Minh Hôn Chính Thú

Chương 163: Vẫn còn cơ hội




Xem đi xem lại mấy lần, tôi đều không thể tin vào mắt mình

Nước mắt không ngừng tuôn trào, cánh tay trái của tôi lúc này vẫn nằm im ở trên giường, cánh tay của tôi vẫn giữ được

Tôi dùng tay phải, mạnh mẽ véo vào mình một cái, xác nhận bản thân không phải đang nằm mơ.

Tuy tôi không biết làm sao hoàng tử có thể làm được, nhưng mà cho dù quá trình thế nào, kết quả tốt là được rồi

Nghĩ đến đây, Tôi nhìn xung quanh một lượt

Tôi phát hiện xung quanh anh căn phòng là một màu trắng thuần khiết, nhìn cách trang trí chắc là bệnh viện.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một người đi vào từ cửa, nhìn thấy người này tôi đờ ra, không phải ai khác chính là bạn gái của Xa Dục, gần đây vừa mới tìm được về với tổ tiên,Hồ Đình Đình

Bây giờ nên gọi là Dịch Đình Đình,Dịch Đình Đình lần này thay đổi rất lớn, khí sắc của cả cơ thể đã tốt hơn rất nhiều


Rõ ràng có sự giúp đỡ của Dịch gia, bệnh tình của cô ta đã được khống chế

" Chung Xuyên, anh tỉnh rồi à? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"

Tôi lắc đầu sau đó nói với cô ta "không sao,tôi  nằm ở đây bao lâu rồi, Xa Dục bọn họ đâu?"

Dịch Đình Đình nói với tôi, Cô ta cũng vừa mới đến hôm qua, trước khi cô ta đến thì tôi đã hôn mê 3 ngày, theo tính toán, chắc là tôi đã hôn mê 7 ngày

Còn Xa Dục những ngày này đang cùng với Lưu Kiến Minh ngày đêm không ngừng nghỉ ở ở bên cục cảnh sát, bởi vì giống như Lão già kia đã nói, lời nguyền của hắn đã ứng nhiệm rồi.

Trong 7 ngày ngắn ngủi, thành phố Tần An đã có liên tiếp hơn 100 người chết, vụ án này đã chấn động đến cả cấp trên.

"người của thiên sư đường không ra tay à?" Dịch Đình Đình bây giờ là người của dịch gia, chắc hẳn liên quan đến chuyện của Thiên Sư Đường, cũng biết một chút.


Dịch Đình Đình nói với tôi, tình hình cụ thể Cô ta cũng không rõ. Có điều, cách đây không lâu, lão tổ tông của nhà họ Dịch, cũng chính là ông nội của Dịch Đình Đình, đã cho người đưa Dịch Đình Đình đến đây.

Đồng thời nói với cô ta, không cho cô ta thừa nhận chuyện là người của nhà họ Dịch

Dịch Đình Đình không hề biết đã xảy ra chuyện gì, cô ta chỉ biết, người trên dưới Dịch gia dường như điều rất căng thẳng

Tôi gật đầu, nghe Dịch Đình Đình nói, cô ta biết Không nhiều hơn chúng tôi, tôi cũng không muốn tiếp tục hỏi, chỉ là muốn đứng dậy, Dịch Đình Đình vội vàng đi đến bên cạnh thôi, ngăn cản tôi đứng dậy " Anh muốn làm cái gì, em có thể giúp anh"

" giúp tôi lấy cái điện thoại"

Dịch Đình Đình Không chần chừ lấy điện thoại đưa cho tôi, tôi gọi cho Xa Dục


" Em yêu, sao vậy, Có chuyện gì à?" đầu dây bên kia lập tức truyền đến âm thanh sến sẩm của Xa Dục.

" Là tôi" nghe thấy âm thanh của Xa Dục,lúc nãy tôi còn lo lắng cho hắn, xem ra bây giờ có thể yên tâm rồi.

" Chung Xuyên,cậu tỉnh rồi à?"

" ừ, bên cậu thế nào?" Tôi định hỏi, nhưng Xa Dục không nói gì nhiều, chỉ bảo tôi ngoan ngoãn chờ ở bệnh viện, bây giờ hắn ta sẽ lập tức đến ngay.

Không đợi tôi hỏi câu tiếp theo, Xa Dục cúp máy

Sau khi ngắt điện thoại,Dịch Đình Đình đi đến bên cạnh tôi. Sau đó lấy điện thoại trong tay thôi, tay của tôi lúc này vô cùng tê, không có một chút cảm giác, dùng tay phải phải chạm vào tay trái một chút.

Nhưng mà tay trái.. tim tôi đột nhiên co giật, bởi vì tay trái tuy đã giữ được, nhưng cánh tay dường như đã hoàn toàn Mất đi cảm giác.

Có thể Dịch Đình Đìnhở bên cạnh cảm nhận thấy tâm trạng biến đổi của tôi, nghe nói " Cái đó...Chung Xuyên, cánh tay này của anh, Hoàng tử đã nói, cần một thời gian để hồi phục, à đúng rồi, Anh có biết thời gian anh hôn mê, ai đã đến thăm không?"
Nghe Dịch Đình Đình nói, Tôi hơi ngơ ngác, cũng tạm thời quên đi chuyện cánh tay của mình

Tôi nhìn cô ta một cái sau đó bày ra sắc mặt không hiểu,Dịch Đình Đình nói với tôi "là ai em cũng không rõ, có điều là một người đẹp, em hỏi Tiểu Dục, thì nói là Tề...Tề.."

" Tề Linh?" Tôi kinh ngạc hỏi

Dịch Đình Đình sau khi nghe tôi nói thì liên tục gật đầu " đúng..đúng,không sai,không sai,gọi là Tề Linh"

Sau đó Dịch Đình Đình nói với tôi,Tề Linh ngày thứ 2 có đến thăm tôi,nhưng Dịch Đình Đình không cho cô ấy vào, bởi vì Lưu Kiến Minh đã sắp xếp cảnh sát ở đây trông chừng tôi, không cho bất kỳ ai tiếp xúc.

Dịch Đình Đình sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Tề Linh cũng không phải là người, hơn nữa nghe Tề Linh nói, Hình như là quen biết tôi, Dịch Đình Đình lén lút chụp một bức ảnh rồi gửi cho Xa Dục
Xa Dục cũng sợ Tề Linh có vấn đề,liền bảo Dịch Đình Đình trước tiên cứ chặn cô ấy lại,hắn sẽ lập tức đến ngay

Sau khi Xa Dục đến, sau khi xác nhận thân phận của Tề Linh, mới cho cô ấy vào, sau khi Tề Linh đi vào phòng bệnh, muốn ở riêng với tôi

Lúc đầu Xa Dục còn có chút suy tư,nhưng nghĩ đến việc lúc đầu nếu như không có Tề Linh, Có thể tôi đã mất mạng rồi. Hơn nữa nếu như Tề Linh muốn hại tôi,e rằng không cần dùng cách kém bản lĩnh này.

Xa Dục đã để cho tôi và Tề Linh ở riêng với nhau, lúc ở trong phòng bệnh, không ai biết tôi và Tề Linh đã xảy ra chuyện gì, hay là Tề Linh đã làm gì với tôi

Sau khi Tề Linh ở bên tôi hơn một tiếng đồng hồ, thì ra ngoài, đồng thời tự tin nói với Xa Dục, Tôi đã không còn nguy hiểm nữa, mấy ngày sau sẽ tỉnh lại

Xa Dục có chút không tin, bởi vì Hoàng tử đã chẩn đoán qua, do con cổ trùng đó lúc xuất hiện, có một luồng âm khí bao chặt lấy , tuy nổ tung không có tổn thương gì cho tôi, nhưng mà sự chấn động cũng đủ làm cho tôi nguy hiểm đến tính mạng.
Hoàng Tử cũng không chắc chắnsau khi tôi gặp phải chấn động, nội thương có thể hồi phục hay không.

Có điều Nhìn dáng vẻ chắc chắn lúc này của Tề Linh,Xa Dục cũng không nói gì nhiều, Tề Linh chỉ nói là thời gian này cô ấy vẫn sẽ đến thăm tôi, bảo bọn họ chăm sóc tôi.

Sau đó, Tề Linh cũng không còn xuất hiện nữa, có điều sau khi Tề Linh đến,Xa Dục đã truyền đạt lời của Tề Linh nói cho hoàng tử nghe, hoàng tử nghe xong vội vàng đến thăm tôi.

Làm cho Hoàng Tử bất ngờ là, vị trí bị chấn động của cơ thể tôi, lúc này đã hồi phục không ít, chức năng của cơ thể đã hồi phục hơn rất nhiều

Bây giờ chỉ có thể đợi thần trí tự hồi phục, sau đó sẽ tỉnh lại

Sau khi nghe Dịch Đình Đình nói, tôi hỏi cô ta, Tề Linh lẽ nào không để lại thứ gì sao

Dịch Đình Đình gật đầu, sau đó đột nhiên bừng tỉnh nói với tôi " đúng rồi. Cô ấy không để lại thứ gì, ngược lại là lấy đi một miếng ngọc bội, có điều cô ấy đã nói với Xa Dục,Xa Dụccũng đã nói miếng ngọc bội này lúc đầu là của Tề Linh, vì vậy Xa Dục cũng không nói gì"
Tôi suy nghĩ rồi gật đầu, miếng ngọc bội đó vốn dĩ là Tề Linh đưa cho tôi, lúc đầu cô ấy muốn để hồn phách của mình đi vào trong ngọc bội, sau đó đi cùng tôi, nhưng mà bây giờ chắc chắn đã xuất hiện rắc rối gì đó, mới khiến Tề Linh phải thu về.

Có điều, Lúc đầu Tề Linh đã nói, sẽ còn đến thăm tôi, rõ ràng nhất định sẽ đến, miếng ngọc bội đó nếu như cô ấy đã cầm rồi, rõ ràng nhất định có ý của mình.

Sau khi nghe Dịch Đình Đình nói, tôi đột nhiên định thần lại, Dịch Đình Đình nói với tôi nhiều như vậy, dường như là vì muốn chuyển lực chú ý của tôi đi chỗ khác.

"tay của tôi, rốt cuộc là sao vậy? Tôi nhìn Dịch Đình Đình hỏi

Sắc mặt của Dịch Đình Đình ngượng ngùng nói "không... Không có gì... Chỉ là đang trong thời gian hồi phục.. nhất định sẽ có ccách
Dịch Đình Đình đương nhiên không biết nói dối, bị tôi đột nhiên chuyển vấn đề, Làm sao cô ta hoảng loạn tinh thần, trả lời lộn xộn, không đầu đuôi.

Sau khi nghe Dịch Đình Đình nói, tôi biết ngay cánh tay của mình, không đơn giản như vậy, thật ra, nếu như lúc này tay không còn nữa,chắc là tôi cũng không khó để chấp nhận.

Nhưng mà cho tôi hi vọng, rồi lại làm tôi thất vọng. Hơn nữa ra dáng vẻ ấp úng của Dịch Đình Đình, cảm giác bất an lại càng thêm mãnh liệt

Tâm trạng bị kích động trong phút chốc, bất chợt tôi nắm chặt lấy tay của Dịch Đình Đình, sau đó hỏi cô ta "tay của tôi rốt cuộc đã làm sao? Rốt cuộc bị sao rồi?"

Dịch Đình Đình thấy dáng vẻ của tôi, hiện ra vô cùng căng thẳng, vừa muốn trốn tránh, vừa nói với tôi " Chung Xuyên, anh bình tĩnh đi"

Lúc này cũng không biết vì sao, Tôi cảm thấy rất khó để khống chế tâm trạng của bản thân. Đúng lúc này cửa phòng bệnh lại mở ra
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của tôi, Xa Dục vội vàng bước đến trước mặt của Dịch Đình Đình, sau đó kéo tôi ra, Tôi đã hôn mê mấy ngày, thật ra sức khỏe cũng rất yếu ớt

" chung Xuyên, cậu bình tĩnh một chút đi, không sao,Hoàng Tử sẽ có cách, bây giờ không cần lo lắng"

Xa Dục lộ ra đôi mắt tối tăm nhìn vào tôi, sau khi nhìn phòng con mắt của hắn, sự mất kiềm chế cảm xúc lập tức đã đã ổn định hơn rất nhiều.

"Tôi... Tay của tôi rốt cuộc bị sao vậy, tôi chỉ là muốn biết chân tướng, tôi chắc là có quyền được biết đúng không?* Tôi muốn giơ cánh tay đã không còn cảm giác của mình lên.

Xa Dục nhìn thấy dáng vẻ của tôi, suy nghĩ một lúc rồi nói "tay của cậu giữ được rồi, nhưng mà chấn động do con vạn cổ trùng nổ tung gây ra, nên đã tổn thương đến gân cốt của cậu, Tuy là cánh tay đã hồi phục, nhưng mà dây thần kinh bên trong đã bị phá hoại toàn bộ"
"Chính là,... Cánh tay này đã bị phế rồi, đúng không?" Xa Dục cố gắng giấu diếm, nhưng mà tôi cũng không ngốc

Sắc mặt của Xa Dục vô cùng khó coi gật đầu, sau đó nói " nhưng mà..... Nhưng mà hoàng tử nói..... Vẫn còn cơ hội