Minh Hôn Chính Thú

Chương 170: Cô bé thần bí




Chung Xuyên said : anh làm gì có bạn gái,anh còn sợ ế đây này

Hoàng Tử : ok ,đây là con gái anh :)

------------------

Tôi định thần nhìn cô bé đó, cô bé toàn thân lấm lem, có điều, khuôn mặt Tuy là cáu bẩn, nhưng ngũ quan vô cùng rõ ràng, vừa nhìn đã biết là một cô bé vô cùng đáng yêu

Cô bé nhìn thấy tôi thì không nói chuyện, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi

" Cô bé, em là ai?" Tôi nhìn cô bé đó nói

Cô bé vẫn chỉ nhìn thôi không nói chuyện, đôi mắt đảo liên láo, sau đó từ từ giơ tay lên chỉ về phía tôi

Nhìn thấy cử động của cô bé Tôi hơi ngơ ngác, sau đó nói "em đang tìm anh à?"

Cô bé nghiêng đầu nhìn tôi rất lâu, sau đó lại gật đầu

Thấy cô bé gật đầu với tôi,tôi chau mày quan sát cô bé này một lúc, Nhưng mà mấy giây sau, thì tôi có thể chắc chắn là mình không quen biết với cô bé này


Cô bé này nhìn tầm 4,5 tuổi, đồ áo rách rúm

"Em quen anh à?" sau khi tôi xác nhận là không quen cô bé này, thì ngồi xuống hỏi

Đôi mắt đen láy nhìn vào tôi, lắc đầu. Dường như đang xác nhận khuôn mặt của tôi, Sau đó gật đầu vô cùng chắc chắn.

Tôi lập tức có chút ngại ngùng, nghĩ trong lòng, cô bé này chắc chắn là nhận nhầm người rồi, tôi cũng không lòng vòng nữa nói với cô bé " Em có phải bị lạc mất người nhà rồi không?"

Cô bé liên tục gật đầu, sau đó chỉ vào tôi, sau đó nhìn vào chiếc cũ ở trên tay của mìnnh, nhẹ nhàng đặt chiếc hũ xuống đất.

Sau đó làm một động tác ôm với với tôi ( dùng tay mô phỏng nha)

Nhưng tôi hoàn toàn không hiểu động tác này có ý gì

Tôi không hiểu nhìn cô bé, cô bé lại ôm chiếc hũ đó lên, sau đó đi đến bên cạnh tôi kéo lấy góc áo tôi.


Nhìn dáng vẻ đáng thương này, tôi cũng không nỡ lập tức đuổi ra ngoài, vì thế tôi nói "em đi qua đây với anh"

Cô bé rất nghe lời, sau khi nghe tôi nói thì gật đầu đi với tôi

Tôi vốn dĩ định xuống tầng hỏi ông chủ, dù gì cô bé này vào đây Ông chủ không thể nào không biết

Nhưng mà sau khi tôi đi xuống, hỏi ông chủ cô bé này làm sao mà vào được, thì ông chủ nhìn cô bé một cái sau đó lại nhìn tôi

"Cậu không quen à?" ông chủ nhìn tôi một cái rồi nhìn qua cô bé

Tôi gật đầu với Ông chủ nói "tôi mà quen biết còn đến hỏi ông làm gì?"

Thấy tôi nói như vậy ông chủ đi từ trong quầy ra, vô cùng thô bạo kéo lấy cô bé đang cầm chặt góc áo của tôi, sau đó thô lỗ mắng "đứa con hoang này, ai cho mày chạy vào đây, cút đi cho tao"

Hành động thô bạo của ông chủ, làm tôi có chút cạn lời, ông chủ vô cùng thô lỗ muốn đẩy cô bé ra ngoài


Nhưng mà đứa bé phản ứng làm cho tôi rất kinh ngạc, khuôn mặt của cô bé vô cùng bình tĩnh, giống như là đang xem một chuyện không có liên quan gì đến mình vậy, không hề hoảng hốt, không có sợ hãi, mà là một khuôn mặt điềm nhiên, đôi tay ôm chặt lấy chiếc hũ

Tôi vội vàng đi đến giữa ông chủ và cô bé, sau đó chặn ông chủ lại "ông đang làm cái gì vậy hả?"

Ông chủ nhìn tôi một cái nói "người anh em, chuyện này cậu không cần quản, cậu đừng để mấy cái đứa này lừa, đừng thấy nó là một đứa bé, Bọn chúng là kẻ xấu ở đây đấy, chuyên lừa những người từ bên ngoài đến như các cậu, cậu ở bên ngoài bị lừa, Tôi không quan tâm, nhưng ở chỗ tôi thì không được"

Nghe Ông chủ nói vậy, dù sao cũng là một dáng vẻ chính nghĩa, có điều đứa bé này không giống với những đứa trẻ chuyên lừa đảo giống như ông chủ nói.
Cho dù vừa nãy khuôn mặt rất điềm nhiên, Nhưng lúc này lại biến thành dáng vẻ của một cô bé, đi đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng kéo lấy áo tôi

"ông chủ, tấm lòng tốt của ông tôi xin nhận, có điều vừa nãy tôi chỉ đang dọa nó thôi, đứa bé này cứ không nghe lời" Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô bé, Tôi lập tức nói với ông chủ

Ông chủ nghe tôi nói thì rõ ràng có chút hoài nghi, ánh mắt hoài nghi nhìn vào tôi

Đúng lúc này, ông chủ định nói gì đấy. Nhưng mà có một Người phụ nữ đi ra kéo lấy ông chủ dùng ánh mắt nhìn ông ta.

Sau đó nói với tôi "được rồi, nếu cậu đã nói vậy, tôi cũng tùy cậu, nhưng mà những gì nên nói tôi đã nói rồi, hai người đi về phòng đi"

Bà chủ này rõ ràng có gì đó muốn nói, nhưng mà Nhìn dáng vẻ của bà chủ, rõ ràng là bà ta sẽ không nói tiếp
Tôi mang cô bé lên tầng, nghĩ trong lòng, đợi Hoàng Tử quay về, người mà Tề gia sắp xếp chắc chắn cũng có thế lực nhất định ở đây, đến lúc đó nhờ người ta đưa cô bé này về

Còn về về chuyện Ông chủ nói đứa bé này là lừa đảo, Tôi Không tin, tôi vẫn tin vào mắt mình

Lúc này Nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cô bé, tôi liền bảo cô bé đi vào nhà vệ sinh tắm

Nó gật đầu, ôm lấy cái hũ đi vào bên trong, tôi vô cùng tò mò bên trong cái hũ của cô bé đựng gì vậy, Tôi định bảo cô bé để chiếc hũ ở bên ngoài, nhưng mà dường như nó rất quan tâm đến đến này.

Tôi cũng không tiếp tục nói nhiều nữa, bảo cô bé Đừng chạy lung tung tôi đi mua một ít đồ áo cho cô bé thay.

Tuy trong lòng nói là tin tưởng cô bé này không phải là lừa đảo, nhưng mà để đề phòng ngộ nhỡ, tôi vẫn mang theo chiếc ba lô bên mình
Đi ra khỏi nhà trọ, đi tìm thấy một cửa hàng bán đồ áo trẻ con ở gần đó

Tùy tiện chọn mấy bộ, cầm đồ áo đi về, sau khi tôi vừa đi về phòng, mở cửa ra thì người thấy một mùi thơm thoang thoảng

Sau đó lập tức nhìn thấy cô bé vừa nãy

Làm tôi có chút bất ngờ là, lúc này cô bé đang mặc một chiếc váy liền màu đen, cả người hoàn toàn khác hẳn so với dáng vẻ lang thang vừa nãy

cách ăn mặc lúc này của cô bé nếu là ở thời cổ đại thì chắc chắn là có khí chất của công chúa, sau khi lấm lem trên mặt được rửa sạch, gương mặt non nớt hiện ra

Nhìn làn da này, cô bé tuyệt đối không phải là trẻ lang thang

"bộ đồ này của em từ đâu đến mà có?" tôi hỏi

Sau khi nghe tôi nói cô bé dường như rất hài lòng với dáng vẻ của mình, sau đó đi đến trước mặt tôi, xoay 1 vòng, dùng động tác tay hỏi tôi là có đẹp không
Bất chợt gật đầu, cô bé cười khanh khách, không thể không nói rằng, cô bé cười như vậy tôi cảm giác như là trái tim mình đã tan chảy

Tôi hỏi cô bé bộ đồ này ở đâu mà có nhưng cô bé chỉ làm động tác tay với tôi, từ đầu đến cuối tôi đều không thể hiểu

Đúng lúc này, cô bé đi đến trước mặt tôi chỉ vào bụng mình, chiếc bụng của cô bé cũng rất phối hợp ục ục mấy tiếng

Tôi cười một tiếng sau đó đưa cô bé ra ngoài, tùy tiện ăn chút gì đó

Thời gian này, tôi rất tò mò về cô bé. Bởi vì có vẻ này ngoài được không biết nói chuyện, tất cả những cái khác đều rất bình thường, hơn nữa cử chỉ của cô bé cũng vô cùng nhã nhặn, kiểu nhã nhặn này không phải là ngày một ngày hai có thể tập luyện được.

Cách giải thích duy nhất đó chính là cô bé đã được lớn lên trong một môi trường như vậy ( giống như công chúa được giáo dục á)
Ăn có một cái bánh mì mà giống như đang ăn bít tết vậy

Có điêu, Tuy là trên người cô bé có khí chất của quý tộc, nhưng mà mà cô bé Không kén ăn, Sau khi ăn xong, còn rất hài lòng dơ ngón tay cái lên,gật với tôi hai cái

Cái này tôi có thể hiểu chắc là đang cảm ơn tôi

Tôi hỏi có phải là đang cảm ơn tôi không, thấy tôi hiểu ý , cô bé cười ha ha lộ rõ vẻ vui mừng

Kết hợp với liên tưởng vừa nãy, nếu như cô bé này thật sự là xuất thân Quý Tộc, chắc chắn sẽ biết viết chữ

Nghĩ đến đây Tôi hỏi "em gái, Em có biết viết chữ không?, Em có thể viết tên em cho anh biết không?""

Sau khi nghe tôi nói, cô bé suy nghĩ một lúc rồi gật sau đó Tiện tay cầm chiếc đũa ở trên bàn, chấm vào nước viết lên trên mặt bàn

Cách cô bé cầm bút, tôi liền biết ngay đây là con của quý tộc, bởi vì tư thế cầm bút của người ta hoàn toàn chính là tư thế cầm bút lông, hơn nữa khí chất này, rõ ràng là không thể giả vờ
Sau đó cô bé dùng đũa viết một chữ vô cùng nắn nót

" Hàn"

" Em tên là Hàn? Vậy họ gì?" tôi hỏi

Cô bé nghe tôi nói thì liên tục lắc đầu, vẫy tay , rồi lại chỉ vào chữ Hàn ở trên bàn

"Em không có họ à,chỉ gọi là Hàn thôi sao?" tôi tiếp tục hỏi

Cô bé gật đầu, tôi nói "Vậy sao em lại tìm anh, Em quen anh sao?"

Cô bé dùng động tác tay nói chuyện, tôi liền bảo "em trực tiếp viết ra là được rồi, làm động tác như vậy anh không hiểu"

Nghe xong thì cô bé lập tức viết lên bàn