc hộp gỗ xuống, đặt nó lên trên mặt bàn bên cạnh. 


    Sau đó, sau khi đã hít một hơi thật sâu, tôi trực tiếp mở hộp gỗ ra. Sau khi hộp gỗ được mở ra, những thứ đập vào mắt tôi liền khiến tôi cảm thấy vô cùng buồn nôn. Bởi vì bên trong đó là một bình thủy tinh cao khoảng 30 cm, bên trong bình thủy tinh còn có đang ngâm một số cơ quan nội tạng của cơ thể, tôi chỉ có thể nhận ra một vài cái, chẳng hạn như não, tim, gan, phèo phổi, bla bla. Bọn chúng hình như đang trương phình lên. Dị hợm nhất chính là, không biết rằng có phải tôi bị hoa mắt mọe nó rồi không mà tôi lại thấy những cơ quan nội tạng kia thế mà lại đang di chuyển... Sau khi nhìn thấy một màn này, tôi vô thức liền nhìn sang mấy người đang đứng bên cạnh mình. Từ Phượng Kiều thì lập tức ngất xỉu ngay sau khi nhìn thấy cái thứ này. Còn Trương Siêu thì hoàn toàn ngược lại với tất cả chúng tôi. 


    Khuôn mặt của Trương Siêu xuất hiện lên vài tia phấn khích. Đôi mắt cậu ấy nhìn chằm chằm vào cái bình thủy tinh, dường như cậu ấy không thể rời mắt khỏi nó một chút nào. Cậu ấy nhìn chằm vào cái bình chằm giống như thể là đang nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp vậy. Không thể tin được. Đụ mẹ. Điều này thật quá khó tin rồi.


    Lúc này, tôi và Xa Dục liếc nhìn nhau một cái, lúc này chú Cung cũng nhìn chúng tôi với một vẻ mặt khá tệ nói: "Bây giờ các cậu định làm như thế nào? Cái thứ này thật sự là không thể tưởng tượng nổi."


    Tôi vừa bị hỏi thì cũng lập tức rơi vào trạng thái bối rối. Không chờ tôi kịp nói lời gì, Xa Dục đã lên tiếng trước: "Đặt mọi thứ vào lại vị trí ban đầu, coi như chúng ta căn bản chưa từng đến đây."


    Tôi đương nhiên là hiểu ý nghĩa câu nói của Xa Dục. Hiện tại, ngay cả khi gọi cảnh sát đến đây, mấy cái tay chân còn sót lại của một số thi thể, da mặt người và các cơ quan nội tạng ở trong một cái bình không đủ để chứng minh cho bất cứ điều gì. Và vấn đề quan trọng nhất bây giờ chính là Lưu Vĩ Cường này là đồ giả. Còn Lưu Vĩ Cường thật sự thì không biết rằng còn sống hay đã chết.


    Cách hợp lý nhất bây giờ là giả vờ không phát hiện, không tìm thấy cũng như không hề biết một cái gì, sau đó sẽ lần theo những manh mối này. Người đàn ông kia đã làm rất nhiều thứ một cách gọn gàng, tỉ mỉ như vậy, khẳng định hắn còn muốn làm thêm vài việc gì đó nữa. 


    Tôi cũng đồng ý với những gì Xa Dục đã nói, Xa Dục nói rằng hãy đem bình thủy tinh và cái hộp gỗ kia cất đi, sau đó Trương Siêu nhìn cái bình một cách quyến luyến không rời rồi hỏi rằng liệu chúng tôi có thể đem cái bình thủy tinh kia về nghiên cứu được không. 


    Câu trả lời chúng tôi đưa cho anh ấy hiển nhiên là giống nhau. Đương nhiên là không. Chúng tôi đã khôi phục mọi thứ lại như cũ và cũng chắc chắn là tất cả các dấu vết đều đã xóa sạch sẽ. Sau khi Từ Phượng Kiều tỉnh lại, trông bà ấy vẫn còn đang rất sốc. 


    Chúng tôi nói cho Từ Phượng Kiều nghe về quyết định của chúng tôi. Nhưng Từ Phượng Kiều rõ ràng là bị dọa cho sợ hãi rồi. Bà ấy chỉ liên tục cầu xin chúng tôi hãy tìm chồng bà về. 


    Chúng tôi nhìn tình trạng của Từ Phượng Nhiều lúc này, nếu tên Lưu Vĩ Cường giả kia quay lại nhìn thấy như này, khẳng định sẽ phát hiện ra có gì đó không đúng ở đây. 


    "Lưu phu nhân, nếu hiện tại bà không muốn phải đối mặt với Lưu Vĩ Cường giả mạo kia, tôi nghĩ bà có thể kiếm lấy một cái cớ rồi rời đi trong một thời gian. Tôi nhất định sẽ cố gắng làm hết sức mình để giúp bà, nhưng hiện tại chúng tôi không thể đánh rắn động cỏ được." Chú Cung nhìn Từ Phượng Kiều nói, đồng thời nhắc lại một lần nữa những thiệt hơn hệ trọng trong chuyện này. 


    Từ Phượng Kiều sau khi nghe xong thì hít một hơi thật sâu xốc lại tình thần. Ánh mắt, thần thái ngay lập tức trở nên cứng rắn, sau đó nhìn chú Cung nói: "Tại thời điểm quan trọng như thế này, tôi không thể rời đi đâu cả. Cung sư phụ, ngài cứ yên tâm. Tôi chắc chắn sẽ không để lộ ra ngoài bất cứ kẽ hở nào. Hơn nữa, có tôi ở bên cạnh giám sát hắn, chắc chắn sẽ giúp ích được cho các ngài không ít."


    Chú Cung nhìn Từ Phượng Kiều nói "Bà thực sự không có vấn đề gì chứ? Vạn nhất, bà lộ ra một chút gì đó, người đàn ông đó sẽ chạy trốn mất, manh mối sẽ bị phá vỡ, và sẽ rất khó để có thể lại tìm thấy nữa. Hơn nữa, nếu hiện tại Lưu Vĩ Cường chỉ là bị người ta khống chế, một khi bọn chúng bị phát hiện, bọn chúng rất có khả năng sẽ giết con tin và tìm cách vu khống để hắt nước bẩn lên người Lưu tiên sinh."


    Từ Phượng Kiều sau khi nghe những lời này của chú Cung, ánh mắt của bà ấy lại càng kiên định hơn lúc trước vài phần, sau đó nói với chú Cung: "Cung sư phụ, ngài đã nói như vậy, tôi càng muốn ở lại đây hơn. Nếu tôi tùy tiện rời đi, rất có thể sẽ bứt dây động rừng. Tình hình của chồng tôi lúc này, toàn bộ đều phải nhờ cậy ngài giúp đỡ."


    Chú Cung mơ hồ làm ra bộ dáng cao nhân đắc đạo, nói với Từ Phượng Kiều rằng ông sẽ cố gắng hết sức. Nói xong, chúng tôi cũng không dám tiếp tục ở lại lâu. Bởi vì Bộ trưởng Lưu đã gọi đến nói rằng hiện tại ông ấy đang chịu áp lực rất lớn, rất nhiều lãnh đạo bên trên đã tìm đến để hỏi ông ấy về chuyện triệu tập Lưu Vĩ Cường đến đồn.


    Sau khi chú Cung giải thích đơn giản với Từ Phượng Kiều xong thì chúng tôi lập tức rời đi. Sau khi xe ô tô vừa rời khỏi khu vực biệt thự, chú Cung hỏi Trương Siêu mấy cái máy giám sát theo dõi kia đã trở lại bình thường rồi chứ. 


    Trương Siêu gật đầu và nói rằng mọi thứ đã trở lại như bình thường, hơn nữa vừa rồi anh ấy còn động tay động chân một chút với bộ giám sát và điều khiển kia rồi. Ngay cả khi đội điều tra tội phạm đến để điều tra, bọn họ cũng sẽ không thể tìm ra bất cứ một dấu vết gì cả. 


    Nghe Trương Siêu tự tin nói như vậy. Đương nhiên không một ai trong chúng tôi có chút mảy may nghi ngờ nữa cả.


    Sau đó Trương Siêu - một người chưa bao giờ nói nhiều, tại thời điểm này liền hỏi tôi và Xa Dục rằng: "Các cậu là thợ săn ma sao?"


    Chúng tôi không hề có ý định giấu giếm điều gì, trực tiếp gật đầu. 


    Nhìn thấy lời thú nhận của chúng tôi, đôi mắt của Trương Siêu lóe lên một chút phấn khích, rồi nhìn chúng tôi và nói: "Các cậu đã nhìn thấy một con ma thật sự bao giờ chưa?"


    "Cậu không phải là đang nói nhảm đấy chứ? Chúng tôi đi bắt ma lại không nhìn thấy được ma, thế còn gọi là thợ săn ma sao?" Xa Dục nhìn Trương Siêu như một gã chưa từng trải sự đời, nhưng không thể thay đổi thực tế là cậu ta thật sự rất hữu ích.


    Bởi vì chúng tôi vẫn phải ở cùng thiên tài Trương Siêu này vài hôm, cho nên lúc này Trương Siêu có vẻ hơi phấn khích nói rằng: "Tuyệt vời! Các cậu có thể cho tôi tham gia bang hội của các cậu được không?"



__________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.