Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Chương 65




"Thiếu phu nhân, Lưu tiểu thư. Bên này!" A Lai đi đằng trước dẫn hai người theo, cẩn thận từng li từng tí đi về phía lùm cây. Ba người đã đi được một đoạn đường rồi, Lương Ý và Lưu Na đều cảm thấy hơi mệt mỏi.

"Chúng ta có thể dừng lại nghỉ ngơi một lát hay không?" Lưu Na thở gấp gáp nói với A Lai.

A Lai quay đầu lại, sốt ruột hồi đáp: "Không được. Nếu chúng ta dừng lại, rất có thể sẽ bị người phía sau đuổi theo."

Lương Ý và Lưu Na liếc mắt nhìn nhau, quả thật, A Lai nói vô cùng có đạo lý. Nếu bọn họ còn uể oải, rất có thể sẽ bị người đuổi theo, vẫn nên thoát khỏi khốn cảnh trước mắt rồi mới nghỉ ngơi một lát.

"A Lai tiên sinh. Vậy chúng ta tiếp tục đi thôi!" Lương Ý nhẹ giọng nói.

A Lai gật đầu một cái, thỉnh thoảng ngước đầu nhìn về phía sau lưng Lương Ý, "Chỉ cần qua sườn núi nhỏ trước mặt, chúng ta sẽ có thể đi ra ngoài." Anh ta biết thiếu phu nhân và Lưu tiểu thư mệt mỏi, nhưng trừ tiếp tục đi, giờ phút này bọn họ đã không còn cách nào.

"Chúng ta đã đi ra đại trạch khỏi nhà họ Sở rồi sao?" Lưu Na đi ở phía sau cùng, lau mồ hôi mỏng, hỏi.

A Lai vừa đi về phía trước vừa quơ múa lưỡi hái chém bỏ cỏ dại mở đường, trả lời: "Không có, bây giờ chúng ta còn đang ở nhà họ Sở, nơi này là phía sau núi nhà họ Sở. Nhưng nơi này đối với giải đất trung tâm mà nói, sẽ là nơi trận pháp có hiệu quả yếu ớt nhất đến giải đất trung tâm. Mà ở cũng là nơi ít trận tuyến nhất. Cho nên đi đường này cực kỳ có lợi đối với chúng ta. Mà khuyết điểm duy nhất chính là, chúng ta phải đi một đoạn đường dài."

"Trận pháp? Trận tuyến? Cái quái gì đấy?" Lưu Na cau mày, nhỏ giọng nói thầm, thuận tiện dùng chân gạt cỏ dại ra hai bên, dễ dàng tiếp tục đi bộ.

Lương Ý đi ở ngay trước Lưu Na đang có trạng thái mệt mỏi, bỗng nhiên cảm thấy bụng mình co rút đau đớn, cô thấm mồ hôi lạnh bước chân chậm lại, Lưu Na không có lưu ý, gạt cỏ dại cao nửa chân, rõ ràng đụng vào cô, Lương Ý bị đụng chạm bất ngờ làm cho ngã trên mặt đất.

Lưu Na cả kinh thất sắc, vội vàng ngồi xổm xuống đỡ cô lên, "A Lai, anh dừng một lát, hình như tiểu Ý không thoải mái." Vừa dứt lời, cô ấy hốt hoảng cúi đầu, hỏi Lương Ý: "Có phải tớ đụng vào cậu hay không?"

A Lai nghe thấy Lưu Na gọi, nhanh chóng quay đầu lại, đi tới trước mặt Lương Ý, "Thiếu phu nhân, cô làm sao vậy? !"

"Không có việc gì, tôi chỉ thấy bụng hơi đau mà thôi. Chúng ta tiếp tục đi thôi, không cần lãng phí thời gian." Lương Ý giùng giằng, muốn đứng từ dưới đất lên, nhưng đầu gối của cô mới vừa đứng thẳng, cảm giác đau đớn ở bụng ập tới lần nữa, cô lại vô lực ngã xuống.

"Tiểu Ý? !"

"Thiếu phu nhân, là đau bụng đúng không?" A Lai nhìn Lương Ý bụng, như đang ngẫm nghĩ cái gì.

Lương Ý cau mày, khó khăn gật đầu một cái, cái trán rịn ra một tầng mồ hôi thật mỏng, Lưu Na cuống quít dùng ống tay áo của mình lau mồ hôi rịn ra trên trán cô, để tránh cho cô cảm lạnh.

"Thiếu phu nhân, cô còn có thể tiếp tục đi bộ không?"

Lương Ý cắn răng gật đầu một cái, cô không thể liên lụy bọn họ.

"Vậy chúng ta tiếp tục đi thôi!" A Lai nửa ngồi xuống, đưa tay đỡ Lương Ý mệt mỏi dậy. Lưu Na có chút lo lắng, "Tiểu Ý, cậu có thể không?" Nữ anh hùng giống như cô ấy cũng cảm thấy không chịu nổi, hiện nay thân thể của cô còn không lanh lẹ, tiếp tục gấp rút lên đường thì cô nhất định sẽ càng thêm khó chịu, thật sự có thể không?

"Tớ không sao. Chúng ta tiếp tục đi thôi." Lương Ý cúi đầu, tròng mắt nửa híp, một tay che ở cái bụng đau lâm râm.

"Thiếu phu nhân, nhịn thêm một chút, chúng ta sắp tới chỗ rìa trận pháp rồi." A Lai ngắm sườn núi nhỏ cách đó không xa, trấn an hai người bọn họ.

"Ừ. Tôi biết rồi." Lương Ý nện bước chân gian nan, theo sát sau lưng A Lai, mà Lưu Na lo lắng thân thể cô vẫn nắm chặt cánh tay cô, để tránh cô bị những cỏ dại dưới chân quật ngã.

Đi chừng mấy chục phút, bọn họ đã đến trên dốc lưng chừng núi, rất nhanh có thể đi lên cái núi nhỏ này, hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của trận pháp. Ba người thấy thế, đều vui vẻ không thôi, nhưng cũng không có vì vậy mà chậm lại bước chân.

Vào lúc ba người tiếp tục đi về phía đồi, dưới chân núi huyên náo hấp dẫn chú ý của bọn họ.

Lương Ý và Lưu Na liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn lại dưới sườn núi, chỉ thấy cỏ dại cao cỡ nửa người đang lay động nhanh chóng, hình như bị thứ gì chà đạp. Sắc mặt A Lai đột nhiên đại biến, "Thiếu phu nhân, mau! Bọn họ đuổi theo tới!"

Lương Ý và Lưu Na nghe vậy, cả kinh thất sắc, không để ý quá nhiều, Lưu Na kéo tay Lương Ý dẫn Lương Ý lên trên núi.

"Mau! Mau!" A Lai chạy tới đỉnh đồi lại nhìn xuống sườn núi, đi tới trước mặt Lương Ý, đỡ tay Lương Ý, cùng Lưu Na hợp lực đưa cô lên trên núi.

"Đau —— bụng của tôi ——" Lương Ý điên cuồng chạy trốn chợt ngã xuống, cô cảm thấy trong bụng mình như có vật gì sắp phá bụng xông ra. Cô đau đến khó có thể chịu được, ngay cả tư thế ngồi chồm hổm cũng không thể làm được. Giờ phút này, sắc mặt cô tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, ngay cả tóc dài đen nhánh cũng giống như vừa bị nước ngâm, ướt nhẹp.

"Tiểu Ý, cậu làm sao vậy? Cậu đừng làm tớ sợ, chúng ta sắp đi ra ngoài rồi!" Lưu Na gấp đến độ khóc, mặt đầy nước mắt, chật vật không chịu nổi, ngay cả mái tóc dài lúc này cũng trở nên xốc xếch như cỏ dại.

A Lai sốt ruột liếc nhìn bóng dáng càng ngày càng đến gần, lại hơi liếc Lương Ý sắp lâm vào trạng thái hôn mê, trong lòng âm thầm hạ quyết định: "Tôi dẫn dụ bọn họ đi, Lưu tiểu thư và thiếu phu nhân ở lại chỗ này, không nên lộn xộn, để miễn bị bọn họ phát hiện. Đợi bọn họ đi xa thì cô đưa thiếu phu nhân đi, biết không?"

Lưu Na kinh ngạc nhìn A Lai lặng lẽ đi về phía trước hai bước gật đầu một cái, đứng lên, "A Lai tiên sinh, nếu anh bị bắt, bọn họ có làm gì anh. . . . . ."

A Lai ngắt lời cô ấy, cười nói: "Dầu gì chúng tôi cũng là đồng nghiệp làm nhiều năm, bọn họ sẽ không làm gì tôi đâu. Ngược lại các cô, phải cẩn thận! Biết không?"

"Ừ. Tôi hiểu." Lưu Na hơi khôi phục lý trí, nặng nề gật đầu.

"Vậy tôi đi trước!" A Lai ngắm nhìn bụng Lương Ý thật lâu, âm thầm cắn răng, sau đó điên cuồng chạy về phía bên phải.

Anh ta biết, lần này, anh ta đã không có đường sống! Bởi vì, anh ta đối mặt những thứ này, hoàn toàn cũng không phải là người sống!

Lưu Na ôm thật chặt Lương Ý đã lâm vào hôn mê, cô ấy rõ ràng nghe được những tiếng bước chân lung tung kia đã đi về phía bên phải đồi.

Gió nhẹ phất qua, Lưu Na mặc áo mỏng manh rùng mình một cái, cô ấy cúi đầu, thấy thân thể Lương Ý không ngừng run lên, cô ấy vội vàng ôm chặt Lương Ý che chắn, rất sợ cô sẽ nhiễm lạnh.

Không biết qua bao lâu, bốn phía đồi lại khôi phục an tĩnh y hệt tro tàn, cô ấy lặng lẽ ngẩng đầu lên, vạch cỏ dại cản trở tầm mắt của mình ra, phát hiện chung quanh không có bóng người giúp việc nào. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vỗ vào gò má Lương Ý, "Tiểu Ý? Tiểu Ý?"

Lương Ý vẫn không có dấu hiệu tỉnh, cô ấy đưa tay kiểm tra trán cô, phát hiện trán cô nóng hổi.

"Không được, phải xuống núi tìm bệnh viện." Trong lúc bối rối cô ấy hạ quyết định.

Một phòng khác ở sở trạch

Người đàn ông oán hận nhìn chằm chằm sư phụ đi ở phía trước mình, đang đi về phía lùm cây, trong lòng không biết bao nhiêu lần có ý nghĩ mưu sát ông, không biết sao tứ chi của mình hoàn toàn không có cách nào tự do hoạt động, chỉ có thể len lén hành hạ ông đến chết ở đáy lòng ý.

"Chàng trai, cậu biết phía trước là chỗ nào không?" Sư phụ đột nhiên dừng bước, hỏi.

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, "Tôi làm sao biết." Anh ta chưa từng tới nơi này.

"Không phải cậu vẫn luôn có quan hệ hợp tác với họ à?" Sư phụ không hiểu chút nào.

Cái lão già chết tiệt này làm sao biết mình có quan hệ hợp tác với họ?

"Ai, xem ra phải tự mình đi một chuyến. Hơi thở của cô ấy biến mất quanh đây." Sư phụ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, hồi lâu lại thầm nói: "Chỉ là ngược lại vẫn có thể xem là một con đường tốt để chạy trốn, chính là hơi xa."

"Lão già, ông muốn đi thì tự mình đi, tôi sẽ không đi." Người đàn ông nói với sư phụ rất là phách lối.

Sư phụ nhướng mày, do dự hỏi, "Cậu thật sự không đi?"

"Nói nhảm."

"Vậy cũng tốt. Tự tôi đi." Dứt lời, ông đã đi về phía lùm cây.

"Rống ——"

Hai con dã thú lớn nửa người nhảy từ trên trời xuống, rống giận với người đàn ông, hàm răng bén nhọn còn dãi tanh hôi thèm thuồng. Thân hình dã thú rất giống chó hoang, sau lưng khẽ chắp lên, bộ dáng cực đói. Vậy mà càng làm cho người ta sợ hãi chính là trên cổ dã thú thế nhưng mang một cái đầu vô cùng dữ tợn, ngũ quan trên đầu còn bất chợt động đậy, duy chỉ có cái miệng mở lớn thủy chung giữ vững, giương thật to, gần như sắp muốn nứt ra rồi.

"A ——", người đàn ông bị dọa đến can đảm cũng mất hết.

Dã thú từ từ tiến tới gần anh ta, lại hoàn toàn không có khuynh hướng đến gần sư phụ, giống như ông không tồn tại.

"Cứu mạng—— đại sư —— cứu cứu tôi đi —— tôi cầu xin ông ——", dã thú áp sát tới phía anh ta từng bước một, ở trong vực sâu sợ hãi anh ta không ngừng lui về phía sau, lảo đảo một cái, anh ta ngã nhào trên đất.

Hai con dã thú thấy thế, cảm thấy thời cơ tới, lên bổ nhào về phía trước anh ta ——

Người đàn ông tuyệt vọng lấy tay ngăn trở hai mắt của mình, anh ta cảm giác mình sắp tới kỳ chết rồi, không muốn thấy bộ dáng kinh khủng trước khi chết của mình.

"Phanh ——"

Cảm giác đau đớn xé rách trong tưởng tượng cũng không có truyền đến, anh ta từ từ buông tay xuống, vừa nhìn lên trước, phát hiện giờ phút này hai con dã thú bị ngã xuống đất, trên người chảy không ít máu, mặt đất đỏ sậm.

Anh ta vội vã bò dậy từ dưới đất, chạy đến sau lưng sư phụ ẩn núp, dù anh ta là một sát thủ liên hoàn hung tàn, nhìn thấy tình cảnh dọa người này, cũng không thể không sợ.

"Hiện tại cậu bằng lòng đi theo tôi hay không?" Sư phụ lành lạnh hỏi.

Người đàn ông gật đầu như bằm tỏi, sư phụ lạnh lùng liếc nhìn trận pháp lơ lửng giữa không trung, "Bây giờ cậu là một trong những mục tiêu công kích, những thứ này, còn có thể chạy đến, giết chết toàn bộ những người xông vào trong nhà này."

Người đàn ông hoảng hốt.

"Đi thôi!" Sư phụ không nói nữa, trực tiếp đi về phía lùm cây. . . . . .