Người đàn ông lôi thôi này, cả người rất bẩn, tóc thì hình như lâu rồi chưa gội, vì vậy đã bết lại.
Hơn nữa trên người không ngừng tỏa ra một mùi chua chua thối thối
Ông chủ của quầy hàng này, sau khi nhìn thấy người đàn ông nhếch nhác, vội vàng đi đến,dùng tiếng địa phương nói với ông ta cái gì đó
Bởi vì bọn họ dùng tiếng địa phương anh tốc độ lại còn nhanh, nên tôi chỉ có thể nghe hiểu một chút
Đại khái là ông chủ muốn đuổi người đàn ông này đi, còn người đàn ông lôi thôi này nghe thấy Ông chủ nói thì nhìn chúng tôi một cái cái.
Sau đó một cảnh tượng khiến cho tôi và hoàng tử đều kinh ngạc đã xảy ra, người đàn ông lôi thôi này bài Nói một tràng tiếng phổ thông vô cùng chuẩn với ông chủ quầy hàng,
" lão Trương, ông xem thường ai hả, tôi bảo ông cho một phần giống như họ, thì cứ đưa cho tôi một phần. Còn về tiền, hai vị này sẽ trả cho tôi"
Sau đó ông chủ nhìn về phía chúng tôi, hoàng tử định nói gì đó , nhưng mà tôi cảm giác người đàn ông nhếch nhác này không phải là người bình thường.
Hơn nữa, dù gì thì một bữa ăn sáng cũng không hết bao nhiêu, nên tôi nói với ông chủ
"ông chủ, lấy một phần giống nhau, chúng tôi sẽ trả tiền"
Ông chủ này cũng là một người lanh trí, rõ ràng là nhìn thấy chúng tôi không quen biết gửi người đàn ông lôi thôi này
" hai người anh em, người này là kẻ vô lại ở đây, cả ngày chỉ biết ăn bám, cậu nói xem hắn ta là một người có chân có tay, thế mà còn suốt ngày lừa ăn lừa uống"
" Aiz,aiz,aiz,lão Trương, Ông có ý gì hả, bạn của tôi rất nhiều, có người mời tôi ăn cơm, liên quan cái quái gì đến ông, còn nói nữa Sau này tôi sẽ nằm ì ở đây không đi đấy" không đợi ông chủ nói xong, tên đàn ông này chỉ vào mặt ông chủ bất mãn nói .
Lúc đầu tôi còn cảm thấy là người đàn ông lôi thôi này có thể là một cao nhân giấu nghề , nhưng mà nhìn đến đây, rõ ràng là đã lật đổ suy nghĩ của tôi, thật sự là tôi đã nghĩ quá nhiều rồi,nhất cử nhất động của tên này rõ ràng là một tên vô lại
Nếu mà nói vô lại, thì bất kỳ đâu cũng sẽ có một người như thế này, hơn nữa hành vi cử chỉ đều vô cùng giống nhau
Thật sự là rất đúng với một câu nói, cùng một thế giới , thì cùng là một tên vô lại.
Nhưng mà bây giờ cũng đã nói rồi, Tôi cũng không thể nuốt lời, một bữa ăn sáng cũng chả tốn bao nhiêu tiền.
Ông chủ nhìn thấy tên lôi thôi này lại Bắt đầu giở trò vô lại, cũng không nói gì nữa, chỉ dùng một ánh mắt ám thị chúng tôi, sau đó thì đi làm việc.
Hoàng Tử nhìn hắn ta một cái,nhưng mà vì từ nhỏ đã nhận được giáo dục nên gật đầu với tên này, có điều miệng cũng không nói gì.
" hihi, tiếp theo các cậu định đi đâu? Thế nào Có cần giúp đỡ không?" tên đàn ông lôi thôi ấy nói xong thì vội vàng lấy từ trong túi ra mỗi bao thuốc, sau đó lôi ra một cái giống như là thuốc lá, rõ ràng là nhặt được, hoặc là lần trước còn hút dở
Châm thuốc lên nên sau đó rít một hơi rất dài, từ từ nhả khói ra
"chúng tôi có người dẫn đường, cảm ơn chú chú" tôi nói với ông ta
Người đàn ông lôi thôi nhíu mày, gật đầu, cũng không nói gì nữa, ông chủ rất nhanh đã bưng đồ ăn của chúng tôi lên, khi bước đến trước mặt người đàn ông lôi thôi, đương nhiên cũng không có thái độ gì tốt.
Có điều ông ta cũng không để ý, hoàn toàn giống như một người không có chuyện gì bắt đầu ăn.
Tôi và hoàng tử nhìn nhau một cái, sau đó cũng ăn. Lúc này bài Người Đàn Ông lôi thôi đột nhiên ăn chậm lại, vừa ăn dường như như vừa phát hiện ra cánh tay ai trái của tôi đã bị tàn phế.
" chàng trai, sao vậy, sao trẻ như vậy đã tàn phế rồi?"
Tôi cười ngượng ngùng bảo là chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng không nói nhiều nữa. Thấy Tôi không muốn nói nhiều ông ta cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Ấn tượng của hoàng tử với ông ta vô cùng không tốt, nên cũng không nói nhiều, nhanh chóng ăn xong
Hoàng tử nhìn tôi một cái biểu thị rời đi. Người đàn ông lôi thôi liếc chúng tôi một cái sau đó nói "đừng quên trả tiền đấy"
Hoàng tử nổ ra một biểu cảm ghét bỏ, trực tiếp lôi 100 tệ ra, đặt lên trên bàn, hét một tiếng tính tiền rồi đi luôn.
Chưa đi được mấy bước, hoàng tử nói với tôi,cậu ta không phải là coi thường người lang thang hay là có ý gì, nhưng mà thật sự là không thể chấp nhận nổi loại vô lại này, loại vô lại này có tay có chân, vì sao phải sống không có tôn nghiêm như thế chứ.
Nhìn dáng vẻ của Hoàng Tử, tôi bất chợt cười, không ngờ hoàng tử cũng có lúc như vậy.
Tôi cười nói "chính là bởi vì có những loại người thế này, mới có xã hội giống như bây giờ"
Hoàng tử nghe tôi nói thì hơi đơ ra " Chung huynh, anh nói như vậy, loại người này còn có ý nghĩa tồn tại sao"
Tôi nhìn hoàng tử nói "tồn tại là hợp lý, chúng ta không thể khống chế được quy tắc của thế giới này, vì vậy chúng ta chỉ có thể thích ứng, không phải sao?"
Tôi nói xong thì hoàng tử ngơ ra rất lâu, sau đó nói " thật không ngờ, anh nói chuyện lại lý lẽ như vậy"
Tôi cười ngượng ngùng "hoàng tử, Cậu cứ kêu tên của tôi, hoặc là gọi Tiểu Xuyên đều được, đừng gọi Chung huynh,Chung huynh nữa, tôi nghe rất kì lạ, nghe cũng rất lạ lẫm"
Hoàng tử đồng ý ngay, cậu ta nói với tôi, Thật ra cũng cảm thấy rất kỳ, nhưng mà những cái này đều là sư phụ dạy cho
Nghe hoàng tử nói, cũng có thể thấy sư phụ cậu ta là một người vô cùng cổ hủ và cứng nhắc, nên mới giáo dục hoàng tử thành một người như vậy
" vậy sau này em gọi anh là anh Tiểu Xuyên nhé"
Cách xưng hô này không tồi, tôi đồng ý ngay. Thật ra từ sau khi rời khỏi Tần An, thì làm cho tâm trạng của tôi tốt hơn rất nhiều, có thể là vì đổi một nơi khác, cũng có thể là vì, cánh tay này của tôi vẫn còn khả năng hồi phục.
" đúng rồi, người mà cậu nói đâu? Sao mà vẫn chưa đến" tôi và hoàng tử đứng đợi một lúc ở bến xe nhưng không có ai đến đón.
Hoàng tử cũng không hiểu,nói " không phải chứ, Tề Linh sẽ không sơ suất chuyện này đâu, chắc là có chuyện gì nên chậm trễ thôi"
"anh Tiểu Xuyên, hay là thế này nhé, chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi trước, sau đó đợi ở đây"
Tôi vốn dĩ muốn từ chối, nhưng mà liệt quỷ quyết ở trong túi mà ông nội để lại bây giờ không thể chờ đợi nữa phải học ngay.
Tôi cũng không nói nhiều nữa, lập tức đồng ý. Bên cạnh bến xe này có không ít nhà trọ, tôi vốn dĩ định đi một mình, nhưng mà hoàng tử dường như vô cùng lo lắng, nhất quyết phải đi cùng tôi
Bởi vì, chỉ là tạm thời nghỉ ngơi, nên tôi cũng không kén chọn, tùy tiện chọn một nhà trọ ở gần đây
Nói là nhà trọ, nhưng thực ra là nhà riêng sửa chữa làm thành nhà trọ, một ngày 90 tệ cũng xem như là rất ưu đãi rồi, sau khi đặt phòng, hoàng tử đưa tôi lên tầng 3
Căn phòng làm một nhà dân bình thường, 90 tệ không tính cái khác, nhưng mà cũng xem như là một căn phòng sạch sẽ
Sau khi nhìn thấy căn phòng hoàng tử nói với tôi, Cậu ấy sẽ đi đi đến bến xe đợi, dường như vẫn không yên tâm với tôi, dặn dò tôi rất nhiều bảo tôi đừng chạy lung tung.
Tôi cũng cảm thấy buồn cười, có điều Hoàng tử cũng là có lòng tốt, nên cũng không nói nhiều.
Sau khi hoàng tử rời đi, Tôi đặt ba lô xuống Sau đó lôi tờ giấy liệt quỷ quyết ông nội để lại ra
Tờ giấy này nhìn thì không lớn, Nhưng mà bên trên viết chi chít chữ, tôi ngồi xuống nhẫn lại xem
Không nhìn thì không biết, Nhìn thì thật sự là doa hết hồn, tờ giấy không lớn này, nhưng hoàn toàn đã mở ra cho tôi một thế giới mới
Cả người tôi không kiềm chế nổi hưng phấn, bởi vì pháp môn tu luyện ghi chép ở bên trên, cũng đã viết rất rõ ràng, Sở dĩ tôi phải tu luyện, bởi vì người nhà họ Chung có một thể chất đặc biệt, nếu như không có pháp môn tu luyện liệt quỷ quyết này, cả đời này của tôi muốn trở thành một thầy âm dương bình thường cũng khó.
Trước đây tuy ông nội có để lại cho tôi một bức thư,đưa liệt quỷ kí cho tôi, nhưng mà lại cất đi tờ giấy quan trọng nhất, xem ra, ban đầu ông nội cũng không muốn tôi đi vào con đường này
Trong thời gian này, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, mới khiến cho ông nội quyết tâm để tôi tu hành.
Cách tu luyện của liệt quỷ quyết không hề khó, trông không khác mấy so với cách cách khí âm dương nghỉ ngơi, Nhưng mà quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện bên trong quả thật có khác biệt rất lớn
Nhưng mà bây giờ gặp phải một vấn đề khá ngại ngùng, bên trên viết huyệt này,huyệt kia (huyệt vị) nhưng tôi không biết là nó ở đâu
Nghe thấy tiếng gõ cửa tôi bất chợt nhìn đồng hồ, đã hơn 2 tiếng trôi qua
Nghĩ chắc là hoàng tử đã quay về, tôi đi đến cửa,mở cửa ra, nhưng người đứng ở cửa không phải là hoàng tử, mà là một cô bé mặc một chiếc váy màu trắng trông rất bẩn thỉu
Trong tay cô bé cầm một chiếc hũ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi