Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Chương 73




Edit: tiểu an nhi (LQĐ)

Một mùi hôi thối nồng nặc nhất thời tràn ngập trong không khí, mọi người không nhịn được dùng ống tay áo che lại mũi của mình, cố gắng không hít phải thứ mùi khó chịu này.

"Đây là. . . . . . rắn? !" Viên cảnh sát lớn tuổi kinh ngạc nhìn những con rắn kỳ dị quấn thành từng đống chằng chịt bò lổm nhổm gần như hết cả hoa viên. Ngoại trừ Lương Bân ra thì ông ta là người duy nhất không dùng tay áo bịt mũi.

"Bọn chúng nhiều như vậy, liệu Tiểu Lâm có thể. . . . . ." Một cảnh sát khác ở bên cạnh viên cảnh sát lớn tuổi sốt ruột nói.

Lương Bân nhíu chặt mày, đầu óc không ngừng suy nghĩ. Theo lý mà nói, những loại rắn bình thường không thể nào trở thành thú giữ cửa, hơn nữa còn dùng để trấn giữ pháp trận như thế này, bởi vì cấp bậc của bọn chúng quá kém, sẽ dễ dàng bị tiêu diệt. Nếu muốn xử lý đám thú giữ cửa thật sự, người thi thuật nhất định phải tổn hao sức lực, từ đó sẽ làm giảm sức mạnh của người thi thuật. Chẳng lẽ, ông ta cố ý cho loại rắn cấp thấp bình thường này ra đối phó với bọn họ vì ông ta biết rõ người muốn xông vào không đủ khả năng tạo ra uy hiếp gì?

"Cậu có biện pháp gì không?" Viên cảnh sát lớn tuổi nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn đám rắn ngổn ngang trong viện không ngừng thè lưỡi phát ra những tiếng “xè xè”.

Lương Bân trầm ngâm: "Không phá được trận pháp thì không thể đi vào."

Ngụ ý của anh chính là, Tiểu Lâm chỉ có thể tự cầu phúc cho mình thôi. Viên cảnh sát lớn tuổi nghe xong, trán nổi đầy gân xanh. Ông ta quay sang nhìn Lương Bân, đanh giọng nói: "Chẳng lẽ không còn cách nào khác?"

Lương Bân đang muốn trả lời thì một viên cảnh sát ngồi sau lưng anh đột nhiên giơ tay lên run rẩy chỉ về phía trước, ánh mắt của anh ta tràn ngập sự sợ hãi, khóe miệng run run: "Rắn, rắn......rắn bò ra rồi!"

Cái gì? !

Lương Bân kinh hãi, quay đầu lại nhìn, quả nhiên những con rắn kia vượt qua pháp trận, từ bên trong bò ra ngoài. Trong đầu anh chợt lóe lên một ý, lớn tiếng nói: "Mau bắt rắn, chúng ta cần lấy máu chủa bọn chúng!"

"Tại sao lại làm như vậy?" Viên cảnh sát lớn tuổi cau mày hỏi.

Lương Bân nôn nóng liếc ông ta một cái, "Hiện tại tôi không có thời gian giải thích. Trước tiên cứ bắt mấy con rắn bò ra kia rồi nói!" Dứt lời, anh sải bước nhanh tới gần cổng, một tay túm lấy cổ của một con rắn xanh nhấc lên, "Các anh có vũ khí cầm tay chứ?"

"Có. Anh chờ một chút." Một viên cảnh sát cuống quít đưa cho anh một con dao nhỏ.

Lương Bân nhận lấy, một đường cắt vào bụng rắn, sau đó vẩy máu con rắn xanh lên người mình, anh còn dùng hai bàn tay lau máu tươi lên khắp mặt, rồi quay lại lạnh lùng nói với nhóm cảnh sát phía sau: "Nếu các anh muốn sống thì cứ làm theo tôi đi."

Cả đám cảnh sát lưỡng lự nhìn về phía Phó Đội trưởng của mình, trưng cầu ý kiến của ông ta. Phó Đội Trưởng nhìn đống rắn đang thi nhau bò ra khỏi cổng, trầm mặt, cao giọng nói: "Làm theo lời của anh ta!"

Sau khi viên cảnh sát lớn tuổi hạ lệnh, mấy viên cảnh sát nhắm mắt bắt lấy rắn trên mặt đất, mổ bụng rắn bôi máu lên người như Lương Bân vừa làm.

Dù sao cũng là cảnh sát đã được huấn luyện thành thục, chỉ trong chốc lát lần lượt từng người một biến thành “người máu” tanh hôi vô cùng! Mà lúc này, càng lúc càng có nhiều rắn bò từ đình viện ra. Nền xi măng trống trải lúc trước giờ trở thành “sân chơi” cho những con rắn đủ các loại màu sắc với các kích cỡ khác nhau, hình ảnh đó khiến người ta không nhịn được tê dại cả đầu.

Tuy nhiên không hiểu vì sao những con rắn này hoàn toàn không có ý tấn công bọn họ, chỉ quấn vào nhau bò nghênh ngang trên mặt đất. Tuy cảnh tượng này hết sức quỷ dị, nhưng nhóm cảnh sát vẫn thoáng thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì bọn họ cũng không phải phí đạn đi đối phó với lũ rắn giữ cửa này.

Lương Bân lui về phía sau nhìn lướt qua mọi người, cảm thấy an toàn mới cẩn thận từng li từng tí tránh những con rắn đang bò ngổn ngang kia, đi từng bước về phía cổng. Vì tránh không dẫm lên lũ rắn bên dưới, tốc độ di chuyển của anh vô cùng chậm. Khoảng cách chỉ có bảy, tám bước chân mà đi mất gần mười phút.

"Cậu muốn làm gì?" Viên cảnh sát lớn tuổi căng thẳng hỏi.

"Mở cổng!" Lương Bân trả lời mà đầu cũng không quay lại.

"Cái gì? Chẳng phải là. . . . . ."

Lời còn chưa nói hết, Lương Bân đẩy chốt cổng ra, nhóm cảnh sát quay đầu nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu.

"Pháp trận này có thể nhận thức được những con vật sống bên trong và bên ngoài trận. Nhưng nó lại có một sơ hở, đó chính là mùi của những con vật đó. Chỉ cần chúng ta có mùi giống như những con vật sống bên trong thì có thể tự do ra vào pháp trận." Lương Bân giải thích xong, nhấc chân đá một cước vào cánh cổng kia.

"Phó Đội trưởng?" Một cảnh sát đứng bên cạnh viên cảnh sát lớn tuổi mở lớn mắt nhìn cảnh tượng này.

Viên cảnh sát lớn tuổi quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Để hai người ở đây trông chừng, những người còn lại tất cả đi theo tôi!"

"Rõ!" Cả đám cảnh sát cùng đồng thanh hô lớn.

Ngoại trừ hai người bị thương cùng hai người ở lại canh chừng cổng lớn, thì một đám người còn lại hùng dũng tiến bước vào đại trạch nhà họ Sở.

"Tiểu Lâm —— Tiểu Lâm ——" Vừa bước vào, một viên cảnh sát lập tức nhỏ giọng gọi Tiểu Lâm, muốn xác định xem anh ta có gặp nguy hiểm gì hay không.

"Tôi ở đây." Tiểu Lâm núp sau lùm cây, trên người còn sót lại mấy con rắn nhưng không bị thương chút nào, anh ta nghe thấy tiếng gọi thì lập tức đứng lên, chán ghét đẩy mấy con rắn trên bả vai xuống, rồi bước tới trước mặt bọn họ.

Nhóm cảnh sát thấy anh ta không có việc gì, thần kinh luôn căng thẳng mới nhẹ nhõm đi phần nào.

Lương Bân cẩn thận quét mắt nhìn Tiểu Lâm một lượt, "Cậu không sao chứ?"

"Không sao." Tiểu Lâm lắc đầu.

Lương Bân nhíu mày, mùi lưu huỳnh như có như không bay qua chóp mũi anh, "Trên người cậu có lưu huỳnh?" Chẳng trách những con rắn kia lại không cắn anh ta.

"Lưu huỳnh?" Tiểu Lâm cảm thấy khó hiểu, đột nhiên nhớ ra cái bình sứ mà ông cụ giao cho anh ta, "Tôi không mang lưu huỳnh, nhưng ông cụ kia có giao cho tôi cái này, còn dặn tôi và Tiểu Ngô vẽ hình giống như trên lá bùa." Anh ta móc bình sứ ra đưa cho Lương Bân.

Lương Bân nhận lấy bình sứ, mở nắp, một mùi lưu huỳnh nhàn nhạt phiêu tán trong không khí. Anh nhanh chóng quay đầu, ánh mắt quét về phía kết giới quanh nhà họ Sở. Quả nhiên, đúng như anh suy đoán, khoảng đất bên trong đại trạch nhà họ Sở không bị lũ rắn chiếm cứ, có thể nói là cách ly hoàn toàn, cả tòa biệt thự chính giữa này độc lập với xung quanh.

"Đã vẽ xong chưa?" Lương Bân lên tiếng hỏi.

Tiểu Lâm áy náy lắc đầu, "Chúng tôi mới vẽ được một nửa thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động, sau đó đi ra xem xét nên vẫn chưa vẽ xong."

Lương Bân trả lại bình sứ cho anh ta: "Phải vẽ xong cái đó, nhanh lên!" Dừng lại một chút, anh vội nói: "Sau khi hoàn thành trận pháp này, cậu phải mở nó ra, mà điều kiện duy nhất để mở trận pháp là dùng máu người. Cậu phải đứng ở trung tâm hình ngôi sao của trận pháp, rót máu tươi vào đó. Đợi những đường viền ngôi sao trên mặt đất phát ra ánh sáng thì mới mở pháp trận thành công."

"Tôi hiểu rồi." Tiểu Lâm thận trọng gật đầu.

Đưa mắt nhìn quanh bốn phía, Lương Bân lại hỏi: "Cậu có biết sư phụ tôi đi đâu không?" .

"Ông ấy dẫn theo một người đàn ông đi vào đó." Tiểu Lâm chỉ vào cánh cửa chính đang mở rộng của đại trạch nhà họ Sở.

"Một người đàn ông?" Lương Bân nhíu mày.

Mà thôi, hiện tại anh không có thời gian suy nghĩ nhiều đến vậy, vẫn nên tranh thủ thời gian đi tìm sư phụ thì tốt hơn.

"Tôi đi vào đó, các anh cứ ở lại ngoài này, được chứ?" Lương Bân quay đầu lại, trầm giọng nói: "Tôi nói trước, đi vào đó không biết sẽ chết lúc nào, nếu ở lại bên ngoài thì vẫn còn một con đường sống. Các anh tự lựa chọn đi."

Sắc mặt viên cảnh sát lớn tuổi thoáng u ám, một lúc sau, ông ta đột nhiên cười lớn, "Tôi đi!" Tiếng cười sang sảng, trong nháy mắt phá vỡ không khí đè nén áp lực hiện tại.

Những viên cảnh sát còn lại quay đầu nhìn nhau, yên lặng trong chốc lát, sau đó liên tiếp vang lên những tiếng nói hưởng ứng.

"Tôi cũng đi!"

"Tôi cũng muốn vào!"

"Tôi nữa!"

"Tính thêm cả tôi đi!"

. . . . . .

Lương Bân kinh ngạc nhìn nhóm cảnh sát chừng hai chục người này, trong lòng dần dâng lên một cảm xúc ấm áp. Anh lẳng lặng nhìn các chiến sĩ “thấy chết không sờn” trước mắt một hồi lâu, khóe môi khẽ cong lên. Cuối cùng Lương Bân quay lưng lại, cất giọng nói: "Chúng ta đi!"

"Được!" Mọi người đồng thanh hô to.

Ngay sau đó, một đám người đi theo Lương Bân tiến vào đại trạch nhà họ Sở. Bên trong cảnh vật yên tĩnh, không hề có bóng dáng của người sống, chỉ có máu tươi chói mắt trên mặt đất hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Lương Bân không tốn quá nhiều thời gian nhìn những thứ này, anh chỉ nhìn thoáng qua, sau đó dồn toàn bộ sự chú ý về phía chiếc ghế tử đàn.

"Mọi người có cảm thấy hơi lành lạnh hay không?" Một viên cảnh sát xoa xoa hai cánh tay, nhẹ giọng hỏi.

Lời của anh ta khiến mọi người đều nhận ra sự bất thường. Tuy Lương Bân có cảm nhận được điều đó, nhưng anh không lên tiếng trả lời, mà đi thẳng tới chỗ chiếc ghế tử đàn, ánh mắt nhanh chóng xem xét kỹ càng. Trong chốc lát, anh đưa tay ra dùng lực kéo cái ghế chuyển động.

"Anh ta đang làm gì thế? Có phải là điên rồi không?" Cảnh sát Giáp cảm thấy hành động của Lương Bân thật khó hiểu, không biết có phải vì áp lực quá lớn mà đầu óc trở nên thất thường hay không.

Cảnh sát Ất nghe vậy, liếc anh ta một cái, ý bảo anh ta đừng ăn nói lung tung.

Lúc này, động tác kéo ghế của Lương Bân ngừng lại "RẮC...rắc .....ắc..!! ——"

Hai tấm gạch men sứ giữa sàn nhà từ từ tách ra, nhóm cảnh sát há hốc miệng kinh ngạc , rối rít đi lên phía trước quan sát. Loại cảnh tượng giống như phim điện ảnh này hôm nay bọn họ mới được tận mắt nhìn thấy, sao có thể không khiến bọn họ kích động được cơ chứ?

"Chúng ta xuống đó đi!" Lương Bân liếc bọn họ một cái, dẫn đầu xuống trước.

Sau đó nhóm cảnh sát xếp thành hàng một, lần lượt từng người đi xuống. . . . . .

Sau khi tất cả mọi người đều xuống phòng dưới đất, hai tấm gạch men sứ từ từ đóng lại. Lúc này, một người đàn ông có khuôn mặt tái nhợt bước ra từ hành lang lầu hai, nhìn chiếc ghế tử đàn, miệng lẩm bẩm: "22, 23. . . . . . Đủ rồi. . . . . ."

Tác giả có lời muốn nói: Lương Bân có thể vào kết giới không phải vì thực sự phát hiện ra chỗ sơ hở của pháp trận, mà là do đại sư Cố cố ý làm vậy. Vì trận pháp mở ra sớm hơn dự tính, nên dẫn đến một số sai lệch. Ông ta cần thêm nhiều người để tế hơn, mà đám người đi vào này, chính là mục tiêu để ông ta thực hiện lễ tế.