Minh Hôn Chính Thú

Chương 10: Ngũ Tệ Tam Khuyết




Dịch + Edit: Punnchiidann
Beta: MeiiGwatan


  Xa Dục kéo tôi chạy được vài bước, thì chúng tôi nghe thấy những tiếng khóc thảm thiết truyền đến từ những ngôi mộ phía sau chúng tôi. Âm thanh đột ngột này làm tôi cảm thấy dưới chân mềm nhũn nhưng tôi vẫn cố theo Xa Dục chạy xuống núi.



  Tôi vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, tôi rõ ràng nghe thấy có tiếng động phát ra từ đằng sau, nhưng khi quay đầu lại thì lại không có một ai cả, tôi hỏi Xa Dục chuyện này là thế nào, chúng ta đang chạy trốn khỏi cái gì vậy.


  Xa Dục nói với tôi rằng chúng tôi vốn dĩ nên đi tìm đối tượng kết hôn một cách lịch sự và kín đáo, có như vậy mọi việc mới ổn thỏa được. Nhưng việc cô Ba vừa tới gây rắc rối tương đương với việc chúng tôi đã chơi họ một vố đau. Việc này đơn giản giống như nếu bạn đi xem mắt để tìm đối tượng kết hôn, nhưng bạn lại còn dẫn vợ của bạn theo, bạn nói xem bạn có thể không bị đối tượng xem mắt kia đập cho một trận không?


  Cô Ba vừa nãy đang ở đó, nên họ mới không dám làm gì. Nhưng bây giờ cô Ba đã đi khỏi đây rồi, làm sao họ có thể bỏ qua cho tôi cơ chứ.


  Tôi thấy Xa Dục chạy càng ngày càng nhanh, tôi phải nói với lên chỗ anh ta, "Thế anh chạy cái gì vậy? Anh không phải là đạo sĩ sao? Anh mau đi bắt họ lại đi."


  "Tôi có thể đối phó với một hoặc cùng lắm là hai con ma. Nhưng vừa nãy, anh đi thắp hương một đống như vậy ... Tôi cũng xin phép lạy từ dưới lạy lên cả mả anh luôn." Xa Dục thấy tôi chạy quá chậm, nên anh ta lấy ra hai mảnh bùa chú. Sau đó anh ta dán nó lên trên mắt của tôi. Mặc dù tôi không biết anh ta định làm cái quái gì.... Sau khi anh ta dán tờ bùa chú đó lên cho tôi, tôi cảm thấy một luồng nhiệt mạnh mẽ xộc thẳng vào trong mắt tôi.


  Xa Dục bảo tôi quay đầu lại nhìn mà xem..... Ngay lập tức, tôi thấy hàng tá móng vuốt của những con quỷ cái cùng những khuôn mặt vẻ nhăn nhó ghê tởm đang đuổi theo chúng tôi ở phía sau.


  Việc làm này của anh ta thật sự có hiệu quả. Khi tôi nhìn thấy những con quỷ cái kia đang đuổi theo thì tôi chạy còn trước cả Xa Dục, ba chân bốn cẳng chạy thục mạng về đến nhà.


  Bố mẹ tôi trông có vẻ lo lắng, họ hỏi chúng tôi lại có chuyện gì rồi. Xa Dục mệt mỏi lắc đầu rồi kể lại tình cảnh vừa nãy. Bây giờ xem ra anh ta chỉ còn có thể tìm cách làm sao mà phang chết được con quỷ cái kia thôi.


  Bố mẹ tôi không nói gì, họ chỉ lẳng lặng gật đầu và nói rằng họ sẽ cố gắng hết sức để phối hợp và giúp đỡ anh ta nếu cần.


  Xa Dục không nói gì nhiều với bố mẹ tôi, nhưng anh ta để tôi đi theo anh ta trở về phòng. Mặc dù tôi không biết anh ta định làm gì tiếp theo, tôi vẫn đi theo anh ta vào.


  Sau khi vào phòng, anh ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi một lúc, rồi dẫn tôi đến một chiếc gương dài, không có gì khác trên đó ngoài một mảnh giấy trên đỉnh gương.


  Tôi hỏi Xa Dục rằng anh ấy định làm gì. Sau đó anh ấy chỉ đi vòng quanh tôi một hồi, rồi yêu cầu tôi cởi quần áo ra ...


  Tôi vô thức hỏi Xa Dục ý của anh ta có nghĩa là gì ...


  Xa Dục lườm tôi một cái, bộ dạng cạn lời với tôi, anh ta bảo rằng anh ta không có hứng thú với đàn ông.


  Thấy anh có vẻ không đùa, tôi liền bắt đầu cởi quần áo. Thấy tôi cởi áo ra khỏi cơ thể, sắc mặt của Xa Dục dần trở nên tệ. Tôi lơ đãng nhìn vào gương, khi nhìn thấy bản thân của tôi ở trong gương, tôi thực sự rất ngạc nhiên. Trên người tôi chằng chịt rất nhiều những vệt xanh đen...


  Tôi hỏi Xa Dục những thứ đó là gì, Xa Dục nói với tôi rằng đây là vệt âm dương, một khi vệt âm dương này lan đến trong tim và não của tôi, thì tôi chắc chắn sẽ chết ...


  Tôi nhìn xuống tay mình, nhưng thật kỳ lạ là tôi không thấy bất kỳ dấu vết của thứ gì ở trên cơ thể tôi nhưng khi tôi nhìn vào gương, thì trên cơ thể tôi lại có những vệt xanh đen kia.


  Xa Dục nói với tôi rằng con mắt âm dương của tôi chưa mở cho nên tôi không thể nhìn thấy những thứ thuộc về phần âm được.


  Bản năng con người vốn là sợ chết. Khi tôi nhìn thấy hình ảnh này, tôi đã lập tức cầu xin Xa Dục cứu tôi.... Xa Dục gật đầu và nói với tôi rằng điều quan trọng nhất đối với tôi bây giờ là đảm bảo tinh thần của tôi phải thật tốt và lạc quan cho anh ấy. Tôi phải nghỉ ngơi cho thật tốt.


  Tuy nhiên, với tình cảnh hiện tại như thế này thì làm sao tôi có thể ngủ được cơ chứ, với suy nghĩ rằng mình có thể sẽ chết bất cứ lúc nào tôi đã không còn buồn ngủ nữa rồi... nếu Xa Dục không thể nghĩ ra cách nào thì tối nay cô Ba có lẽ sẽ đến để giết tôi.


  Trong khoảng thời gian đó, tôi nghe thấy tiếng cồng chiêng cùng với tiếng trống từ phía trong làng đi tới, sau đó tôi thấy người nhà họ Vương mang theo hai chiếc quan tài đi qua đây để đem chúng đi chôn cất.


  Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình họ, bởi vì thông lệ của làng ở đây thì những người sau khi chết trong ba ngày mới được chôn cất, nhưng bây giờ tôi thật sự không có sức lực để mà đi quan tâm đến vấn đề của gia đình người khác nữa


  Cho tới tận buổi chiều, bố tôi mới đẩy cửa ra, rồi nói với tôi rằng Xa Dục đã nghĩ ra được một cách.


  Tôi hỏi bố tôi rằng tôi có thể làm gì? Ông ấy không nói gì, chỉ bảo tôi đi theo, ông ấy đưa tôi đến một nhà kho nhỏ trên tầng cao nhất, bố tôi nhờ tôi tìm một chiếc gương bằng đồng trong cái nhà kho nhỏ này.


  Tôi không biết bố tôi cần gương đồng như thế nào, nhưng tôi vẫn gật đầu. Ngay khi tôi bước vào, bố tôi đã khóa trái cửa từ bên ngoài... Tôi nhăn nhó hỏi bố tôi ông đang muốn làm gì tôi vậy?


  Bố tôi nhìn tôi, thở dài một lúc lâu. Rồi ông chuyển đến một chiếc ghế rồi ngồi xuống ở phía ngoài cửa, lấy ra một điếu thuốc, rồi bắt đầu ngồi canh tôi.


  Tôi không biết tại sao, một cảm giác lo lắng bất an chợt dâng lên trong lòng tôi, bố tôi đưa cho tôi 1 điếu trước, sau đó ông mới lấy cho mình một tiếu.


  Ông ấy châm điếu thuốc lên, sau đó trực tiếp rít một hơi dài hết khoảng một phần ba điếu thuốc, sau đó từ từ nhả khói thuốc ra.


  "Tiểu Xuyên, bây giờ có lẽ con đang rất bối rối... con không hiểu tại sao con lại rơi vào vũng bùn tối tăm này đúng không?"


  Tôi nhìn ông mà không lên tiếng... rồi ông bắt đầu kể chuyện cho tôi nghe ...


  Câu chuyện bắt đầu khi nhà chúng tôi lần đầu tiên chuyển đến ngôi làng của nhà họ Vương này...


  Khi đó bố tôi vẫn còn là một đứa trẻ. Ông nội là một âm dương sư. Khoảng thời gian đó đó, ông nội đã bị thương rất nặng, người ta đánh gãy chân ông, cả ngón tay cũng bị chặt cụt hết ...


  Sau đó, ông nội dắt theo bố tôi chạy đến làng của nhà họ Vương để ở. Người dân nơi đây rất tốt... Khi ông nội và bố tôi đến đây, họ liền quyết định sẽ sinh sống hẳn ở ngôi làng này.


  Sau khi đến làng nhà họ Vương, ông nội liền không quan tâm vấn đề âm dương nữa, một tay ông nội nuôi bố lớn rồi cưới vợ cho bố tôi. Tuy nhiên, sau khi bố tôi cưới mẹ tôi thì ông nội đã để lại một bức thư nói rằng ông sẽ tìm một người bạn cũ và bảo bố tôi không cần đi tìm ông.


  Ban đầu bố tôi vẫn lo lắng, nhưng lâu lâu một lần, bố tôi lại nhận được thư của ông nội gửi về. Từ đó về sau, bố đã không suy nghĩ quá nhiều về ông tôi nữa mà cùng với mẹ tôi yên bình sống qua ngày.


  Bố mẹ tôi là những người chăm chỉ, họ yên bình sống mà không quá quan tâm đến thế giới bên ngoài làng. Mặc dù họ là người ngoài nhưng họ lại có mối quan hệ khá tốt với nhà họ Vương, vì thế mọi chuyện phát sinh sau này đều từ chuyện này mà ra. Tuy nhiên, sau khi bố mẹ tôi kết hôn rất lâu, bụng mẹ tôi vẫn không có động tĩnh gì cả.... Bà đã đến bệnh viện để kiểm tra, nhưng họ cũng nói không kiểm tra ra vấn đề gì. Ở trong làng này, nếu các có ai kết hôn được một năm mà không có em bé, thì người đó sẽ bị người ta dị nghị như bị chọc vào xương sống vậy.


  Bởi vì làng của nhà họ Vương có phong tục khiêng Bích Nữ, cũng có phong tục cầu xin Bích Nữ những gì họ muốn... Nên vào thời điểm ấy, có một người nào đó đã đến hỏi xin lão Vương, hỏi liệu cô ấy có thể xin Bích Nữ cho cô ấy một đứa trẻ.


  Khi cha mẹ tôi kết hôn đến năm thứ hai, mẹ tôi cũng đã làm vậy, họ đến xin Bích Nữ một đứa trẻ, Bích Nữ vào thời điểm đó cũng đã đáp ứng họ, nhưng cô ta cũng có một điều kiện, đó là khi đứa trẻ này lớn, nó sẽ là chồng của cô ta. Khi bố mẹ tôi chỉ mong cầu có con cái, làm sao họ có thể nghĩ được nhiều như vậy, họ đã trực tiếp đồng ý với Bích Nữ... Cụ bà khi đó cũng lấy đi hai giọt máu từ bố mẹ tôi làm chứng.


  Kết quả là trong vòng vài tháng, mẹ tôi thực sự đã mang thai. Vào thời điểm đó, họ đã hoàn toàn quăng hết mấy lời hứa với Bích Nữ ra sau đầu, đến tháng thứ 10 mẹ tôi đã sinh tôi ra rất suôn sẻ ...


  Vào ngày tôi được sinh ra, ông nội tôi, người đã mất tích vài năm lại quay lại đây. Khi ông nội tôi trở về làng thì nghe thấy tin tôi đã chào đời, thay vì hạnh phúc, ông nội tôi lại nhất định muốn đem tôi ném xuống sông để tôi phải chết.


  Bố tôi vội vàng giải thích với ông, chỉ có trời mới biết họ đã phải chịu đựng bao nhiêu mới có thể có tôi. Đối mặt với ông nội tôi, ông nội lại nói rằng vì ông là một Âm Dương Sư, nên chỉ có thể có 2 đời. Mà tôi vốn dĩ không bao giờ có thể được sinh ra nhưng giờ thế mà lại có rồi. Liệu tôi có thể sống đến 20 tuổi hay không vẫn còn là một ẩn số, ngay cả khi tôi sống được trên 20 tuổi đi chăng nữa, thì đó cũng không phải là một việc gì tốt với tôi.


  Vì vậy, ngay khi cha và mẹ tôi kết hôn, ông nội tôi đã động tay động chân với một chút để họ không thể thụ thai một đứa trẻ nào cả.


  Mặc dù ông là Âm Dương Sư, nhưng bố lại cảm thấy điều này không hề có lý chút nào. Ngay cả khi mẹ tôi muốn có một đứa trẻ, bố tôi cũng đã đưa bà ấy đi chữa trị nhiều lần, vì vậy ngay vào thời điểm mà mẹ tôi đang mang thai, bố tôi cũng không nghĩ rằng nó là nhờ có Bích Nữ.


  Bố tôi sau khi nghe thấy lời nói của ông nội, ngay lập tức nổi điên lên, suýt nữa ông và ông nội tôi đã đánh nhau rồi. May mắn thay, có rất nhiều người ở đấy vào thời điểm đó, tất cả họ đều lao vào can nên mới không xảy ra xô xát.


  Rồi ông nội tôi hỏi dân làng làm sao mẹ tôi lại có thai. Sau đó, ông được biết rằng chính họ đã yêu cầu cụ bà giúp đỡ mẹ tôi. Ông nội đã trực tiếp đến nhà của cụ bà, cầm cả dao đến đòi giết chết cụ bà vì đã phá nát nhà họ Chung.


  Tuy nhiên, bà Vương là một người rất quan trọng của nhà họ Vương. Cho nên ông nội không gặp được bà Vương, mà bị đám anh em nhà họ Vương cản lại.


  Ông đã trở nên quá tuyệt vọng nên đã đốt ngôi nhà của cụ bà bằng một ngọn đuốc vào tối hôm đó. Trước khi ông rời đi lần nữa thì ông cũng đã bình tĩnh lại. Ông nói với bố tôi rằng ông sẽ giúp tôi và sẽ tìm mọi cách để tôi có thể tiếp tục sống. Ông nói rằng khi tôi 18 tuổi, tôi sẽ gặp một chút trở ngại, nếu tôi vượt qua được nó, tôi sẽ có thể sống tiếp ... nhưng tôi cũng không thể vĩnh viễn thoát khỏi lời nguyền của của số mệnh này đâu.


  Lúc đó, ông nội nói với bố rằng nếu trong trường hợp không còn cách nào nữa, họ có thể dùng cuộc sống của vợ chồng họ để đổi lấy cuộc sống cho tôi. Lúc đó, bố tôi không hề hiểu ý nghĩa câu nói này của ông nội tôi, nhưng cho đến bây giờ, ông đã hiểu ý nghĩa của câu nói này rồi.


  Tôi vẫn đang nghe bố tôi kể. Mặc dù tôi đã nghe thấy tiếng bước chân đi chuẩn bị rời đi, đầu óc tôi vẫn trì độn, tôi vẫn không hiểu được rốt cuộc ý tứ trong lời nói của ông có nghĩa là như nào. Liệu có đúng là bố mẹ tôi phải dùng cuộc sống của họ để đổi lấy cho tôi một cuộc sống khác không...


  Nói xong, bố tôi mỉm cười với tôi rồi nói: "Tiểu Xuyên, có lẽ ông nội con đã đúng. Chúng ta không nên sinh ra con ... nhưng vì chúng ta đã sinh ra con rồi, chúng ta phải có nghĩa vụ chăm sóc chu toàn cho con. Ngay cả khi chúng ta không còn trên đời này nữa, thì con cũng phải sống tốt, con có biết không? "


  Mặc dù bố nói với tôi bằng một nụ cười, nhưng đôi mắt của ông đỏ hoe lên, và nước mắt cứ thế tuôn ra như thác như lũ.


  Tôi lắc đầu nói: "Đừng mà... Đừng ... Bố ơi, cho con ra ngoài đi mà, chỉ là ma quỷ thôi phải không bố? Sẽ có cách .... Phải có một cách nào đó chứ. Không phải Xa Dục là đệ tử của bạn ông nội con sao bố. Không phải anh ta nói rằng anh ta săn ma rất giỏi sao? Hãy để anh ta tiêu diệt cô Ba đi hoặc..... hoặc ... tìm thêm một số răng chó mực nữa đi... bọn quỷ cái rất sợ răng chó mực ... Bố cho con ra ngoài đi ... Bố, bố cho con ra ngoài trước đi. "


  Lúc này, cả khuôn mặt tôi ngập trong nước mắt... tôi gần như phát điên lên... tôi điên cuồng thúc vào cửa.


  Bố tôi lúc này trông rất mệt mỏi, ông nói với tôi: "Con ơi, con phải sống vì chúng ta. Mẹ con không đến vì sợ rằng cảm xúc của bà sẽ bị mất kiểm soát... Mẹ con để ta đến nói với con rằng bà yêu thương con hơn bất cứ ai trên thế giới này. Mọi người đều yêu quý con. "


  Sau khi nói xong, bố liền đi thẳng ra ngoài mà không ngoảnh lại .... Tôi gần như phát điên lên, tôi liên tục đá chân vào tấm cửa sắt, nhưng có vẻ cả căn phòng này và cánh cửa đều đã được gia cố lại ... Cho nên dù tôi có làm gì đi chăng nữa thì tôi cũng không thể đi ra ngoài được.


  Tôi đứng ở cửa và khóc lên như điên như dại ... nhưng mà chẳng có ích gì cả ....


_______________________________


Chương 11 tác giả cua hơi khét nên các bạn hãy đội mũ và bám vào mình nào.


Spoil một chút là chap 11 suýt nữa có thịt để ăn nha các bạn ơi 😆😆


Mình up chap10 trước, lát nữa mới up được chapp 11 nha. Chúc các bạn tò mò vui vẻ 1 xíu 😁😁


_________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chap cho mọi người trong kì nghỉ này nha, sau khi đi học sẽ cố dịch 1 tuần khoảng 3 4 chap cho mọi người. Mong các bạn ủng hộ ạ.