Minh Hôn Chính Thú

Chương 34: Nhà Tang Lễ




Dịch: MeiiGwatan
Beta: Punnxinhhtraii 


      Cảnh sát viên họ Phương kia nói rằng khi chúng tôi vừa đi. Trong đám cỏ dại lại phát ra tiếng khóc yếu ớt.



     Vì vậy, cảnh sát Trang liền lần theo âm thanh để đi tìm, cậu ấy vốn dĩ cũng muốn đi cùng xem sao. Nhưng ông Trang lại nói sợ rằng đây là kế điệu hổ li sơn, vì vậy bảo cậu ấy ở lại trông chừng hai cái thi thể.


     Tuy nhiên, cảnh sát Trang vừa đi được lúc liền quay trở lại. Khi đấy trông ông ta có vẻ đặc biệt trầm mặc. Tiểu Phương cũng hỏi ông ta có phát hiện gì không. Cảnh sát Trang chỉ đáp lại qua loa nói nó chỉ là một con mèo hoang thôi. Tiểu Phương nghĩ rằng có lẽ ông Trang cũng mệt mỏi rồi, vì vậy anh ta cũng không nghĩ nhiều nữa.


     Sau khi chúng tôi trở lại, Tiểu Phương lái xe phía sau. Vẫn luôn cảm thấy ông Trang có gì đó không đúng, nhưng nghĩ mãi cũng không thể ra được chuyện gì.


     Bây giờ nghĩ lại, có khi nào lúc đó ông ấy đã bị hồn ma kia nhập rồi?


     Nói chuyện một hồi. Chúng tôi cũng đến nhà tang lễ ở Tần An. Tôi thấy có rất nhiều xe cảnh sát đang bao vây nơi này, họ cũng chặn đường và đang kiểm tra các phương tiện đi qua.


     Có vẻ như chuyện này không đơn giản rồi. Tiểu Phương trực tiếp lái xe đến đỗ ngay cổng nhà tang lễ. Một viên cảnh sát tiến tới ngăn chúng tôi lại, tiểu Phương phải xuất trình thẻ cảnh sát ra thì họ mới để cho chúng tôi vào.


     Lý do chúng tôi đến nhà tang lễ này là vì Thi Nhài đã khoanh tròn nó trên mảnh giấy. Xa Dục nói rằng khi ba phần hồn chiếm ưu thế, mặc dù người ta trong có vẻ ngớ ngẩn, nhưng một số giác quan sẽ được cải thiện hơn. Vì vậy, chúng tôi nghi ngờ không biết Thi Nhài có phải cũng đã thấy điều gì không.


     Sau khi vào trong nhà tang lễ, có vẻ bởi vì vẫn còn sớm nên nó có vẻ hơi vắng vẻ, có rất nhiều chỗ đậu xe trống. Tiểu Phương đỗ xe gần tòa nhà chính, rồi cùng chúng tôi xuống xe.


     Ngay khi tôi vừa xuống khỏi xe, một người đàn ông bước ra từ tòa nhà chính. Người đàn ông mặc một bộ vest, tóc tai cũng chải chuốt bóng loáng gọn gàng đến mức ruồi mà đậu lên tóc anh ta thì sợ cũng bị trượt xuống mất. Sau khi thấy chúng tôi, anh ấy nói với chúng tôi rất nhiệt tình: "Chào mừng ba vị đến đây. Tôi là giám đốc điều hành của nhà tang lễ này. Tôi họ Lâm. Ba người có thể gọi tôi là Tiểu Lâm."


     Không hổ là một giám đốc, người có thể ngồi lên vị trí giám đốc điều hành hành này mồm miệng cũng phải biết lươn lẹo, mặc dù biết thừa anh ta đang cố gắng nịnh nọt chúng tôi. Nhưng tôi vẫn nghe rất lọt tai. Anh ta có một chất giọng lạ, thêm nữa là một người đàn ông to lớn thế mà lại trang điểm đậm, nhưng mà mọi người đều có quyền lựa chọn bản thân muốn làm gì đúng không.


     Có vẻ như cục trưởng Lưu đã gọi cho anh ấy rồi. Tôi biết rằng anh ấy nể mặt ông Lưu nên mới ra đón chúng tôi, nhưng dù sao thì tôi cũng phải lịch sự với anh ta. Hai bên không động chạm chọc ngoáy nhau. Chúng tôi tử tế với anh ấy. Anh ấy cũng càng dễ dàng hợp tác với chúng tôi.


     "Anh Lâm, cảm ơn vì sự chào đón này. Chúng tôi thực sự rất cần sự hợp tác của anh." Tôi nói với giám đốc Lâm.


     Giám đốc Lâm nghe tôi nói xong, cũng hứa hẹn chắc chắn anh ta sẽ hợp tác.


     Tôi vừa đi vào cửa, vừa hỏi giám đốc Lâm xem dạo này có điều gì lạ trong nhà tang lễ không. Giám đốc Lâm nói rằng trước đây luôn có một số điều kỳ lạ, bởi vì dù sao đây cũng là nhà tang lễ nên âm khí rất nặng. Nhưng vài ngày trước thì thực sự rất quái dị. Đó chính là không có gì lạ xảy ra cả.


     Lời nói của anh ta làm tôi xoắn cả não.


     Xa Dục nói với giám đốc Lâm: "Ý anh là ngày trước vào mỗi đêm đều có điều kỳ lạ xảy ra. Còn gần đây mọi thứ lại trở nên quá yên bình?"


     Giám đốc Lâm gật đầu và nói rằng đó chính là những gì ông muốn nói. Xa Dục liếc tôi gật gật đầu, có vẻ như mấy cái xác chết mất tích kia thực sự đang trốn ở đây.


     Xa Dục bảo giám đốc Lâm đưa chúng tôi vào bên trong nhà xác. Giám đốc Lâm đương nhiên đồng ý, Xa Dục nói với tôi. Trong nhà tang lễ, có hai nơi mà âm khí mạnh nhất, một là nhà xác, hai là phòng hỏa táng.


     Hai nơi này là nơi để nhiều xác nhất. Nếu người phụ nữ mà Vương Vân nói muốn giở trò, hai nơi này chắc chắn sẽ là lựa chọn đầu tiên.


     Giám đốc Lâm đưa chúng tôi vào, mặc dù đang là ban ngày, ánh sáng mặt trời chiếu vào rất nhiều. Nhưng nơi này vẫn không thể tránh khỏi việc làm cho người ta có một cảm giác ớn lạnh. Đi vào đến bên trong hội trường lớn. Giám đốc Lâm mở một cánh cửa, đằng sau là một lối đi hẹp dài dẫn đến nhà xác.


     Con đường này hai bên đều là tường, không có cửa sổ, trên tường lắp rất nhiều đèn để chiếu sáng lối đi. Tôi có cảm giác hơi lạ, cho dù bây giờ là ban ngày ban mặt nhưng vẫn không thấy ai cả, nó yên tĩnh một cách đáng sợ, cả con đường chỉ vang lên tiếng bước chân của mấy người chúng tôi.


     Có lẽ cảm thấy không khí hơi căng thẳng và khó xử, giám đốc Lâm nói với chúng tôi. Đường này là đường chỉ dành cho nhân viên, vì vậy ở đây không có ai hết. Còn đường khác mới là dành cho gia đình đi đến.


     Nghe đến đó tôi liền cảm thấy nhẹ nhõm, chẳng mấy chốc đã đến được nhà xác. Cánh cửa đã bị khóa và cần quét thẻ nhân viên để vào. Mà thẻ nhân viên này cũng không phải là thẻ mà ai cũng có thể vào.


      Giám đốc Lâm quẹt thẻ và mở cửa, ánh đèn bên trong sáng hơn một chút so với bên ngoài. Sau khi bước vào, tôi liền nghe thấy tiếng rầm rầm phát ra từ máy làm lạnh, bên trong có mấy chiếc xe đẩy đẩy xác chết cũng được sắp xếp gọn gàng. Nhìn quanh nhà xác, không thấy có xác chết nào được đặt bên ngoài cả.


     Một bên của bức tường xếp một hàng các tủ đông để lưu trữ xác chết. Tôi tính toán sơ qua thấy cũng phải có hơn 300 tủ đông.


     Xa Dục hỏi giám đốc Lâm có tổng cộng bao nhiêu xác chết, chúng tôi có thể kiểm tra từng cái một không.


     Giám đốc Lâm nói tất nhiên có thể. Ông nói rằng vì phong tục của Tần An, bình thường xác chết sẽ không được để trong nhà tang lễ. Bọn họ chỉ đến mượn quan tài băng ở đây, sau ba ngày thờ phụng tại nhà, họ mới trực tiếp đem đến để hỏa táng.


     Vì vậy, các xác chết để ở đây đều không có tên, cũng chằng có ai đến nhận cả. Khi chúng tôi đến đây, chỗ này có tổng cộng 20 xác chết đang được cất giữ.


     Xa Dục khẽ gật đầu, sau đó cũng không tránh né giám đốc Lâm, anh ta trực tiếp buộc phần tóc mái trước mặt lên để lộ ra con mắt màu xám.


       Nhưng chẳng mấy chốc tôi lại thấy anh cau mày, tôi hỏi anh chuyện gì đã xảy ra? Xa Dục nói là trong mấy cái tủ đông chỉ cần có đựng xác thì cái nào cũng toả ra toàn oán khí hết.


     Xa Dục liếc nhìn xung quanh một hồi, anh ấy nói bảo tôi lôi hết mấy cái xác ra, rồi chúng tôi chia nhau lần mò mà tìm. Chuyện này thực sự là cái trải nghiệm mà tôi sẽ không bao giờ quên nổi trong  cuộc đời này.


     Tôi vừa làm vừa mở mồm chửi rủa cái ý tưởng của Xa Dục, bởi vì mở mấy cái tủ đông thực sự cứ như nó đang thách thức tinh thần tôi vậy. Mấy cái xác chết cứ như đang thi xem ai chết thảm hơn. Cái thì đầu vị vỡ nát chỉ còn lại một nửa, cái thì bị lòi cả mắt ra ngoài??


     May mà tôi không ăn sáng, nếu không bây giờ nghĩ đến mấy cái xác kia, tôi cũng nôn hết ra ngoài rồi. Sau nửa giờ, tìm kiếm, chúng tôi trầm mặc nhìn đống xác chết này, thế mà lại không có xác chết của Vương Vân và dì Trương.


_________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chap cho mọi người trong kì nghỉ này nha, sau khi đi học sẽ cố dịch 1 tuần khoảng 3 4 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.